Tóm tắt phần trước: Chị Dao mơ thấy những chuyện trước kia, những chuyện trái ngược hoàn toàn với những gì chị nhớ. Chị phát hiện cha, chị, chồng của mình đều giấu giếm mình.
20.
"Dao Dao, thực ra em bị bệnh."
Lục Ngôn Khanh nói rằng, tôi bị đảo lộn ký ức, và bị hoang tưởng bị hãm hại.
Hồi nhỏ bị Quý phi hãm hại nhiều lần khiến tôi bị ám ảnh nặng nề.
Sau khi tỉnh lại từ lần đỡ kiếm cho Lục Ngôn Khanh, tôi nhớ ngược toàn bộ chuyện trước kia.
Vì bị kích thích quá nặng, nên tôi rất sợ hãi.
Sợ có người hại Lục Ngôn Khanh, sợ có người hại nhà họ Giang, chỉ không sợ có ai hại tôi mà thôi.
Cho dù là ngự y trong cung hay thần y trong dân gian đều nói bệnh này đặc thù, không có thuốc nào chữa khỏi hoàn toàn.
Chỉ đề nghị người xung quanh thuận theo ý tôi, đừng làm trái ý nguyện của tôi.
Lục Ngôn Khanh vô cùng tin tưởng lời dặn dò này.
Tôi cho rằng sẽ có ngày hoàng đế sẽ xử nhà họ Giang, thế là hắn phải nhờ hoàng đế diễn kịch, thỉnh thoảng phồng mang trợn má.
Tôi cho rằng Lục Ngôn Khanh vết thương không khỏi hắn, thân thể yếu ớt, thế là hắn đành ngoan ngoãn uống thuốc trước mặt tôi để tôi an tâm.
Tôi cho rằng nhà họ Giang sắp gặp họa tới nơi rồi, xin đẻ con cho Lục Ngôn Khanh, thế là hắn thỏa mãn nguyện vọng của tôi, chấp nhận bỏ ngai vàng vì tôi.
Tôi bối rối quá, thực sự quá bối rối.
Vậy nghĩa là nhà họ Giang sẽ không bị xử.
Đầu tôi không phải dọn nhà đúng không?
"Sao anh không nói sớm? Tên lang băm nào khám bệnh xà lơ quá vậy? Em có học có hành, hiểu lễ hiểu nghĩa, mọi người nói thật là em tin thôi mà."
Tức chết mất thôi.
Tự nhiên mất công lo lắng không đâu hẳn bảy, tám năm.
Nhưng có một chuyện tôi không chắc lắm.
Tôi thực sự yêu Lục Ngôn Khanh đến mức sẵn lòng chết vì hắn luôn sao?
Sinh mệnh rất đáng quý, tình yêu càng quý hơn.
Nhưng để đổi lấy tự do, thì cả hai đều có thể vứt bỏ.
Trước giờ tôi hẳn là tôn thờ châm ngôn sống như vậy.
Sao qua mồm Lục Ngôn Khanh thì tôi lại là đứa yêu đương mù quáng, từ nhỏ đã mê mệt hắn, đến mức coi trọng tính mạng của hắn hơn cả mạng mình nữa.
"Nhưng Dao Dao ạ, chuyện này liên quan đến tính mạng của em. Thần y nói phải đợi em trên mười tám tuổi rồi hẵng dùng thuốc để từ từ khơi lại ký ức cho em, xem ra có hiệu quả thật."
21.
"Thuốc gì cơ?"
Lục Ngôn Khanh ngậm miệng không nói, cha tôi nhanh mồm: "Thằng cha thần y trời đánh kia bảo phải dùng máu tim người yêu trộn thuốc, cho con uống trnong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có tác dụng."
Trời má, thứ lang băm trời đánh thánh đâm!
Tôi mạnh bạo phanh áo Lục Ngôn Khanh ra, chẳng trách ở nhà hắn toàn đốt hương hoa nhài, hóa ra là để át mùi máu tanh trên người hắn.
Hắn nắm chặt tay tôi: "Dao Dao, ngực em có một vết sẹo, ngực anh cũng có, bọn mình chơi sẹo đôi luôn!"
"Anh... giờ nào mà còn đùa được thế hả?"
Vết thương của hắn lại bục ra, máu tươi đầm đìa.
"Đừng sờ vào, xấu lắm."
"Anh nói bọn mình là sẹo đôi cơ mà, không ai xấu hơn ai cả."
Lúc này, tôi chẳng còn lòng dạ nào mà trách họ lừa tôi nữa.
"Em khỏi rồi, sau này anh đừng có làm mấy trò này nữa nghe chưa."
Sau khi bôi thuốc băng bó lại cho hắn, tôi nép mình trong vòng tay hắn.
Tôi bĩu môi nói: "Em nhớ con rồi, đêm nay mình về thăm con đi. Nhưng em không muốn làm hoàng hậu đâu, chỗ này bốn mùa tươi đẹp, em thích ở Giang Nam."
