Vốn dĩ Lục gia còn định sẽ chờ Lục Nam Trấn đưa Trần Dao quay về thì họ sẽ xin lỗi, tuy nhiên đến lúc Lục Nam Trấn quay lại thì chỉ có một mình anh mà hỏi. Lúc này An Tương mới hỏi về Trần Dao, nhưng anh không đáp, anh chỉ lẳng lặng đi về phòng. Đến đây thì có lẽ Lục Hạo Vinh và Lục Nam Kỳ đã hiểu được vấn đề, mặc dù trước đó họ đã có nói qua về kế hoạch cho Trần Dao, nhưng có lẽ chính cô cũng cảm thấy được sự không vui từ An Tương, nên lần này lẽ nào lại quyết định từ bỏ rồi?
An Tương bây giờ lại đưa mắt nhìn về phía Lục Hạo Vinh, nhưng ông ấy cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi. Hiện tại mối quan hệ giữa Trần Dao và Lục Nam Trấn vẫn chưa thực sự ổn định, nếu họ cứ bám lấy cô thì rất có thể Trần Dao sẽ lại bỏ lại, mà với lần này thì muốn tìm cô sẽ khó khăn hơn. Thôi thì họ không nên làm phiền đến cuộc sống của họ một thời gian, đợi đến khi thư thả một chút rồi cùng nhau ngồi xuống nói chuyện vậy.
Hiển nhiên là An Tương cũng gật đầu, còn Lục Nam Kỳ thì cũng có cảm tình với Trần Dao, nhưng nói sao thì bây giờ người mà cô chọn lại là Lục Nam Trấn, nên với một người như cậu ấy thì cũng nên giúp đỡ một chút. Dù sao thì người chị dâu như Trần Dao vẫn tốt hơn là người khác mà.
- Cha, mẹ, con có việc nên con đi trước, buổi tối không cần chờ cơm con.
Lục Hạo Vinh cũng gật đầu, ngay sau đó thì Lục Nam Kỳ cũng rời đi. Bây giờ ở trong nhà chỉ còn lại Lục Hạo Vinh và An Tương là đang khó xử nhìn nhau, vốn dĩ bà ấy tưởng rằng Đàm Tuyết Du là một đứa bé tốt, nên mới hết lần này đến lần khác đưa cô ta về nhà, nói sao thì Lục Nam Trấn không thể cưới thì vẫn còn Lục Nam Kỳ mà, trong suy nghĩ của An Tương thì Đàm Tuyết Du rất đơn thuần, nhưng bà ấy trăm ngàn lần lại không dám tin là cô ta lại mưu mô như vậy. Không chỉ ở trước mặt bà ấy cố gắng nói xấu để bà ấy nghĩ rằng Trần Dao tồi tệ, ở phía sau lại ầm thầm ly gián tình cảm của Lục gia và Trần Dao, hơn nữa chính cô ta cũng đã tính đường lui cho mình khi nhắm đến cả Lục Nam Trấn và Lục Nam Kỳ.
Chỉ cần Lục Nam Trấn cưới Trần Dao thì sẽ mất sạch quyền thừa kế, đến lúc đó cô ta sẽ tấn công Lục Nam Kỳ, rồi hiên ngang trở thành chủ mẫu của Lục gia.
Còn nếu Lục Nam Trấn không cưới Trần Dao, thì quyền thừa kế sẽ ở trong tay của anh, đến lúc đó cô ta sẽ dùng mọi cách để có thể gả cho anh. Chung quy thì từ đầu đến cuối cô ta đều có thể làm chủ mẫu của Lục gia.
Với mưu đồ bất chính như vậy mà An Tương vẫn không dám tin, bà ấy còn năm lần bảy lượt làm khó Trần Dao, khiến cho một đứa bé tốt như vậy phải tức giận mà rời đi. Có lẽ bà ấy đã đánh giá quá cao Lục gia của mình, hơn nữa Trần Dao nói rất đúng... Hai tháng trước cô không tìm đến Lục gia, là Lục gia tìm cô, là họ muốn chăm sóc cô và đứa bé nên mới cô mới chấp nhận, vì chính Trần Dao cũng không muốn con mình bị nói là đứa không cha. Tuy nhiên thì chính An Tương lại cũng quên mất, khi Lục gia chưa xuất hiện thì Trần Dao vẫn sống tốt hay thậm chí là sống rất tốt.
Không chỉ vậy mà bà ấy còn nghe Lục Nam Kỳ nói về một người ở gần chỗ cô làm, thật ra thì cậu ấy cũng chỉ nghe kể rồi kể lại cho cha mẹ mà thôi. Người đó rất thích Trần Dao, cả gia đình họ đều rất muốn cưới Trần Dao về nhà, mặc kệ Trần Dao có mang thai hay không, chỉ cần cô gật đầu thì họ liền đưa sính lễ rồi cưới cô đường hoàng về nhà, trở thành chủ của một gia đình. Nhưng vì lúc đó Trần Dao vẫn còn chút tình cảm với Lục gia, vẫn còn chút tình yêu với Lục Nam Trấn nên mới từ chối. Chứ nếu không thì bây giờ con của cô cũng đã có đủ cha mẹ, còn có thêm ông bà và cô, dì, chú, bác khác nữa... Chẳng cần phải hạ mình làm con dâu Lục gia làm gì.
Nghĩ đến những lời nói đó mà An Tương liền lo lắng, trước kia chỉ là Trần Dao rời đi thôi mà Lục Nam Trấn đã thừa sống thiếu chết, nếu như biết cô gả cho người khác thì chắc chắn là anh sẽ không sống nổi mất. Ngay bây giờ thì An Tương mới biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, bà ấy liền nhìn về phía của Lục Hạo Vinh, nói:
- Hạo Vinh, bây giờ phải làm sao đây? Hay là tôi đến tìm Trần Dao rồi xin lỗi con bé được không?
- Bà đừng loạn nữa. Dù sao thì bây giờ không còn là chuyện bà thích hay không nữa... Có lẽ Dao Dao đã tổn thương rồi, muốn con bé đồng ý quay lại cũng không phải ngày một, ngày hai...
Dừng một chút thì Lục Hạo Vinh lại thở dài một tiếng, nói:
- Cứ chờ Nam Kỳ nói chuyện về đã... Nhưng mà nếu sau này có gặp Dao Dao thì bà phải hòa nhã một xíu, cho người ta biết bà có ý muốn xin lỗi.
- Tôi biết rồi...
#Yu~