Cố Nhung lắc đầu, thật thà nói: “Không biết.”
“Trong một số vùng văn hóa của người dân tộc thiểu số ở Nam Cương, cửa sau là để dành cho quỷ đi, nếu em muốn đi thăm một người quen đã chết, vậy thì em cũng phải đi cửa sau.” Thẩm Thu Kích nói với cậu, “Phí thổ táng rất cao, mà nghĩa địa tập thể cũng phải mua đất, số tiền kia là khoản chi tiêu không nhỏ cho một số gia đình, Hoán Sơn không cho phép chôn ở sau núi, những cô gái không được thôn dân cho chôn có thể đi đâu được đây?”
Những lời này của Thẩm Thu Kích rất rõ ràng, chờ đến lúc Cố Nhung phản ứng lại thì trợn trừng mắt, cuối cùng cũng hiểu những “vị khách” trên tầng hai ba bốn là ai. Người thân tạm thời chưa đủ tiền mua nghĩa trang tập thể để chôn các cô, chỉ có thể thuê một gian phòng ở Vịnh Trăng Khuyết, để tro cốt của cô ở chỗ này, chờ tích đủ tiền thì mới chôn các cô vào mộ, không cần phải lưu lạc bên ngoài nữa.
Tài xế lái xe du lịch từng nói cho bọn họ biết chính phủ đã đến thuyết phục chủ tòa khách sạn này rất nhiều lần, nhưng bà chủ không đồng ý đập đi, không phải vấn đề về tiền, nhưng cụ thể là nguyên nhân gì thì không ai biết.
“Đi thôi.” Thẩm Thu Kích khẽ thở dài.
Hắn vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói cho Cố Nhung Nghe, ví dụ như khi Tô Hồng Dứu và cụ Khương cùng xuất hiện trong thang máy, hắn sẽ thấy Sở Đãi, mà khi Tô Hồng Dứu ở một mình, hắn sẽ không thấy.
Bà cụ Khương kia làm nhiều chuyện tốt như vậy, có lẽ khi bà qua đời cũng sẽ tổ chức hỉ tang.
Lúc đi xe về lại biệt thự, bọn họ đi ngang qua một gia đình, trước cửa gia đình kia có rất nhiều xe cảnh sát, khi xe bus rời đi, Cố Nhung nhìn thấy cảnh sát dẫn theo một gã đàn ông còng tay ra khỏi nhà.
Dáng người gã đàn ông kia rất mập, bụng to như trống, trên cổ còn tích thành hai ngấn thịt.
Bởi vì gã ta luôn cúi đầu, cho nên Cố Nhung không thấy rõ biểu cảm trên mặt gã, chỉ có thể nhìn thấy đôi tay trẻ con nho nhỏ phủ kín thi ban đang che mắt hắn.
Quỷ anh với đôi mắt đen nhánh cưỡi trên cổ gã cười “Hi hi”, Cố Nhung biết con quỷ anh này, nó là con của A Uyển.
Như vậy thì thân phận của người đàn ông cũng đã rõ ràng.
Lúc đi ngang qua bọn họ, chuông cảm ác quấn trên tay Cố Nhung điên cuồng rung lên, trái tim cậu cũng vì tiếng chuông dồn dập mà hốt hoảng. Thẩm Thu Kích cho cậu mượn chuông cảm ác để dùng, nói chỉ khi nào quỷ hồn có ác ý thì mới kêu.
Cố Nhung mang theo nó gặp nhiều quỷ quái như vậy, bao gồm cả mấy lần trước gặp quỷ anh cũng không kêu, duy chỉ có hôm nay là chuông rung lên liên tục.
Trong ấn tượng của Cố Nhung, người như Thẩm Thu Kích vừa bí ẩn vừa bản lĩnh, quỷ gặp phải cũng không thể quấy phá, thấy quỷ quái hại người chắc chắn sẽ ra tay cứu, nhưng khi cậu quay qua nhìn Thẩm Thu Kích đang ngồi bên cạnh, đã thấy hắn khoanh tay chợp mắt như không hề nghe thấy tiếng chuông rung.
“… Chuông đang rung lên này.” Cố Nhung nhỏ giọng nói với Thẩm Thu Kích.
“Anh nghe rồi.” Thẩm Thu Kích hé mắt nhìn cậu, “Sao, em muốn anh giải quyết con quỷ anh kia à?”
