Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 3 - Chương 50




Khuôn mặt Thẩm Thu Kích hết âm trầm lại đến lượt Cố Nhung âm trầm —— Ai bảo Thẩm Thu Kích chỉ lo nghe tướng thanh chứ không lo vẽ, không để cậu bớt lo chút nào!

Chẳng qua nếu để Thẩm Thu Kích nghe thấy, có thể hắn sẽ hỏi ngược lại Cố Nhung, rốt cuộc là ai không khiến hắn bớt lo được? Hắn chạy hơn nửa tiếng quay về là để xem Cố Nhung có gặp chuyện hay không, chắc hắn sướng lắm?

Sắc mặt của hai người đều cảm thấy đối phương không làm mình bớt lo được rất khó coi.

Hai phút sau, một chiếc xe bán tải màu vàng chở Lộ Tiếu Vu trông còn khó ở hơn chạy tới.

Chuyện đầu tiên cậu ta làm sau khi xuống xe chính là nằm sấp trên hòn đá nôn mửa: “Ọe… Chết tôi rồi…”

“Lộ Tiếu Vu?” Cố Nhung ngạc nhiên nhìn cậu ta, “Sao cậu cũng về rồi?”

Thẩm Thu Kích quay về là vì lo cho cậu, thế vì sao Lộ Tiếu Vu cũng quay về?

Lộ Tiếu Vu nôn xong thì quẹt nước mắt chua xót đi, bắt đầu lên án Cố Nhung: Thật ra sáng nay rất thuận lợi, mọi người đến sân khấu trên quảng trường xem tướng thanh và hí kịch mãi tới trưa, muốn thích bao nhiêu có thích bấy nhiêu. Về sau Cố Nhung gửi Wechat cho cậu ta bảo nhớ chơi thả cửa, sau đó Thẩm Thu Kích bắt đầu hỏi tuổi cả nhóm, chờ Tạ Tử Hàm trả lời là tuổi thỏ, Thẩm Thu Kích ngẩn ra một lúc lâu, chỉ kịp bỏ lại một câu: “Trưa nay tôi về biệt thự ăn cơm với Cố Nhung” rồi bỏ chạy, bọn họ đuổi theo không kịp.

Thế là kế hoạch đi ăn lẩu bốn người chỉ còn lại ba người.

Cái này còn chưa tính, kết quả Trần Tấn lại nói ba người ăn lẩu không vui, không đành lòng để Lộ Tiếu Vu trở thành cái bóng đèn sáng chói, hắn và Tạ Tử Hàm vì nghĩ cho Lộ Tiếu Vu mà quyết định hi sinh bản thân, hai bọn họ đi ăn cơm riêng, cho cậu ta tự ăn lẩu một mình.

“Hai thằng khốn kia!” Lộ Tiếu Vu ôm ụ đá than thở, “Bọn nó mà ăn cơm khỉ gì, có mà vào Vịnh Trăng Khuyết thuê phòng thì có! Đó mà là hi sinh bản thân à? Hi sinh tôi thì có!”

Một người ăn lẩu thì còn gì vui nữa, còn không bằng quay về biệt thự ăn, lại thêm dáng vẻ lo lắng của Thẩm Thu Kích khi đi tìm Cố Nhung, Lộ Tiếu Vu nghĩ một lát, quyết định thuê một chiếc xe bán tải quay về biệt thự, không muốn đợi xe bus đến.

Ai ngờ chiếc xe bán tải này xóc quá, chỉ đi có mười mấy cây số mà Lộ Tiếu Vu nôn ba lần, vừa xuống xe đã thấy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đang ôm nhau! Đúng là giết người không cần dao!

Mà Lộ Tiêu Vu cũng đồng thời nhắc nhở Cố Nhung rằng cậu và Thẩm Thu Kích đang ôm nhau, cho nên Cố Nhung lập tức nhích đi, lui về phía sau hai bước, rời khỏi cái ôm của Thẩm Thu Kích.

Thẩm Thu Kích thấy thế, ánh mắt hơi tối đi, chẳng qua hắn không nói gì cả.

Lộ Tiếu Vu tinh mắt, phát hiện dưới chân có mấy viên kẹo kiểu dáng rất quen mắt, “A” một tiếng rồi hỏi: “Đây không phải là kẹo mà nhà tổ chức đám tang kia phát cho người xem à? Sao cậu lại có kẹo này vậy Cố Nhung?”

