Hôm Nay Thái Tử Có Ổn Không

Chương 5: Phần 5




Tóm tắt phần trước: Chị Dao bảo anh Khanh lên ngôi thì chiêu cáo thiên hạ chị chết bệnh để chị được tự do ngao du thiên hạ, chị sợ bị giam trong cung cấm, chị sợ những tháng ngày chị chật vật sống sót trong cung khi bé, bị Quý phi hãm hại không biết bao nhiêu lần.

16.

Lục Ngôn Khanh nắm chặt tay tôi, khàn giọng nói:

"Vậy nếu anh đi cùng em, cùng em ra biên ải, cùng em đi Giang Nam, Tái Bắc, em đừng rời xa anh có được không?"

Tôi kinh ngạc.

Hắn là Thái tử, sao có thể rời kinh dễ dành như thế.

"Đợi em sinh con trai rồi, anh sẽ lấy lý do thân thể yếu ớt, xin phụ hoàng truyền ngôi cho con mình."

"Thực ra nhạc phụ đã sớm có lòng quy ẩn núi rừng, bọn mình dẫn theo nhạc phụ cùng đi du sơn ngoạn thủy. Có anh đây thì chắc chắn phụ hoàng sẽ không động tới một cọng lông của ông ấy."

"Chị cả nữa, chị ấy thích Tam vương tử Kỳ quốc, anh sẽ xin phụ hoàng ban hôn. Đến lúc đó chị ấy là người gắn kết hòa bình hai nước Mặc, Kỳ, không ai dám làm hại chị ấy nữa. Nếu chị ấy không muốn lấy Hàn Tranh thì bọn mình dẫn chị ấy theo nhé."

Tôi nước mắt lưng tròng, làm sao có thể không cảm động cho được cơ chứ.

Giang Niệm Dao tôi có tài đức gì mà có thể khiến Lục Ngôn Khanh từ bỏ ngai vàng vì tôi thế này.

"Anh... anh lên kế hoạch mọi thứ từ khi nào vậy?"

"Từ lần đầu tiên anh nói muốn cưới em."

Khá lắm, Lục Ngôn Khanh dậy thì sớm quá.

Mới mười hai tuổi đã ngấp nghé con bé tôi hoạt bát dễ thương rồi.

Tôi thương thảo với hắn: "Hay là thế này, mỗi năm em dành ra một hai tháng ở với hai cha con anh, buổi tối anh lén đưa con ra khỏi cung chơi với em."

Lục Ngôn Khanh sụp đổ.

Quá trưa, ánh dương xuyên cửa sổ rót vào từng tia nắng chói mắt, rọi lên đai ngọc vấn tóc, khiến hắn trông càng đáng thương.

Hệt như em cún Vượng Tài hai đứa tôi cùng nuôi hồi bé.

Vẻ mặt đó, tựa như đang nói năm chữ - đồ đàn bà xấu xa.

Đồ đàn bà xấu xa chơi xong dong, vứt chồng bỏ con không chịu trách nhiệm.

"Khục khục."

Gió lạnh thổi vào, Lục Ngôn Khanh ho khan.

Sắc mặt của hắn càng lúc càng xấu.

Như một tờ giấy mỏng có thể bay bất cứ lúc nào, như một chiếc bình sứ có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Tôi không nhịn được vỗ lưng cho hắn.

Nhẹ dạ nói: "Vậy... cứ làm theo lời anh nói đi."

Trước nay Lục Ngôn Khanh không thích uống thuốc, lần nào cũng bắt tôi dỗ mới chịu uống hai ngụm.

Nếu tôi mà bỏ đi thật, có khi hắn đánh cá ba ngày phơi lưới hết hai, không chịu được bao lâu.

Thế thì không được, tôi không muốn con trai tôi mồ côi cha sớm đâu.