“Không phải.” Cố Nhung vội lắc đầu, “Tôi chỉ cho là cậu sẽ…”
“Không đâu.” Thẩm Thu Kích cười nhạt, lần nữa tựa lưng ra sau ghế nghỉ ngơi.
Cố Nhung càng nghe càng tò mò: “Thẩm Thu Kích, cậu gặp mấy việc này cũng mặc kệ được hả? Không bị sư môn xử phạt đấy chứ?”
Thẩm Thu Kích nói: “Được chứ, sư môn của anh sống lánh đời, trừ lánh đời ra thì không có quy định khác, vả lại anh cũng không thích xen vào chuyện của người khác.”
Cố Nhung không hỏi tiếp nữa, chờ bóng dáng gã đàn ông và quỷ anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, chuông cảm ác mới ngừng rung lên.
Thứ này tựa như chuông báo động, đúng là báu vật, Cố Nhung cảm thấy nếu mình mang theo chuông cảm ác này thì không cần phải lo mình chết vì lý do không đâu rồi. Chẳng qua đây là đồ của Thẩm Thu Kích, cậu không thể giữ mãi được, dù sao cũng phải trả về cho nguyên chủ.
Nhưng Thẩm Thu Kích lại đưa tay ngăn lại động tác cởi chuông của Cố Nhung, nói: “Anh không dùng đâu, thứ này không có tác dụng gì với anh, tặng em đấy, sau này em cứ mang theo đi.”
“Thật không? Nhưng tôi là con trai, hình như đeo chuông trên tay không được ổn lắm? Vả lại không phải cậu nói đây là đồ chú Bảy đưa cho cậu à?” Cố Nhung vui mừng nói, thật ra cậu rất muốn nó, nhưng lại cảm thấy vật này hẳn rất đáng giá, cho nên mới khách khí từ chối.
Nếu Thẩm Thu Kích cứ nhất định đưa cho cậu, vậy thì cậu phải miễn cưỡng nhận lấy rồi.
Thẩm Thu Kích sao lại không đoán ra những tính toán này của Cố Nhung? Hắn buồn cười mở mắt, cười như không cười nhìn Cố Nhung: “Không nhận thật à, thế anh lấy lại vậy.”
Nói xong, hắn lập tức cầm sợi chuông cảm ác ra khỏi tay Cố Nhung, chờ chọc cậu sợ tái mặt, hắn mới vừa cười vừa cúi người xắn một đoạn ống quần Cố Nhung lên, quấn chuông cảm ác lên mắt cá chân cậu: “Không chọc em nữa, đã cho em là cho luôn, mang theo đi.”
Tầm mắt của Cố Nhung rơi vào phần gáy Thẩm Thu Kích, nhếch mép cố nhịn cười. Lại nghe Thẩm Thu Kích nói tiếp: “Anh cảm thấy thứ sinh ra từ thế lực kia chính là ác, chú Bảy lại không cho là vậy, chú ấy cho anh chuông cảm ác là vì sợ anh nóng tính, cứ thấy quỷ là giết, không cần biết thiện hay ác.”
“Hả?” Cố Nhung không ngờ chú Bảy đưa chuông cảm ác cho Thẩm Thu Kích là vì lý do này, vội vàng khẽ thu chân lại, “Vậy thì tôi càng không thể nhận được.”
“Đừng lộn xộn.” Thẩm Thu Kích nắm chặt cổ chân cậu, véo một cái vào bắp chân như trừng phạt, “Anh không phân biệt thiện ác qua chuông, sự phức tạp của nhân tính sao có thể dùng một sợi chuông cảm ác là phân biệt rõ ràng được?”
Thẩm Thu Kích véo không mạnh, Cố Nhung không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy lực tay kia như đang thân mật đùa giỡn cậu, bọn họ ngồi phía sau xe bus, thế nhưng xung quanh vẫn có người, bầu không khí mập mờ này không ngừng khiến khoảng không chật hẹp nóng dần lên, thiêu đốt tai Cố Nhung, khiến cậu không tự chủ mà căng chặt cơ thể. Vì để che giấu sự mất tự nhiên của mình, Cố Nhung đành phải thuận theo lời hắn, tiếp tục chém gió: “Vậy cậu không dựa vào chuông cảm ác thì dựa vào gì?”
Thẩm Thu Kích nhìn cậu: “Dựa vào mắt.”
Cố Nhung: “Thế lỡ cậu nhìn nhầm thì sao?”