Tôi đây được Kim Đồng Ngọc Nữ cho.

Đương nhiên Cố Nhung không thể nói thật được, chỉ tìm cớ qua loa: “… Có người tặng cho tôi.”

“Ồ ~” Lộ Tiếu Vu nhìn Cố Nhung, sau đó lại nhìn Thẩm Thu Kích đứng bên cạnh rồi phát ra tiếng cảm thán đầy ý tứ, âu sầu nói, “Tôi hiểu rồi.”

Cố Nhung: “?”

Hiểu gì mà hiểu?

Lộ Tiếu Vu cho rằng số kẹo này là Thẩm Thu Kích mang về cho Cố Nhung, dù sao chỉ có Thẩm Thu Kích mới đi từ sân khấu kịch trở về, chậc chậc chậc, còn nói gì mà lo cho Cố Nhung, chắc chắn là vì muốn gặp Cố Nhung nên hắn mới vội vàng quay về, vừa xuống xe đã ôm ôm ấp ấp, bà nội cha nó, mấy đôi yêu đương đúng là không chừa đường sống cho người khác mà.

“Hừ!” Thế là Lộ Tiếu Vu hừ lạnh một tiếng, không để ý Thẩm Thu Kích và Cố Nhung nữa, chắp tay sau mông nghênh ngang đi về phía nhà ăn, “Đến giờ cơm chưa? Đói rũ người ra rồi.”

Cố Nhung càng không hiểu ra sao. Chẳng qua cuối cùng nhóm ba người vẫn quay về nhà ăn ăn trưa, ban nãy vì ăn một tô mì nên Cố Nhung chỉ ăn thêm mấy miếng cơm. Mà Thẩm Thu Kích vẫn khuyên Cố Nhung đừng nghĩ nhiều, nói bọn họ hay gặp tà ma chưa chắc đã liên quan tới Cố Nhung, chẳng qua Cố Nhung không thể tự lừa mình dối người được nữa, nhưng sau khi biết chân tướng, cậu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù sao trước kia cậu thường phải tránh đi những nơi nguy hiểm hoặc ma quái, bây giờ hiểu ra có tránh thế nào cũng vô dụng, dù cậu không đi gặp thì chúng nó cũng tự tới tìm cậu.

Có lẽ sau khi biết nguyên nhân sẽ bình tĩnh lại, dù sao cũng không chết được, cứ sống như bình thường là được rồi.

Thậm chí Cố Nhung còn cảm thấy mình không có quá nhiều ham muốn trần tục, còn có thể bình thản quay về ký túc xá ngủ trưa.

Nhưng Cố Nhung vừa nằm lên giường chưa được hai giây đã bật dậy, bởi vì cậu chợt nhớ ra hôm nay Thẩm Thu Kích, Lộ Tiếu Vu, Trần Tấn và Tạ Tử Hàm còn chưa hoàn thành bài vẽ! Nếu đến tám giờ tối mà bọn họ chưa nộp tranh, vậy thì điểm của nhóm cậu sẽ đi đời nhà ma.

Nghĩ tới đây, Cố Nhung không còn ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy tới phòng tắm gõ cửa: “Thẩm Thu Kích, cậu tắm xong chưa?”

Thẩm Thu Kích vốn chạy bộ về ký túc xá, hơn nữa cũng chỉ có hắn mới chạy mười cây số mà chỉ hơi thở mạnh, trước kia Cố Nhung luôn cho là hắn có thể lực tốt, không ngờ thể chất của Thẩm Thu Kích không giống người bình thường, có lẽ vào những lúc thi Thẩm Thu Kích đều che giấu thực lực, cố gắng che giấu năng lực thật của mình. Chẳng qua dù Thẩm Thu Kích không thấy mệt nhưng lại dễ ra mồ hôi, sợ lát nữa Cố Nhung lại cãi nhau với hắn vì bệnh ưa sạch sẽ, cho nên hắn vừa về ký túc xá là chui vào phòng tắm ngay.

Hắn nghe thấy Cố Nhung đứng bên ngoài gọi thì hỏi: “Sắp rồi, sao thế? Cậu muốn dùng phòng tắm à?”

