11.
Sau khi tôi và Thẩm Túy ở bên nhau, tôi cho rằng người có phản ứng mạnh mẽ nhất sẽ là Bạch Nhiễm, nhưng không ngờ lại là Lương Tĩnh Tĩnh.
Nguyên văn lời nói của cô ấy là: “Tớ sắp ly hôn, vậy mà cậu còn yêu đương, đây là việc bạn bè nên làm à?”
Nếu không phải nể tình việc khi cô ấy bình thường, mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất ổn, tôi thật sự muốn đường ai nấy đi với cô ấy.
Cô ấy làm ầm ĩ ở nhà tôi, sau đó Thẩm Túy không nhịn được nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho em họ của anh tới đón cô ấy về.
“Nói thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng là em dâu của anh, làm như thế liệu có ổn không?” Tôi có hơi lo lắng hỏi anh.
Anh lại không cho là đúng: “Cô ta châm ngòi quan hệ của chúng ta, anh nhịn được chắc? Nếu còn nhịn nữa thì mất vợ mất.”
Tôi không để ý tới anh, nhưng tôi cảm nhận được vành tai của tôi đỏ lên.
Thẩm Túy ôm tôi vào lòng, hôn lên vành tai phiếm hồng của tôi, cười nói: “Sao trước kia anh không phát hiện em dễ đỏ mặt như thế nhỉ?”
Trước kia… Trước kia toàn là giả vờ thôi.
“Lý Kim Triêu, nếu trước kia anh biết em đáng yêu như vậy, anh đã khiến em rơi vào tay anh từ lâu rồi.”
Bây giờ thì hay rồi, không chỉ tai đỏ mà mặt cũng đỏ bừng lên.
Buổi tối, tôi ra ngoài tản bộ với Thẩm Túy, đi đến một ngã rẽ, tôi nghe thấy có người đang gọi tôi.
“Chị Chiến binh cô độc!”
Nghe giọng là biết ai liền.
Tôi bỏ tay đang nắm tay Thẩm Túy ra, ôm lấy đứa nhỏ đang chạy về phía tôi.
“Sao cháu lại tới đây?”
Đứa nhỏ chỉ chỉ vào Thẩm Yên đi đằng sau, bập bõm nói với tôi: “Ra ngoài mua đồ với mẹ ạ.”
Tôi thấy dáng vẻ này của thằng bé vô cùng đáng yêu, không nhịn được xoa xoa mặt thằng bé.
Thẩm Túy đứng bên cạnh có hơi không nhìn nổi, kéo đứa nhỏ ra khỏi ngực tôi: “Đừng có không biết lớn nhỏ, sau này không được gọi là chị Chiến binh cô độc nữa, phải gọi là mợ!”
Rõ ràng là đứa nhỏ bị dọa sợ rồi, nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
Tôi vừa định lên tiếng, Thẩm Yên đã đi tới, đứa nhỏ như nhìn thấy cứu tinh, rúc vào lòng chị ấy.
“Chị, chị trông nó chặt vào.”
Thẩm Yên không để ý tới anh, mỉm cười với tôi, sau đó nói với đứa nhỏ trong lòng: “Cậu nói đúng đấy, sau này phải gọi là mợ.”
Bây giờ mặt tôi chắc chắn đang đỏ y hệt một quả gấc.
Sau khi bọn họ rời đi, vẻ mặt của Thẩm Túy trở nên vô cùng u oán.
“Vừa rồi em buông tay anh ra.” Anh tủi thân nói với tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ này của anh, cảm thấy có hơi buồn cười, vươn tay ra, nói với anh: “Vậy em có thể dắt tay anh một lần nữa được không?”
Anh kiêu ngạo ngẫm nghĩ một lúc, trịnh trọng nói: “Có thể, nhưng phải dắt cả đời.”
“Đương nhiên là phải dắt cả đời rồi.”
Ngoại truyện: Được như ước nguyện
Tôi không biết mình bắt đầu hoảng loạn từ bao giờ.
Có lẽ là kể từ lúc tôi nhìn thấy em hát “Chiến binh cô độc” trong hôn lễ.
Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện em không giống trong suy nghĩ của tôi, em ở trước mặt tôi không phải là em thật sự.
Vậy nên tôi luống cuống.
Tôi tự cho rằng mình quen biết em nhiều năm như vậy, đã đủ hiểu biết về em rồi, mãi cho tới ngày hôm ấy tôi mới phát hiện, em còn “điên” hơn tôi nghĩ.
Tôi vẫn luôn theo dõi tài khoản của em.
Vậy nên khi tôi nhìn thấy em ở khu vực bình luận, tôi không thể hình dung tâm trạng lúc đó của mình.