“Anh sẽ không nhìn nhầm.” Thẩm Thu Kích khẽ xùy một tiếng, trong giọng nói mơ hồ mang theo ý cười, nhưng hắn không ngẩng đầu, Cố Nhung không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, cũng không biết hắn có cười hay không, chỉ nghe thấy hắn dùng âm thanh hờ hững nói, “Bởi vì anh sẽ nhắm mắt. Chỉ cần nhắm mắt lại là không thấy thiện ác nữa.”
Hắn nhắm mắt không nhìn, không biết thiện ác —— Không cần phân biệt, chỉ cần giết hết là được.
Cố Nhung nghe vậy lại nhớ tới lúc chuông cảm ác điên cuồng rung lên khi đi qua quỷ anh, Thẩm Thu Kích lại nhắm mắt làm ngơ như không nghe thấy, bèn cho rằng đây chính là “nhắm mắt” mà Thẩm Thu Kích nhắc tới.
Xem ra Thẩm Thu Kích là người rất tốt bụng.
Kết quả Thẩm Thu Kích “tốt bụng” buộc dây cho Cố Nhung xong thì ngẩng đầu, bắt đầu bày trò hành Cố Nhung, lôi chuyện cũ ra nói: “Đừng nói mấy lời vô dụng này, anh chỉ muốn nghe xem em đã biết mình sai ở đâu chưa?”
Cái gì? Sao lại là câu hỏi này nữa? Chẳng phải sáng nay đã nói rõ rồi ư?
Chẳng qua Cố Nhung tự nhận là biết đáp án nói rất trôi chảy: “Sai vì tôi nói với Kim Đồng Ngọc Nữ là cậu thèm khát cơ thể của tôi.”
Cố Nhung giỏi nhất là dỗ ngọt Thẩm Thu Kích, cậu còn cố gắng nói thật chậm, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, mềm giọng nói: “Nhưng chẳng qua đây chỉ là kế tạm thời thôi, cậu cũng biết tình huống lúc đó rồi, hai con quỷ kia ngấp nghé tôi như hổ rình mồi, không nói mấy lời dằn mặt sao chúng chịu từ bỏ? Tôi chỉ có thể nói vậy…”
“Xem ra em vẫn chưa biết mình sai ở đâu.” Thẩm Thu Kích nhướng mày ngắt lời cậu, khuôn mặt vô cảm không nhìn ra vui hay buồn.
Cố Nhung khó hiểu nhìn hắn: “… Không phải lỗi này à?”
Kết quả Thẩm Thu Kích lại xoa cằm nói: “Cùng lắm thì câu này của em chỉ tính là dùng từ không đúng mà thôi, chữ “thèm khát” nghe hơi chói tai, hai chúng ta tình sâu nghĩa nặng, làm vài chuyện thân mật cũng bình thường, sao có thể nói là “thèm khát” được?”
Chú Bảy đã từng nói hắn không phải quân tử, Thẩm Thu Kích lại cảm thấy mình chính là quân tử, ngày nào hắn cũng chung giường chung gối với Cố Nhung, nhưng đến cả hôn trộm cũng không làm, như thế này còn không phải quân tử ư? Cho nên Thẩm Thu Kích tự cổ vũ mình nói tiếp: “Vả lại loại người quân tử như anh, dù đang yêu đương cũng sẽ có giới hạn, muốn làm gì cũng sẽ hỏi ý em trước.”
Từ khi nghe Thẩm Thu Kích nói xong câu đầu tiên, Cố Nhung đã rất ngạc nhiên, chờ Thẩm Thu Kích nói một tràng thật dài phía sau, cậu bắt đầu nghi ngờ rằng có phải mình mất trí nhớ hay không, vì sao nghe Thẩm Thu Kích nói như kiểu bọn họ là một đôi yêu nhau đã lâu vậy nhỉ?
“Cũng ví dụ như lúc này…”
Nhưng Thẩm Thu Kích không biết Cố Nhung đang hoang mang vì điều gì, hắn chỉ muốn lấy ví dụ cho Cố Nhung, lại khiến cậu như bị sét đánh giữa trời quang. Đúng là Thẩm Thu Kích thèm khát cậu đã lâu, cho nên mới hỏi cậu: “Cố Nhung, anh hôn em được không?”
Chỉ những lúc nào nghiêm túc, Thẩm Thu Kích mới gọi đầy đủ họ tên của cậu.