Cố Nhung nói vọng vào: “Tôi không cần, tôi chỉ muốn bảo cậu tắm nhanh lên, sau đó chúng ta tranh thủ vẽ cảnh vật trong thôn, điểm là điểm chung, cầu xin cậu để ý chút đi ——”

Cậu còn chưa dứt lời, cửa phòng tắm đã mở ra cái két.

Trên lưng Thẩm Thu Kích quấn khăn tắm, tay phải cầm chiếc áo sơ mi, nửa thân trên trần trụi phô bày ra trước mặt Cố Nhung, phần trên chưa được lau nên dính mấy giọt nước trên cổ, hơi thở ấm áp ướt át lập tức phả vào mặt, chặn đứng giọng nói của Cố Nhung.

Dáng người của Thẩm Thu Kích rất cao, cao hơn cả Cố Nhung nửa cái đầu, nếu nhìn vào đám sinh viên năm nhất cũng chỉ có sinh viên chơi bóng rổ chuyên nghiệp mới có được cơ thể như hắn, cho nên lúc Cố Nhung đứng đối diện đều phải ngửa đầu lên nhìn.

Nhưng bây giờ Cố Nhung đang nhìn thẳng vào Thẩm Thu Kích, cho nên cậu chỉ có thể thấy lồng ngực rắn chắc đang lên xuống cùng nhịp tim của hắn, dù không chạm vào nhưng hơi nóng tỏa ra như muốn nuốt chửng Cố Nhung, sấy khuôn mặt cậu đỏ tới mang tai, đến cả suy nghĩ cũng bị quấy thành một mớ hỗn độn, trong thoáng chốc Cố Nhung chỉ nhớ được cậu đã dựa vào lồng ngực này không ít lần.

Nhưng đều là dựa vào cách một lớp áo.

Nếu bây giờ cậu chạm vào thân trên đang khỏa thân của Thẩm Thu Kích mà không hề cách lớp vải sẽ có cảm giác như thế nào?

Thẩm Thu Kích cũng không ngờ Cố Nhung đang đứng trước cửa phòng tắm, cách hắn gần tới như vậy, hơi thở lành lạnh của thanh niên chạm vào da hắn, cũng nắm chặt lấy trái tim hắn, hầu kết Thẩm Thu Kích trượt lên trượt xuống, tung áo sơ mi mặc vào, nhưng đến khi đầu hắn chui ra khỏi cổ áo, Thẩm Thu Kích nhận ra Cố Nhung không còn ở đó nữa.

Thanh niên quay về giường cúi đầu dọn dẹp bàn vẽ và bút vẽ, chỉ để lộ đôi tai hơi đỏ, thúc giục hắn: “Cậu nhanh mặc áo vào, bằng không vẽ không xong đâu.”

Thẩm Thu Kích chỉ đành hít sâu một hơi che đi cơn rung động, vờ như không có việc gì thu dọn đồ đạc.

Nửa tiếng sau bọn họ đến phòng 308 kéo Lộ Tiếu Vu đi, muốn dẫn cậu ta quay lại thôn vẽ vật thực.

Thật ra Lộ Tiếu Vu đang làm biếng không muốn đi đâu, nhưng cậu ta vẫn nhớ mình phải làm việc nhóm, không thể qua loa được, cuối cùng quyết định đi với Cố Nhung, nhưng nói sao cậu ta cũng không chịu ngồi xe bán tải nữa, phải đợi đến hai giờ xe bus của trường mới chở bọn họ đi vào thôn Hoán Sơn.

Vịnh Trăng Khuyết độc đáo đứng sừng sững bên ngoài nhà xe, Cố Nhung vừa từ xe bus xuống đã thấy nó ngay. Chẳng qua điểm khác biệt so với lần đầu tiên là hôm nay có rất nhiều cửa sổ mở ra, hệt như đang cùng hóng hớt nhà tổ chức hỉ tang vậy.

Nghĩ đến bà lão nấu bát mì cho mình đỡ đói, Cố Nhung không khỏi nhìn về phía nhà hỉ tang kia.

Nhà tổ chức đã cho người tháo sân khấu đi, dường như hỉ tang đã được tổ chức xong xuôi, bà lão cũng yên tâm lên đường đi về nơi cực lạc. Nhưng khác hôm qua ở chỗ, bây giờ trong lòng cậu không còn sợ hãi nữa, thậm chí nhìn thấy đôi mắt quen thuộc của Kim Đồng Ngọc Nữ bên cạnh vòng hoa gần cổng cũng không còn quá kinh hãi.