"Nhưng anh nhất định phải dẫn Lý thái y theo. Y thuật của ông ấy rất xịn, điều trị cho anh bao nhiêu năm nay rồi. Em còn muốn sinh cho anh thêm đứa con gái nữa, anh phải ngoan ngoãn uông thuốc, sống lâu trăm tuổi, biết không hả?"

Lục Ngôn Khanh mừng rỡ ôm lấy tôi, biểu đạt sự kích động và hài lòng của hắn bằng hành động thực tế.

17.

Hắn hôn dọc gò má tôi hôn dần xuống dưới, hôn tới xương quai xanh, hôn dần tới ngực tôi.

Tôi vội vàng ngăn hắn lại: "Đừng hôn chỗ này, xấu lắm."

Tôi cũng không nhớ vì sao trước ngực lại có một vệt màu hồng nhạt.

Tôi từng hỏi cha hỏi chị, hỏi cả Lục Ngôn Khanh, nhưng họ đều lắc đầu.

Cha tôi: "Phỏng chừng con bất cẩn bị té để lại sẹo đấy."

Chị tôi: "Có khi có từ trong bụng mẹ rồi."

Lục Ngôn Khanh: "Bữa đó ngâm thuốc anh mới thấy lần đầu đấy."

Nói tóm lại, chắc do ông trời đố kỵ nhan sắc của tôi nên mới cho vết sẹo này.

Dù sao thì tình chỉ đẹp khi tình dang dở, sẹo trên người đừng hở vẫn xinh.

Đôi mắt Lục Ngôn Khanh tựa như biển sâu bao la, ẩn giấu sóng to gió lớn.

Nhìn hắn lâu một chút, tôi sẽ bị nuốt chửng ngay, để rồi trầm luân cùng hắn.

Ánh mắt của hắn hơi tối lại, nhỏ giọng bên tai tôi: "Dao Dao của anh chỗ nào cũng đẹp hết."

Hai tay Lục Ngôn Khanh chống bên gối, đột nhiên lấy ra "vũ khí" chị tôi cho tôi.

Tôi khiếp sợ, xoay người định cướp lấy.

Lục Ngôn Khanh như mở ra một thế giới mới, tò mò hỏi: "Đây là vũ khí tiện tay mà em nói đây hả?"

Người tôi đỏ như tôm luộc.

"Dao Dao, phóng túng quá hại người. Đợi em sinh con xong, anh chơi với em tới bến."

18.

Tám tháng sau, tôi vừa đẻ con trai xong: "Hay chờ hết phong long con xong rồi mình đi nhỉ?"

(Hết phong long: quan niệm dân gian qua 3 tháng 10 ngày ~ 100 ngày gọi là hết phong long, đứa trẻ đã có linh hồn chiếm hữu cơ thể rồi nên các vong hồn khác không đi theo nữa. Quê mình bà con hay nói vậy chứ mình cũng không biết thực hư :v )

Lục Ngôn Khanh: "Anh nghe em cả."

Ngày cúng hết phong long, thằng con tè lên người Lục Ngôn Khanh, tôi cười như địa chủ được mùa.

"Hay là chờ con thôi nôi rồi đi nhỉ?"

Hôm cúng thôi nôi thằng con, tôi thấy nó bốc cây cung tôi tự làm, thế là mắt tôi bỗng cay cay: "Hay là chờ con biết nhớ chuyện rồi mình đi nhỉ?"

Lục Ngôn Khanh ôm tôi: "Em còn kéo dài nữa, phụ hoàng không vui đâu."

Phải rồi, bây giờ hoàng đế còn thích con tôi hơn.

Cái này gọi là gì nhỉ...

À, có mới nới cũ.

Thằng con đẻ Lục Ngôn Khanh này không quan trọng bằng cháu nội.

"Đi thôi đi thôi, phụ hoàng anh không thương anh chứ em thương anh."

Uầy...

Tôi thấy hơi hối hận khi đồng ý với hắn.

