Còn Trần Dao và Lục Nam Trấn thì sau khi rời khỏi trung tâm thương mại liền lên xe đi đến nơi khác, nhưng cô nhìn vẻ mặt của anh thì hẳn là vẫn còn tức giận lắm, lúc này cô mới nhẹ nhàng nắm lấy tay của anh, sau đó nói:
- Được rồi, anh đừng giận nữa mà.
- Anh không có giận, chỉ là anh không hiểu tại sao mẹ lại cứ như vậy chứ. Rõ ràng mẹ biết rằng anh và Nam Kỳ đều không thích Đàm Tuyết Du, vậy mà cứ suốt ngày bám lấy cô ta, còn liên tục lượn lờ trước mặt anh. Mẹ rõ ràng là muốn chọc tức anh mà.
Trần Dao hiển nhiên hiểu được ý định của An Tương rồi. Nói sao thì một người đàn ông bình thường thì làm sao có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của một cô gái chứ? Hẳn là bà ấy bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý định đưa Đàm Tuyết Du về nhà làm con dâu đâu, Lục Nam Trấn không được thì vẫn còn có Lục Nam Kỳ mà, hẳn là bây giờ không chỉ có anh thấy phiền, đến Lục Nam Kỳ cũng thấy rất mệt mỏi.
Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, với một người có điều kiện tốt như Lục Nam Trấn thì chắc chắn An Tương sẽ không thể dễ dàng chấp nhận một người vợ thấp kém như Trần Dao rồi. Nói sao thì bà ấy và Lục Hạo Vinh cũng là môn đăng hộ đối, hai nhà Lục - An cũng xem như là có tiếng bậc nhất nơi này, vậy mà con dâu trưởng lại chẳng có chút địa vị nào, nếu để người ngoài biết thì cũng rất mất mặt.
Nhưng mà, việc Lục Nam Trấn cứ thể hiện chống đối mẹ mình thì anh cũng không đúng, dù sao thì An Tương cũng là người mang nặng đẻ đau ra anh, vậy mà vì một cô gái như Trần Dao mà anh lại cứ cãi nhau với mẹ ở chốn thanh thiên bạch nhật, người ngoài nhìn vào sẽ gán cho anh cái tội đại nghịch bất đạo!
- Cho dù phu nhân có nói gì thì anh cũng không nên nói với phu nhân những câu như vậy. Nam Trấn, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ của anh mà, hai người cứ căng thẳng như thế thì cả Lão gia, Nhị thiếu và cả em đều sẽ khó xử.
Có lẽ Lục Nam Trấn quên mất Trần Dao không phải là người quá mạnh mẽ, hoặc cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là thân phận nữ nhi thường tình, mà chính anh lại quên mất áp lực của Trần Dao đối với Lục gia. Ngay lập tức Lục Nam Trấn liền nhẹ nhàng xoa xoa tay của cô, nói:
- Anh xin lỗi Dao Dao, anh không có ý làm em khó xử.
Nhưng Trần Dao lại mỉm cười rồi lắc đầu, nói:
- Người anh cần xin lỗi không phải em.
- Anh biết rồi, buổi tối về anh sẽ xin lỗi mẹ. Dao Dao, em cũng đừng lo... Cho dù bà ấy không chấp nhận chúng ta cũng không sao, cha đã đồng ý rồi, đợi khi chúng ta kết hôn thì sẽ dọn ra ngoài sống, em và bà ấy cũng sẽ không chạm mặt.
Trần Dao cũng mỉm cười gật đầu, nói ra thì cô sống ở Lục gia hơn hai năm, cô hiểu được tính cách của An Tương, bà ấy cũng không phải loại người máu lạnh vô tình, nhưng lại hay bị những lời nói bên ngoài chi phối, nếu như Đàm Tuyết Du là người tốt thì không sao... Lỡ như... Lỡ như cô ấy là người xấu, rồi ở bên cạnh An Tương nói ra nói vào thì chuyện Trần Dao gả vào Lục gia vẫn là vấn đề nan giải lắm đây.