Vào khoảnh khắc xoay người, đáy mắt Cố Nhung thoáng nhìn thấy có một người đàn ông mặc áo đen đứng trước cửa sổ phòng tầng bốn trong khách sạn Vịnh Trăng Khuyết, còn tầng ba bên trái cũng có một người phụ nữ áo trắng đang nhìn về phía bên này.

Nhưng Cố Nhung không có tâm trạng nào nghĩ xem có phải mình hoa mắt hay không, bởi vì cậu nhìn thấy có một Ngọc Nữ khác đứng bên cạnh vòng hoa, trên cổ tay trụi lủi còn có vết đốt —— Như cảm nhận được ánh mắt Cố Nhung nhìn về phía mình, đôi mắt đen đọng ánh nước của Ngọc Nữ ấm ức nhìn lại Cố Nhung. Mà Kim Đồng cũng rất tủi thân, đứng tụm một chỗ với Ngọc Nữ nhìn cậu, “làn da” vốn “trắng” như Ngọc Nữ nay đã đen sạm đi, có lẽ là do bị nướng lúc Cố Nhung kéo theo ngã xuống lầu.

Bị hai con người giấy nhìn chăm chú, Cố Nhung lập tức sởn da gà, trông như gã đàn ông phụ tình không hề lưu luyến quay lưng lại với Kim Đồng Ngọc Nữ, trong lòng cảm khái mình vẫn có dục vọng trần tục, không sợ quỷ đều là bịa đặt.

Cậu vẫn rất sợ quỷ.

Cố Nhung vội vàng nhổ vài sợi tóc, nhích chân nép vào người Thẩm Thu Kích.

Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung lại nhổ tóc co cụm bên cạnh mình thì cau mày không nói gì, nhưng Lộ Tiếu Vu không hiểu vì sao Cố Nhung lại làm thế, tò mò hỏi: “Cố Nhung, cậu nhổ tóc làm gì thế?”

Cố Nhung lạnh lùng trả lời: “Tóc tôi dày quá, nhổ bớt mấy sợi cho khỏi nặng đầu.”

Lộ Tiếu Vu: “…”

Lộ Tiếu Vu xoa đống tóc càng ngày càng thưa của mình, ngón tay khẽ run lên: Thì ra tóc Cố Nhung nhiều đến mức nặng cả đầu rồi ư? Cậu ta ghen tị quá.

Cố Nhung không biết câu nói của mình đả kích Lộ Tiếu Vu như thế nào, cậu chỉ phát hiện bóng một nam một nữ trong khách sạn Vịnh Trăng Khuyết đã biến mất, không chỉ như thế, tất cả các cửa sổ đều đóng lại như chưa hề mở.

Lúc cậu đang ngẩn ngơ, cửa chính Vịnh Trăng Khuyết bị đẩy ra. Trần Tấn và Tạ Tử Hàm tay trong tay mặt mỉm cười hài lòng tiến đến, phía sau bọn họ còn có một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ đi theo, Cố Nhung biết cô gái này.

Đó là cô gái váy đỏ hôm qua đứng tựa trước cửa sổ phòng khách hút thuốc lúc đưa tang bà cụ.

Dường như cô gái rất thích màu đỏ yêu diễm, bởi vì không chỉ có váy đỏ mà còn có sơn móng tay, son môi, hoa tai, giày, thậm chí là dây cột tóc đều dùng màu đỏ.

Cố Nhung theo học chuyên ngành nghệ thuật, từ nhỏ đã tiếp xúc với màu nước, cho nên cậu rất nhạy bén với màu sắc, cậu có thể nhìn ra toàn bộ màu đỏ trên người cô không phải là màu son, không phải rượu vang, cũng không phải màu đỏ đậm, mà là… màu đỏ máu.

Hơn nữa khi người phụ nữ này đứng trong sảnh, màu xanh tím của khách sạn sau lưng cô càng tôn màu đỏ lên như lệ quỷ áo đỏ, khiến người khác nhìn vào mà phát lạnh.