Trong đầu Cố Nhung trống rỗng, mi mắt cũng run rẩy, không biết nên trả lời Thẩm Thu Kích như thế nào.
Trên phương diện lý trí, Cố Nhung cảm thấy mình hẳn là nên từ chối Thẩm Thu Kích. Bọn họ đều là nam, lại còn từng là đối thủ cắn nhau một mất một còn, thế nhưng sao mọi chuyện lại tới nước này?
Hệt như việc… cậu đã thích Thẩm Thu Kích không biết từ lúc nào.
Có lẽ là vào khoảnh khắc Thẩm Thu Kích nắm tay cậu đi trên đường núi Hoán Sơn, có lẽ là vào buổi đêm Thẩm Thu Kích hỏi cậu có bằng lòng kết dây tơ hồng hay không, có lẽ là ngày Thẩm Thu Kích cản rìu cho cậu ở tòa Minh Tâm, hoặc là vào buổi tối hắn cõng cậu đến bệnh viện, cậu đã thích hắn rồi.
Thứ tình cảm này từ trước tới nay rất khó tìm ra được điểm xuất phát, cứ như khi bạn biết mình “thích” người đó, tất cả những ký ức liên quan tới người kia trong đầu bạn đều sẽ biến thành chứng cứ chứng minh bạn thích hắn, mỗi lần né tránh ánh mắt, hay mỗi lần tim đập mạnh đều là lời tỏ tình thầm lặng.
Cố Nhung hơi hé môi, vẫn không biết mình nên trả lời như thế nào.
Mà Thẩm Thu Kích cũng đã cúi người hôn cậu.
“Em không nói gì, vậy anh sẽ coi như em ngầm thừa nhận.”
Phản ứng của cơ thể thường thành thật hơn lời nói nơi đầu môi chót lưỡi nhiều, Cố Nhung nghe thấy hơi thở và nhịp tim hòa vào nơi Thẩm Thu Kích ghé tới, vào khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm nhau, rốt cuộc Cố Nhung cũng biết đáp án của mình.
Khóa vẽ vật thực mười lăm ngày kết thúc, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cùng quay về trường học.
Về sau bọn họ còn có mấy ngày vào làng du lịch Hoán Sơn vẽ vật thực, thỉnh thoảng sẽ đi qua Vịnh Trăng Khuyết nhưng không còn vào đó nữa.
Cố Nhung chỉ đứng từ xa trên đường nhìn Vịnh Trăng Khuyết, lâu lâu sẽ thấy ở trong căn phòng nào đó ở tầng bốn, Tô Hồng Dứu ôm chặt tay Sở Đãi đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh. Sự tồn tại mình đã từng sợ hãi lại là người mà người khác ngày đêm mong nhớ hi vọng.
Mãi tới lần cuối cùng nhìn về phía Vịnh Trăng Khuyết, Cố Nhung phát hiện phòng 307 của A Uyển có nhiều thêm một đôi hàng xóm: Kim Đồng và Ngọc Nữ.
Cuối cùng Cố Nhung mới hiểu ngày đó Thẩm Thu Kích đã nói gì với Tô Hồng Dứu.
Hai bọn nó biết Cố Nhung phải đi, đêm hôm trước còn lén chạy tới tạm biệt Cố Nhung, khiến Cố Nhung vừa ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy một đôi người giấy đứng ngoài cửa, suýt nữa bị dọa chết.
Cậu hỏi Thẩm Thu Kích sao có thể cho hai người giấy như thế ở trong Vịnh Trăng Khuyết, không sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn của Vịnh Trăng Khuyết sao, Thẩm Thu Kích nghe xong còn chê cười cậu, bảo cậu tưởng ai cũng có mắt âm dương, có thể tùy tiện nhìn thấy những thứ khác thường à?
Cố Nhung nghe xong càng cảm thấy chua xót.
Mà Thẩm Thu Kích cười xong thì sáp đến hôn cậu.
Hai người lăn trong ký túc xá, môi răng hòa quyện, Cố Nhung nghẹn thở đỏ bừng mặt nhưng lại không chống cự, thanh niên tinh lực có thừa, nhất là từ sau khi gạt đi lớp mạng che mặt mỏng kia, Cố Nhung cũng chỉ biết sa vào cơn cuồng hoan yêu đương, đến cả bài tập cũng không thèm vẽ.