Giống như tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, hai chữ “yêu thầm”, “tỏ tình” đặt cạnh nhau trông vô cùng chói mắt.
Tôi muốn đi tìm em, hỏi em xem người nọ là ai.
Nhưng cuối cùng tôi lại không làm gì cả, tôi chỉ dùng giọng điệu chung chung trả lời bình luận của em ở khu vực bình luận.
Em trả lời tôi: [Anh có ý kiến gì à?]
Tôi có ý kiến.
Tôi rất có ý kiến.
Tôi không thể thờ ơ, tôi lái xe dẫn theo đứa nhỏ tới thì thấy em đang đi trên đường.
Em thấy tôi, vô cùng kinh ngạc, thật ra tôi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đây không giống tôi.
Tôi sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, nhưng tôi vẫn làm.
Tôi cảm thấy tôi có hơi hết thuốc chữa rồi.
Lúc em nói người kia cao hơn tôi, đẹp trai hơn tôi, còn nhiều tiền hơn tôi, tôi chỉ cảm thấy mất hết sức lực.
Tôi bật cười, nói đùa với em.
Lúc về nhà, tôi nhìn thấy video đầu chanh kia.
Người đó nói bọn họ rất xứng đôi.
Tôi nhìn khắp video trên dưới mười lần, càng nhìn càng bực bội.
Lúc em dò hỏi về tôi thông qua người anh em của tôi, tôi còn cảm thấy có chút may mắn, nhưng chút may mắn ấy hoàn toàn biến mất sau câu trả lời của em.
Buổi tối ngày hôm đó, tôi nhìn em rồi nói em làm mẫu cho anh xem.
Thật ra lúc đó tôi muốn nói là: Nếu em thành công, anh sẽ chúc phúc cho em. Nếu em thất bại, anh cũng sẽ tỏ tình với em, anh cũng sẽ cảm nhận được nỗi đau của em.
Tôi từng khuyên bản thân mình, hay là bất chấp mọi thứ, nói thẳng với em đi.
Nhưng tôi không làm.
Tôi không biết tôi đang sợ hãi điều gì.
Có thể là sợ mối quan hệ giữa chúng tôi không thể quay lại như lúc trước, cũng có thể là sợ mình sẽ gây thêm phiền não cho em.
Tôi cảm thấy tôi phải học cách từ bỏ.
Nhưng từ bỏ cũng cần một thời gian, vậy nên tôi đi uống rượu.
Lúc say lúc tỉnh, nhưng lúc nào cũng khó chịu.
Tôi không ngờ em sẽ đến tìm tôi.
Tôi cũng không ngờ em tới để khuyên tôi.
Em khuyên tôi ư?
Em khuyên tôi kiểu gì?
Không phải em cũng như thiêu thân lao vào lửa, không đụng vào tường nam thì không quay đầu hay sao?
Sao em có thể khuyên tôi được.
Tôi muốn nói với em rằng, Em có thể đổi sang thích một người khác được không, đổi sang anh này.
Tiếc rằng, mặc dù có men say, tôi vẫn duy trì một phần lý trí cuối cùng, không nói gì cả.
Lúc em block rất nhiều người, tôi biết ngay là em định tỏ tình.
Nhưng em không biết tài khoản của tôi.
Từ rất lâu trước đây, tôi đã follow em.
Lúc em livestream, tôi nhận được thông báo, tôi khui một chai rượu, nhìn em phát bài hát “Chúc may mắn”.
Một bài hát rất vui vẻ, nhưng tôi lại không vui vẻ nổi.
Tôi bỗng nhớ ra hình như giáo viên môn Ngữ Văn hồi cấp ba từng nói rằng cái này gọi là lấy nhạc vui để lấp nỗi buồn tình.
Tôi nở nụ cười tự giễu, càng cảm thấy vị rượu trong cổ họng đắng chát.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình vẫn cứ im ắng, mãi cho tới khi em mở khung chat với tôi ra.
Sau đó điện thoại của tôi vang lên hai tiếng.
Tôi như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc, như pháo hoa nở rộ vào đêm giao thừa, như người chờ mong đã lâu cuối cùng cũng được như ước nguyện.
Tôi mất một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Bàn tay gõ chữ cứ run mãi, gõ một lúc lâu, cuối cùng tôi xóa sạch.
Tôi kiềm chế nỗi vui mừng trong lòng, gọi cho em.
Tôi nói: “Lý Kim Triêu, anh thích em.”
Tôi nói: “Chờ anh.”
Tôi lao xuống nhà gọi xe, lúc ôm em vào lòng, tôi mới cảm nhận rõ ràng.
Tôi không ngờ, mượn rượu giải sầu còn có niềm vui bất ngờ