Nhưng trái ngược với cảm giác quỷ dị rét lạnh kia, cô cười khẽ đút một hộp quà cho Tạ Tử Hàm, giọng nói nịnh nọt ngọt ngào: “Hoan nghênh hai vị khách quý lần sau lại ghé thăm, đây là chút quà mọn, xin hãy nhận lấy~ Hai cậu nhớ đánh giá năm sao cho khách sạn chúng tôi, nếu như bình luận đủ năm mươi chữ sẽ nhận được một phiếu năm mươi đồng, lần sau có thể dùng để giảm giá tiền phòng~”

Cố Nhung: “…”

Chuỗi hành động thành thạo và lời quảng cáo chuyên nghiệp đến mức đau lòng —— Ai rồi cũng phải thành công cụ làm việc hình người thôi.

Bình tĩnh, đừng có nhìn ai cũng cảm thấy giống quỷ.

Cố Nhung tự nhủ thầm: Đừng để lại di chứng, đã quyết định phải sống cho tốt thì đừng nghi thần nghi quỷ.

Trần Tấn và Tạ Tử Hàm vừa ra khỏi Vịnh Trăng Khuyết đã thấy ba người đứng cách đó không xa, giơ tay lên chào hỏi bọn họ, Tạ Tử Hàm còn quan tâm Cố Nhung: “Cố Nhung, cậu đã khỏe hơn chưa? Nếu đỡ rồi thì chúng ta cùng nhau vẽ thôi.”

“Tôi đỡ hơn rồi, cho nên mới nhanh chóng tới đây để vẽ.” Cố Nhung nhếch môi, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo là nụ cười nhu thuận, giọng nói cũng mềm mại, “Dù sao tôi cũng không thể làm ảnh hưởng tới thành tích của cả nhóm được đúng không?”

Thành tích nhóm, vẽ tranh.

Nghe ra lời ám chỉ của Cố Nhung, Trần Tấn và Tạ Tử Hàm mướn phòng làm bậy bị bắt quả tang liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng…”

Thấy Trần Tấn và Tạ Tử Hàm chột dạ, Lộ Tiếu Vu đứng bên cạnh cũng cười trộm, Thẩm Thu Kích cũng không khỏi cong môi, nhưng một giây sau lại thấy Cố Nhung một tay cầm bút một tay cầm bàn vẽ nghiêng người, nói với hai người kia: “Vậy bây giờ chúng ta cùng vẽ thôi?”

Mặc dù Cố Nhung cười rất hiền hòa, nhưng Lộ Tiếu Vu luôn cảm thấy nếu cậu ta dám nói chữ “Không”, bàn vẽ của Cố Nhung sẽ lập tức nện vào đầu mình, cho nên vội gật đầu: “… Được được được.”

Ở quảng trường có rất nhiều ghế cho du khách nghỉ ngơi hóng mát, cũng tiện cho nhóm Cố Nhung ngồi vẽ tranh.

Sau khi cả nhóm tìm được chiếc ghế vừa ý liền ngồi xuống nghiêm túc vẽ, Cố Nhung vẽ quảng trường và hoa văn trên phù điêu, bốn người còn lại vẽ cảnh sắc hoặc người qua đường xung quanh Vịnh Trăng Khuyết và nhà xe.

Dưới sự “giám sát” của Cố Nhung, cố gắng vẽ cho kịp lúc, cuối cùng họ cũng hoàn thành vào lúc sáu giờ tối, vừa vặn là giờ ăn cơm, Cố Nhung cũng ở đó, bọn họ bèn hẹn làm xong sẽ đi ăn bữa lẩu.

Trước khi quay về biệt thự, cả nhóm lại đi qua khách sạn Vịnh Trăng Khuyết, tấm biển đề tên vừa trở tối đã sáng đèn màu xanh neon, không hề chớp nháy, đặt ở nơi rất dễ thấy, nhưng khi kết hợp với màu xanh tím của căn nhà và sắc chiều tà ảm đạm, có thể tưởng tượng chờ trời tối rồi nó sẽ hoàn toàn hòa vào bóng đêm như một phần không thể tách rời.

Trên xe bus quay về trường, Cố Nhung vẫn không thể quên được tạo hình đặc biệt của khách sạn, bèn quay lại hỏi Trần Tấn và Tạ Tử Hàm: “Hôm nay các cậu thấy khách sạn thế nào?”

Trần Tấn và Tạ Tử Hàm không hiểu Cố Nhung hỏi câu này làm gì, nhưng sau khi đảo mắt nhìn qua nhìn lại Cố Nhung và Thẩm Thu Kích thì hiểu ngay, Tạ Tử Hàm nói: “Cũng không tệ lắm, trông khách sạn kia hơi cũ chút thôi, chứ thực ra bên trong rất sạch sẽ, các công trình khác đều rất tốt, hơn nữa còn có cảm giác của Hồng Kông vào những năm 70, 80, tôi còn chụp rất nhiều ảnh nữa.”