Dù nói là đi vẽ vật thực, nhưng trước khi cầm bút vẽ cảnh vật xung quanh lại lén trốn sau bản ký họa ngắm Thẩm Thu Kích, có khi ra vẻ như đang chăm chú vẽ, nhưng chỉ là đang viết tên Thẩm Thu Kích, trông giống như đang luyện chữ hơn.
Hết lần này lượt khác cậu đều không thích chủ động, cho nên chỉ biết dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn Thẩm Thu Kích, đáy mắt tràn đầy khao khát, hấp dẫn Thẩm Thu Kích đến mức hắn khó lòng tập trung vẽ tranh, chờ đến khi hắn ném giấy bút nhào qua, Cố Nhung sẽ đẩy ra chê hắn nặng, ép cậu không thở nổi.
Vì vậy nên cuối cùng Lộ Tiếu Vu phải đến hối họ nhớ giao bài tập.
Cũng may thành tích của tổ bọn họ không tệ lắm, bảo vệ được điểm của Cố Nhung.
Ngày quay về đại học thành phố Đàm, lúc vào ký túc xá, bọn họ phát hiện Lý Minh Học và Lương Thiếu không ở đó, có thể là đang tham gia hoạt động của câu lạc bộ.
Mà dù Cố Nhung đang trầm mê trong yêu đương, chuyện đầu tiên cậu làm sau khi về ký túc xá vẫn là thay ga giường.
Cậu cởi giày bò lên giường của mình, ngồi bên mép giường tháo ga giường và vỏ chăn ra, Thẩm Thu Kích thấy phần mắt cá chân mảnh gầy cột sợi chuông đỏ bên mắt cá chân khẽ lay động giữa không trung, liền như bị ma xui quỷ khiến nắm chặt cổ chân cậu, bò lên giường đè Cố Nhung xuống thân mật trên chiếc nệm xốc xếch.
“Em đang thay ga giường, anh làm gì đấy?” Cố Nhung đỏ mặt, lấy tay đẩy hắn, “Trên đường đi hôn lâu vậy mà còn chưa đủ à?”
“Hôn nhiều chút không tốt ư?” Thẩm Thu Kích trợn mắt nói láo, “Lần trước đi Hoán Sơn em nôn lên nôn xuống, bây giờ quay về em không nôn nữa rồi.”
Thật ra Cố Nhung cũng thích quấn quýt với Thẩm Thu Kích, khi hai người động tình, cơ thể nóng lên khó tránh khỏi việc toát mồ hôi, thỉnh thoảng Cố Nhung sờ phải tấm lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng của Thẩm Thu Kích cũng sẽ ôm hắn chặt hơn, không cảm thấy chán ghét, mỗi lần như vậy Cố Nhung đều cảm thấy mình bị Thẩm Thu Kích bỏ bùa mê thuốc lú, hết thảy những nguyên tắc trước đây đều biến mất không thấy tăm hơi, tựa như cửa thành tự mở rộng trước mặt quân địch lớn mạnh, không có sức chống cự, chỉ có thể để đối phương tùy ý xâm nhập, công thành đoạt đất.
Cho nên bây giờ được Thẩm Thu Kích ôm, Cố Nhung lại cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn không có sức động đậy, nhưng cậu nhớ rõ nơi này không phải là ký túc xá Hoán Sơn chỉ có mình cậu và Thẩm Thu Kích, đây là phòng 419, trong ký túc xá bọn họ vẫn còn hai người bạn cùng phòng khác.
“Nhưng lát nữa Lý Minh Học và Lương Thiếu quay về rồi.” Cố Nhung nhỏ giọng nói với Thẩm Thu Kích, âm thanh như dòng suối róc rách, ẩn ý đưa tình, “Lỡ bọn họ nhìn thấy thì làm sao đây…”
Thẩm Thu Kích nói khoác không biết ngượng: “Hai chúng ta thả thính trước mặt bọn họ còn ít à? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, bọn họ đã sớm quen rồi.”
“Như vậy thì lúc hai người kia về sẽ không thấy nữa.” Thẩm Thu Kích nói xong còn kéo chăn mình từ giường bên kia sang, phủ lên kín đầu hai người, khiến cho bầu không khí càng thêm nóng bỏng.
Lúc này Cố Nhung mới chợt nhớ ra, suýt nữa thì cậu quên mất trước đây Thẩm Thu Kích mặt dày tới thế nào.