Ba ngày sau, tôi với Lục Ngôn Khanh khuân nhà vác cửa dẫn người bỏ trốn.

Tuy rằng xót con, nhưng Lục Ngôn Khanh nói bọn tôi nửa năm về một lần, thăm người thân.

Thế là tôi tràn đầy hứng khởi nghiên cứu con đường du ngoạn.

Thằng tới biên quan, xem nhân dân hai nước Mặc Kỳ buôn bán qua lại, xem muôn dân an cư lạc nghiệp.

Sau đó thì quẹo lên Tái Bắc, xem khói thẳng trên sa mạc, tà dương rớt sông dài.

Cuối cùng tới Giang Nam, nghe giọng ngọt đất Ngô, xem phong cảnh tươi đẹp.

Bọn tôi đều thích nơi này vô cùng.

Nước chảy dưới cầu nhỏ, gạch xanh ngói lớn, tường đỏ tháp trắng.

Nhìn chỗ nào cũng thấy cảnh đẹp, ngó chỗ nào cũng thấy nên thơ.

"Anh bảo xuân chưa hết, thế là em tới đất Giang Nam."

"Lục Ngôn Khanh, Giang Nam trong lời anh kể đẹp thật đấy."

Tôi che ô giấy dầu, nỉ non trong lòng Lục Ngôn Khanh, nghe hương hoa nhài thoang thoảng, ngủ say.

19.

Tôi mơ một giấc mơ vừa dài vừa đáng sợ, hầu như ngược lại với hiện thực.

Năm tám tuổi, Lục Ngôn Khanh bị đuổi giết.

Tôi đổi áo quần với hắn, dẫn thích khách đi.

Tới lúc Lục Ngôn Khanh tìm thấy tôi, tôi chỉ còn một hơi thoi thóp.

Gân tay gân chân đã bị cắt đứt.

Năm mười tuổi, tôi thèm ăn quá.

Không chờ Lục Ngôn Khanh tan học mà lén ăn chùng một miếng bánh đậu xanh.

Tôi trúng kịch độc, nằm liệt giường cửu tử nhất sinh.

Sau đó nữa, Quý phi thừa dịp hoàng đế xuất cung vi hành, sai người phong tỏa cả hoàng cung.

Kiếm dài sắp xuyên thủng ngực Lục Ngôn Khanh, tôi vội nhào tới, lấy thân mình đỡ một đòn trí mạng thay hắn.

Hình ảnh trong mơ quá chân thực, nhưng chẳng hiểu sao tôi không nhớ được gì.

Tôi đau đầu quá mà tỉnh dậy, trong phòng yên lặng như tờ.

Lê dép tới thư phòng, nghe loáng thoáng như có người cãi nhau.

Cha tôi: "Lâu đến vậy rồi mà Dao Dao vẫn chưa nhớ được gì. Hay là cứ nói thật với nó đi, cha con đang chờ cha về kinh uống rượu với lão đấy."

Chị cả: "Em rể, thực ra Dao Dao như vậy cũng tốt mà, không cần nhớ những cảnh đau đớn kia."

Lục Ngôn Khanh: "Nhưng em không muốn Dao Dao phải sống trong lo lắng sợ hãi cả đời."

Tôi đứng ngoài cửa, cả người lạnh như băng.

Chẳng lẽ những gì tôi thấy trong mơ là sự thật?

"Rốt cuộc mọi người giấu con chuyện gì vậy?"

"Con mơ thấy mình bị cắt đứt hết gân, trúng độc, ngực còn bị chọc một kiếm. Nhưng mấy cái này không phải Lục Ngôn Khanh gánh thay con hết à, sao không giống con nhớ gì hết vậy?"

Nước mắt thánh thót rơi xuống ướt đẫm gương mặt xinh đẹp của tôi.

Lục Ngôn Khanh đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi, tôi lùi lại.

Những người trước mặt là những người tôi tin tưởng nhất trên đời này, nhưng họ lại giấu giếm tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.