Lục Ngôn Khanh vuốt ve bờ vai tôi, chân thành nói: "Vừa khéo, anh cũng không muốn làm vua."
Hắn ghé sát tai tôi, cất giọng dụ dỗ: "Anh chỉ muốn sinh con gái với em thôi."
"Đồ dê xồm!"
Tôi đấm yêu hắn hai đấm.
"Úi da."
Tôi kiểm tra vết thương, thấy không chảy máu mới tiếp tục tính sổ với hắn.
"Hứ, lúc trước anh còn lừa em rằng anh không có sức, không thấy chột dạ à?"
"À thì đúng là anh yếu ớt lắm bệnh từ bé, thỉnh thoảng sẽ tái phát mà."
Chị tôi: "Em ạ, cái này chị xin làm chứng."
Cha tôi: "Con ạ, hồi bé con xô người ta xuống ao, khóc bù lu bù loa, bảo là sẽ chịu trách nhiệm với nó cả đời."
???
Mấy người khinh tôi trí nhớ kém đấy phỏng?
Lục Ngôn Khanh như cành liễu rủ dựa vào người tôi.
Tôi muốn xô ra lại không nỡ.
Tên này bất chấp sĩ diện, được đà lấn tới.
Lục Ngôn Khanh ánh mắt ấm áp, như mưa tạnh mây tan.
Tôi vuốt ve gương mặt hắn, rồi vuốt ve hóa thành nắn bóp.
Nắn nắn bóp bóp, chị với cha tôi biết ý đóng cửa đi ra.
22.
Tôi ngại Lục Ngôn Khanh bị thương, nên chủ động ngồi lên đùi hắn.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng có tiếng gầm giận dữ vang lên ngoài phòng, hai đứa tôi sợ đến mức cùng buông vũ khí đầu hàng.
"Giang Niệm Nhu, đè ông ra chơi xong dong, còn gì là anh hùng hảo hán nữa hả!"
"Sao... sao... sao anh lại tới đây? Chẳng phải tôi đã nhốt anh trong phủ, không có lệnh của hoàng thượng thì không được ra ngoài rồi sao?"
Tôi và Lục Ngôn Khanh mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài xem thử, tiếng khóc bé trai vang vọng khắp sân.
Đứa trẻ Hàn Tranh đang bế kia đúng là con trai yêu quý của tôi rồi!
Tôi với Lục Ngôn Khanh ngầm hiểu nhau, hắn lo tìm dây thừng, tôi lo bắt chị tôi lại.
"Chị, chị thân yêu của em ơi. Mình lớn rồi mình phải học cách chịu trách nhiệm."
Chị tôi rưng rưng nước mắt: "Dao Dao! Hàn Tranh quá khỏe! Chị chịu không nổi!"
Hàn Tranh cười ha ha: "Bé con, em không chạy thoát đâu. Mấy thằng anh của tôi đấu đá nhau xong tạch hết rồi, em về với tôi, cho em làm vương hậu!"
Chị tôi run lẩy bẩy: "Em gái của chị ơi, em không đành lòng đưa dê vào miệng hổ chứ?"
Đành chứ, tôi quá đành lòng luôn ấy chứ.
Một tay giao chị, một tay nhận con.
Tôi nói nhỏ với Hàn Tranh: "Anh rể, chị em mới lần đầu còn bỡ ngỡ, nhờ anh kiên nhẫn một chút."
Hàn Tranh mừng như điên, ôm chị tôi mà hôn, hôn muốn trụi lông chị tôi luôn.
"Em cứ yên tâm, đợi tôi lên ngôi, em sẽ là người phụ nữ duy nhất trong hậu cung của tôi. Em đẻ cho tôi đứa con gái, mình thông gia với cháu trai của em luôn hỉ."
Bị thồn cho một họng đầy cơm c.h.ó, tôi đang định quay sang an ủi cha tôi.
23.
Chẳng ngờ, ông ấy đã chuồn từ kiếp nào rồi!
Chỉ để lại một mảnh giấy.
[Con gái à, cha về kinh lên kèo nhậu với ông thông gia đây, đừng nhớ cha.]
Khá, khá lắm.
Cuối cùng tôi cũng biết chị tôi học ai mà không đáng tin cỡ đó.
"Dao Dao, hình như con đói rồi."
Lục Ngôn Khanh bồng con dỗ, nhưng nó vẫn khóc không ngừng.
Tôi quay lưng lại với Lục Ngôn Khanh, lén cho thằng bé bú.
"Dao Dao, hay mình đưa con cho vú nuôi chăm đi."
"Đừng nói tào lao, con còn bé xíu thế này mà anh cũng ghen được à?"
Sao Lục Ngôn Khanh càng lớn càng trẻ con thế này hả giời.
"Không sao, nó có hiểu gì đâu mà."
(Hết)