Bất chợt lúc này Lục Nam Trấn lại nhẹ giọng, nói:
- Dao Dao, ngày mai là cuối tuần, buổi tối anh có thể ở lại chỗ em được không?
- Việc đó... Em cần phải hỏi lại chị Tiểu Đồng đã.
- Được, quyết định vậy đi.
Vốn dĩ Trần Dao còn đang định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, nhìn dáng vẻ của Lục Nam Trấn bây giờ hạnh phúc như vậy thì cô cũng không muốn khiến anh mất hứng.
[...]
Đến tối thì Lục Nam Trấn mới đưa Trần Dao về nhà, ngay khi cô về nhà thì anh cũng sẵn tiện xin phép Chu Tiểu Đồng về việc ngày mai cho anh ở lại đó. Ban đầy Chu Tiểu Đồng còn không định đồng ý, nhưng thấy anh cũng thành khẩn như vậy nên chị ấy cũng không muốn làm người xấu, liền đồng ý cho một nhà ba người ở lại đây một ngày.
Ngay sau đó thì Lục Nam Trấn liền vui vẻ rồi chào tạm biệt Trần Dao, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, rồi hôn nhẹ lên môi của cô, nói:
- Vậy anh về trước, ngày mai gặp.
- Ừm, anh về cẩn thận.
Rời khỏi con hẻm nhỏ nơi mà cô gái anh yêu đang sống thì Lục Nam Trấn liền về Lục gia, lúc này thì không chỉ có cha, mẹ, Lục Nam Kỳ mà còn có cả Đàm Tuyết Du nữa. Vốn dĩ anh không có ý định sẽ nói chuyện với mọi người, nhưng trước lúc quay về thì Trần Dao đã dặn anh nên xin lỗi mẹ, vì vậy nên anh dừng bước, sau đó nhìn về phía An Tương, nói:
- Chuyện ở trung tâm thương mại, con xin lỗi, là con lỡ lời.
Nói xong thì Lục Nam Trấn cũng đi thẳng về phòng và nói bản thân ăn cùng Trần Dao rồi. Lúc này thì không chỉ An Tương kinh ngạc mà ngay cả Đàm Tuyết Du hay Lục Hạo Vinh cũng khá ngạc nhiên, ông ấy liền hỏi lại về chuyện ở trung tâm thương mại đã xảy ra việc gì. Hiển nhiên An Tương cũng đã kể lại toàn bộ câu chuyện, lúc này Lục Hạo Vinh mới nhìn lên tầng trên, sau đó nói:
- Thằng này đổi tính rồi à? Lúc trước nó có bao giờ xin lỗi ai đâu?
Đừng nói là ông ấy khó hiểu, đến An Tương cũng không biết tại sao con trai mình đột nhiên hiểu chuyện như vậy nữa. Lúc này thì Đàm Tuyết Du mới nói:
- Có lẽ là anh ấy nhận ra lỗi nên mới chủ động xin lỗi bác gái ấy ạ, nói sao thì bác cũng là...
- Là Dao Dao nói anh ấy xin lỗi đó, mẹ đừng nghĩ mấy câu đơn giản của mẹ có thể làm anh ấy thay đổi. Lục Nam Trấn là mẹ nuôi lớn, lẽ nào mẹ không biết tính khí của anh ấy.
Vốn dĩ Đàm Tuyết Du còn đang định tâng bốc An Tương mấy câu, nhưng một giây sau lại bị Lục Nam Kỳ dội một gáo nước lạnh. Hiển nhiên việc đó cũng khiến cho An Tương không mấy vui vẻ, nhưng bà ấy phải công nhận rằng Trần Dao rất tốt nếu không có cô thì e là cả đời này bà ấy cũng không nghe được câu xin lỗi từ Lục Nam Trấn.
Thiện cảm của An Tương dành cho Trần Dao cũng tăng lên được một chút.
#Yu~