Nói xong Tạ Tử Hàm còn bật di động của mình lên cho Cố Nhung xem, Cố Nhung nhìn xong phát hiện đúng như Tạ Tử Hàm nói, khách sạn này trông không tồi chút nào, cổ kính nhưng không cũ kỹ.

“Tôi và Tấn thuê một căn phòng ngắn hạn, chị gái lễ tân kia còn nói cho chúng tôi biết nếu bao nguyên đêm còn có thể nhận được vé miễn phí vào suối nước nóng Hoán Sơn đấy.”

“Tốt vậy à?” Cố Nhung cảm khái, “Nhưng vì sao tôi lại có cảm giác việc kinh doanh của họ không tốt lắm nhỉ? Thấy không ai ra vào.”

Tạ Tử Hàm nói: “Làm gì có, việc kinh doanh rất tốt mà? Tôi thấy có rất nhiều khách ra vào, có lẽ là vì những người kia đều đi cửa sau, cửa trước không có ai nên cậu mới cảm thấy quạnh quẽ.”

Trần Tấn cũng ôm vai Tạ Tử Hàm, thâm sâu nói: “Không phải ai cũng thoải mái như tôi với Hàm, hai thằng đàn ông như bọn tôi thuê phòng theo giờ còn chưa xấu hổ, mấy cặp khác giới như họ thì sợ gì?”

Cố Nhung: “…”

Hình như mình vừa biết chuyện gì đó thì phải.

Cố Nhung không dám hỏi nữa, sợ càng hỏi càng biết thêm nhiều thứ không nên biết.

Tám giờ tối, học sinh ba lớp cùng đến phòng học nộp bài tập, lớp trưởng thu lại bốn tờ giấy vẽ vật thực của các bạn rồi mới giao bài tập tối nay cho mọi người —— Vẽ người thật.

Còn về phần chọn ai thì thích người nào chọn người nấy, không có giới hạn.

Đương nhiên Trần Tấn và Tạ Tử Hàm sẽ vẽ đối phương, Lộ Tiếu Vu thì xem học sinh phía trước như người mẫu mà vẽ.

Cố Nhung cầm bút loay hoay một lúc lâu, cậu không biết mình nên vẽ ai. Cô Tô bảo muốn vẽ ai cũng được, nếu không tìm được thì lấy bạn cùng phòng làm người mẫu, mà bạn cùng phòng của cậu là Thẩm Thu Kích.

… Thẩm Thu Kích có gì đẹp mà vẽ?

Trong lòng Cố Nhung nghĩ như vậy, kết quả chờ cậu định thần lại thì nhận ra mình đã vẽ Thẩm Thu Kích lên giấy, hơn nữa… còn vẽ bán khỏa thân, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, giống hệt như Thẩm Thu Kích mà Cố Nhung nhìn thấy ở cửa phòng tắm hôm nay.

Từ trước tới nay Cố Nhung chưa bao giờ cảm thấy mình lại nhớ lâu tới vậy, nhưng bây giờ khi nhìn lại bức vẽ, Cố Nhung mới phát hiện không biết từ bao giờ mà mình đã ghi nhớ từng đường nét cơ thể, từng khối cơ bắp trên người hắn.

Cho nên Thẩm Thu Kích trên giấy vẽ không khác gì người thật, mỗi đường cong đều do chính tay Cố Nhung cẩn thận vẽ nên, dù là vẽ trên mặt giấy lạnh lẽo, Cố Nhung vẫn cảm thấy như chạm đến cơ thể của Thẩm Thu Kích.

Nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể hắn truyền vào lòng bàn tay, đốt cháy từng sợi dây thần kinh của cậu.

Cố Nhung run lên, ném bút vẽ trong tay như cục than bỏng cháy, cậu vừa định xé tấm vẽ, hủy thi diệt tích để làm lại tấm khác, lớp trưởng lớp số hai Xa Khả đã đến hối cậu: “Cố Nhung, giao bài nhanh nào, chúng ta không thể để thua lớp số một được!”