Cậu cũng bị nhuốm mực đen, lăn lộn dưới lớp chăn với hắn, đến cả tiếng mở cửa cũng không nghe thấy.
“Hai cậu đang làm gì thế?”
Chờ đến khi Lý Minh Học và Lương Thiếu đi đến trước giường, nhấc góc chăn của bọn họ ra, khiến ánh sáng chiếu vào không gian bí mật, Cố Nhung mới hoàn hồn.
Cũng may lúc này hai người chưa hôn nhau, bởi vì Cố Nhung cảm thấy Thẩm Thu Kích đè mình khó thở, vừa đưa tay đẩy hắn ra, cho nên Thẩm Thu Kích chỉ đang đè tay trên vai cậu.
Hai đôi mắt trong chăn nhìn hai đôi mắt ngoài chăn, đôi bên đều lúng túng trầm mặc.
Đôi mắt Lý Minh Học nhìn thoáng qua đôi môi hồng nhuận còn vương vệt nước của Cố Nhung, lại nhìn Thẩm Thu Kích, biểu cảm vô cùng vi diệu: “Các cậu đang…”
Thẩm Thu Kích ăn ngay nói thật: “Đang hôn nhau.”
Lý Minh Học: “…”
Lương Thiếu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được rồi, tớ còn tưởng hai cậu đang đánh nhau á.”
Cậu ta và Lý Minh Học vừa về đã thấy ga giường Cố Nhung vung vãi trên mặt đất, lại thấy Thẩm Thu Kích dùng chăn bọc đầu Cố Nhung, còn tưởng Cố Nhung lại đang nổ chiến tranh “thay ga giường” với Thẩm Thu Kích, đánh lộn trong chăn.
Nhưng sau đó Lương Thiếu mới kịp nhận ra… Làm gì có ai đánh nhau trong chăn?
Mà Thẩm Thu Kích vừa nói gì, bọn họ đang hôn nhau?
“Hai cậu, hai cậu…” Lương Thiếu chỉ vào Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, bờ môi khép mở cả hồi lâu vẫn không nói ra nổi một câu hoàn chỉnh.
Thẩm Thu Kích dứt khoát xốc chăn qua một bên: “Chuyện tôi hôn Cố Nhung khiến các cậu ngạc nhiên tới vậy à?”
“Nào chỉ có ngạc nhiên? Là kinh hoàng luôn đấy được chưa?” Lúc này Lương Thiếu mới lấy lại được khả năng nói chuyện, “Rốt cuộc hai cậu làm sao vậy? Rõ ràng trước khi đi Hoán Sơn vẫn còn bình thường mà?”
Lý Minh Học nghe Lương Thiếu nói xong, không nhịn được trừng cậu ta.
Lương Thiếu thấy thế cũng không khỏi nghĩ lại. Từ trước đó trông Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đã bất bình thường rồi, thế nhưng không như hiện tại, trên người tỏa ra toàn là mùi chua của tình yêu.
Lương Thiếu bị kích thích, năng lực sắp xếp từ ngữ cũng bị hạ xuống: “Nhị Nhung, cậu mau mắng Thẩm Thu Kích như trước đây đi, hay là Thẩm Thu Kích mau nghĩ cách để Nhị Nhung mắng cậu vài câu đi, bằng không tớ không quen nổi.”
Thẩm Thu Kích: “?”
Vì sao người bị mắng cứ phải là hắn?
Vả lại…
“Bé Nhung sao nỡ mắng tôi được?” Thẩm Thu Kích cau mày, hỏi vặn lại Lương Thiếu.
Lương Thiếu thật thà nói: “Trước đây ngày nào cậu ấy cũng mắng cậu, hơn nữa còn mắng nhiều lần trong ngày.”
Thẩm Thu Kích: “Cậu nhớ nhầm rồi.”
Lương Thiếu quyết định lấy hành động thực tế để chứng minh, cậu ta quay lại nói với Cố Nhung: “Các cậu ra ngoài nửa tháng, cho nên Thẩm Thu Kích đã không đổi ga giường ít nhất phải một tháng rồi, vừa rồi cậu ấy còn lấy chiếc chăn một tháng chưa giặt phủ lên đầu cậu.”
Lý Minh Học hóng drama còn chê chuyện chưa đủ lớn, thêm dầu vào lửa nói: “Mau mắng cậu ta đi.”