“Tôi, tôi còn chưa vẽ xong… Chờ lát nữa tôi nộp sau.” Cố Nhung úp úp mở mở nói.

Nhưng Xa Khả vừa thấy tờ giấy đã vẽ xong đặt trước mặt Cố Nhung liền cầm lên: “Không phải cậu vẽ xong rồi đây à? Cậu vẽ ai thế? Thẩm Thu Kích? Ái chà, đường cong cơ bắp trông thật quá! Trên cổ vẫn còn hơi nước, vừa tắm xong đúng không? Cứ nộp bức này đi, để cho người lớp số một xem bản lĩnh của người lớp mình!”

Cố Nhung: “…”

Cậu đang muốn khâu miệng Xa Khả lại đây.

Thẩm Thu Kích ngồi bên cạnh Cố Nhung nghe Xa Khả gọi tên mình cũng dừng động tác vẽ tranh lại nhìn sang. Nhận ra ánh mắt của Thẩm Thu Kích rơi trên người mình, gò má Cố Nhung nóng như lửa đốt, bên tai đỏ lên, cậu cảm giác như mình là con kiến bị xã hội đè chết, nhưng vẫn còn cơ hội cuối cùng để giãy dụa, chặn Xa Khả lại nhỏ giọng nói: “Không kí tên được không?”

Xa Khả nói: “Được.”

Cố Nhung giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy thì nộp bức này đi.”

Chỉ cần không kí tên, nếu lát nữa lúc chấm điểm không rơi vào tay Thẩm Thu Kích thì mọi người cũng không biết bức tranh đó là do ai vẽ, bài tập của bọn họ được xáo trộn lẫn nhau rồi chấm ngẫu nhiên, ba lớp nhiều học sinh như vậy, Cố Nhung không tin sẽ trùng hợp đến mức rơi vào tay Thẩm Thu Kích, trừ hai lớp trưởng ra thì mọi người sẽ tiện tay sửa lại là được.

Cố Nhung nghĩ vậy cũng yên tâm hơn nhiều, cậu dùng tay làm quạt gió, thổi bay cơn nóng trên má, đồng thời tự an ủi mình đừng nên hoảng hốt, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Tám giờ bốn mươi phút, hai lớp trưởng của lớp số một và lớp số hai thay thầy Dương cô Tô đứng ra nhận xét buổi học, hai lớp trưởng cũng phải chấm bài, chẳng qua họ là hai học sinh giỏi nhất lớp, sau khi chấm xong đều muốn chia sẻ bài vẽ tâm đắc cho cả lớp cùng xem.

Mà hai lớp trưởng phát bài cho học sinh xong thì đứng trên bục giảng vùi đầu xem gì đó, lúc Thẩm Thu Kích cầm tranh đi qua, Cố Nhung lặng lẽ đảo mắt thăm dò, phát hiện không phải tranh mình vẽ mới yên tâm, bắt đầu nở nụ cười chấm bài mình được phát.

Cậu đã nói mà, làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy?

Đương nhiên Cố Nhung cũng đã nghĩ tới một chuyện, rốt cuộc bức tranh của mình rơi vào tay ai đây?

Đợi đến lúc lớp trưởng khoe tấm vẽ tâm đắc nhất, Cố Nhung đã biết đáp án.

Bức tranh kia quả là không rơi vào tay Thẩm Thu Kích, nó được lớp trưởng lớp số một phát cho Xa Khả, Xa Khả cười ha ha chiếu bức tranh của Cố Nhung lên máy chiếu, để cho học sinh ba lớp cùng xem: “Nào, mau thưởng thức bức tranh “Bạn cùng phòng Thẩm Thu Kích đi tắm” của sinh viên không ký tên Cố Nhung đi, nhìn đường cong nét phác này mà  xem, tôi cảm thấy Cố Nhung vẽ rất đẹp, đáng để mọi người học tập.”

Ba giây sau, cơ thể Thẩm Thu Kích với đường cong hấp dẫn do Cố Nhung vẽ ra lập tức xuất hiện trên màn hình máy chiếu, tất cả học sinh dù nam hay nữ đều phát ra âm thanh thổn thức, ánh mắt đồng loạt chĩa vào Thẩm Thu Kích và Cố Nhung.

Thẩm Thu Kích: “?”

Cố Nhung: “…”

Cái lùm mía! Thế này còn không bằng để bức tranh rơi vào tay Thẩm Thu Kích cho rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.