Cố Nhung: “…”
Da mặt Cố Nhung chưa dày đến mức ấy, cậu cũng không định giấu chuyện mình hẹn hò với Thẩm Thu Kích, đã từng cân nhắc tới chuyện công khai, nhưng không ngờ lại công khai bằng cách như vậy.
Chẳng qua cuối cùng Cố Nhung vẫn không mắng Thẩm Thu Kích, chỉ dùng đầu ngón tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn.
Thẩm Thu Kích vì hành động này mà cằm muốn vểnh lên tận trời, trí lực hạ như lăn thẳng từ sườn núi xuống, tóm lấy Lương Thiếu chất vấn: “Thấy chưa? Thấy chưa hả?”
Sau khi đùa giỡn một hồi, Lý Minh Học và Lương Thiếu chân thành hỏi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích: “Hai cậu hẹn hò thật à?”
Cố Nhung gật đầu đáp: “Ừ.”
Xưa nay Thẩm Thu Kích chưa bao giờ đứng đắn, nếu là hắn trả lời, chắc chắn Lý Minh Học và Lương Thiếu sẽ còn nghi ngờ, nhưng bây giờ Cố Nhung nói như vậy, thế thì không thể giả được rồi.
Chỉ là Lý Minh Học và Lương Thiếu vẫn không hiểu, trước đây hai người này là đối thủ một mất một còn như nước với lửa, sao lại đến với nhau đột ngột như vậy?
Cố Nhung cũng không biết, cảm thấy có thể là do ma xui quỷ khiến, mà cậu còn vui vẻ chìm đắm vào đó.
Lý Minh Học và Lương Thiếu đều yêu người khác giới, nhưng bọn họ không kỳ thị gì, vẫn đối xử với Cố Nhung và Thẩm Thu Kích như trước đây, chỉ cấm hai người bọn họ chim chuột trong ký túc xá, ai bảo cả hai tên đều còn đang ế làm gì?
Mà buổi sáng sau ngày trở về, Thẩm Thu Kích vừa rời giường đã nói cho Cố Nhung biết một chuyện.
Chồng cũ của A Uyển, cũng chính là Đại Chu ngày hôm đó bị cảnh sát giải đi, tối qua khi đang ở trong trại tạm giam thì chê đồ ăn không ngon, không chỉ mắng chửi giám ngục mà còn làm họ bị thương, nhưng ngay khi gã định giáng quyền thứ hai chào hỏi mặt giám ngục, gã bỗng ngừng động tác.
Chờ đến lúc gã cử động lại thì đã tự móc mắt mình ra, toàn bộ quá trình đó gã không hề kêu lên tiếng nào, bởi vì trước khi móc mắt mình, gã đã cắn đứt đầu lưỡi.
Khi ấy giám ngục không thèm quan tâm chuyện mình bị đánh nữa, lập tức gọi điện thoại chở Đại Chu đến bệnh viện cấp cứu.
Phía bên trại tạm giam không có ai biết vì sao Đại Chu lại làm vậy.
Cố Nhung nghe Thẩm Thu Kích nói, bỗng dưng nhớ tới quỷ anh cưỡi trên cổ hắn. Lúc ấy cậu đã cảm thấy quỷ anh không chỉ đơn giản là theo chân Đại Chu.
Cậu hỏi Thẩm Thu Kích: “Thế Đại Chu có chết không?”
“Không chết.” Thẩm Thu Kích thâm sâu nói, “Tô Hồng Dứu chạy cả đêm tới bệnh viện, còn chi trả toàn bộ tiền thuốc men của gã, nhờ bệnh viện cứu cho gã một mạng, Tô Hồng Dứu còn nói: Tội của hắn thì phải do pháp luật xét xử.”
Cố Nhung ngạc nhiên một lúc rồi cười: “Đúng vậy.”
Chắc chắn gã đàn ông kia sẽ bị phán tử hình, mà trong lúc này, tử hình cũng là một loại giải thoát đối với gã.
Chẳng qua Cố Nhung cũng tò mò vì sao Thẩm Thu Kích lại biết chi tiết như vậy, theo lý mà nói, cảnh sát hẳn sẽ phong tỏa bí mật này mới đúng: “Sao anh biết? Anh lưu số điện thoại của Tô Hồng Dứu à?”
“Không.” Thẩm Thu Kích lấy chiếc điện thoại Cố Nhung cho mình, để Cố Nhung nhìn màn hình, “Kim Đồng Ngọc Nữ gửi Wechat kể cho anh.”