Tóm tắt phần trước: Anh Khanh chị Dao ghé nhà vợ chơi, anh Khanh hầu rượu cha vợ, chị Dao về phòng lấy quần áo thì thấy trong phòng treo đầy “vũ khí” của chị Nhu.
12.
"Em với Lục Ngôn Khanh tới bến luôn rồi còn gì, còn đóng vai cô bé thơ ngây làm gì. Thích cái nào cứ lấy, chị cho."
Tôi đỏ hết cả mặt.
Ba năm không gặp, chị ấy càng ngày càng bung lụa bất chấp.
Tôi bỗng thấy cả người hừng hực, không biết là xấu hổ hay tò mò.
"Không cần đâu chị, nhưng sao chị lại cất trong phòng em chi vậy?"
Chị tôi trơ trẽn đáp lời: "Dù sao con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, sao chị biết em còn về đây nữa chứ. Phòng này của em nhiều ánh sáng nhất mà."
Tôi run tay, thuận thế giấu đồ chơi vào trong tay áo.
"Giang Niệm Nhu, chị đánh trận nơi biên ải, sao không lo chuyện chính sự cơ chứ."
Chuyện này làm ô uế hình tượng cao to đen hôi, à không, hình tượng cao lớn thần thánh của chị trong lòng tôi mất rồi.
Chị ấy là đại anh hùng đội trời đạp đất, nữ tướng quân mày liễu không thua mày râu trong miệng muôn dân cơ mà.
Chẳng ngờ đóng cửa phòng lại thì lại là thứ cuồng răm thích chơi đồ thế này.
Hình tượng tôi tôn thờ nay đã tan nát rồi.
Chị thấy tôi thất vọng, cũng thở dài theo.
"Dao Dao ạ, biên ải khô cằn nghèo khổ, đàn ông nhiều nhưng chẳng được mấy người lọt mắt chị. Chỉ có con hàng Hàn Tranh tàm tạm thì lại sống c.h.ế.t không chịu phủ phục dưới giày chiến của chị."
"Em có Thái tử an ủi, còn chị số khổ, chỉ sợ đời này chỉ có thể làm bạn với mấy món vũ khí này mà thôi."
Nói xong, chị ấy lau hai giọt nước mắt ứa ra.
Nghe chị ấy nói, lòng tôi cũng mềm ra.
"Chẳng phải Hàn Tranh kia sắp vào kinh làm con tin sao? Em cho chị một loại thuốc quý, chị chuốc mê anh ta rồi thì muốn làm gì cũng được."
Tôi mở ngăn bí mật trong tủ quần áo, lấy ra hai bình sứ, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Chị tôi như nhặt được vàng, vừa hân hoan cầm thuốc, vừa nhét vũ khí của chị ấy vào tay tôi.
13.
"Dao Dao, em ra hốt xác ông chồng em đi kìa."
Đúng như dự đoán, Lục Ngôn Khanh đang ôm cha tôi hát.
Hôm nay hát lời hai.
"Chim ơi chim, chim đừng bay, hót nữa đi, hót nữa đi."
Tôi vội sai người khiêng Lục Ngôn Khanh chuồn lẹ, chỉ sợ chờ thêm một giây thì hình tượng đẹp đẽ như thần của hắn sẽ sụp đổ trong lòng quần chúng nhân dân.
Tôi đút cho hắn xong chén canh giải rượu, hắn mới chịu nằm yên.
"Điện hạ đẹp trai quá đi à."
Tôi nghiêm túc nhìn mặt hắn, lúc cụp mắt lông mi rũ xuống một cái bóng lờ mờ, dịu dàng như ngọc, cao lớn như trúc.
Đôi mắt nửa say mơ màng đong đầy yêu thương, hắn kéo tay áo tôi, dịu giọng: "Dao Dao!"
Tôi nhẹ nhàng dịu dàng nhõng nhẽo nũng nịu bằng giọng mũi: "Sao?"
"Anh muốn hôn em."
Lục Ngôn Khanh hiếm khi nói chuyện trắng trợn lớn gan kiểu này.
Tôi vò nhàu cả cái khăn, đột nhiên hắn bày tỏ tình cảm khiến tay tôi ướt nhẹp mồ hôi, tim đập bùm bùm.
Thế là cố gắng trấn định, cúi người xuống, giọng nói mang chút quyến rũ: "Anh muốn hôn thì hôn thôi."
Vừa dứt lời, Lục Ngôn Khanh đưa tay ôm lấy gáy tôi, hai người ôm chặt, môi răng quấn quýt, dài lâu mà dịu dàng.
Dưỡng thai ở phủ Thái tử hai tháng, thích thì thích đấy, nhưng dù sao cũng hơi chán.
Ngày nào Lục Ngôn Khanh cũng phải vào triều từ sớm, sang bộ Lại điểm danh, đi lúc trời còn tối, về lúc trời đã tối.
Tôi rảnh rỗi sinh nông nổi, vào phá nhà bếp.
"Thái tử phi, xin người cẩn thận. Mấy việc như chẻ củi nhóm bếp này cứ sai đám nô tỳ bọn em làm là được rồi."
"Thái tử phi, cây táo này ăn không ngon đâu, thật đấy, xin người xuống cho ạ."
Phiền quá, quá phiền.
Lục Ngôn Khanh sợ tôi giận dỗi lại chui lỗ chó nên đã sai người bịt lỗ chó lại, còn dặn người làm không cho tôi vung đao múa kiếm.
Con mèo hen như hắn thì biết cái gì chứ, tôi thể dục thể thao nâng cao sức khỏe dễ đẻ con to.
Con trai tôi chắc chắn khỏe mạnh sống lâu giống tôi, tôi leo cây thì cũng là dưỡng thai thôi.
14.
Sự thật chứng minh con trai tôi không mạnh như tôi.
"Úi da, đau quá."
Vừa leo xuống, tôi nghe bụng dưới đau đau.
Tôi sợ hết hồn.
Tôi ra sức tự chửi mình không hiểu chuyện, cứng đầu cứng cổ, nếu con tôi có mệnh hệ gì, Lục Ngôn Khanh chưa lột da tôi chứ tôi tự lột da mình trước.
Dù sao tôi cũng đã nảy sinh tình cảm với đứa bé này.
"Có chuyện gì vậy?"
Lục Ngôn Khanh lao tới ôm tôi, môi tôi tím tái: "Lục Ngôn Khanh, em đau bụng quá."
"Không sao, không sao đâu."
Tôi xấu hổ vô cùng, nếu tôi mà có trách nhiệm một chút thì sao lại không chịu nghe khuyên giải, cứ nhất quyết phải leo cây cơ chứ.
"Lục Ngôn Khanh, xin lỗi anh, em không bảo vệ được đứa con đầu lòng của bọn mình."
"Em chỉ muốn làm táo hầm mật cho anh ăn thôi, em không cố ý khiến con mình ra đi lúc tuổi còn thơ thế này đâu."
"Trăm sai ngàn sai đều do em cả, hu hu hu, Lục Ngôn Khanh anh đừng ghét em vì mất con nghe anh."
Lục Ngôn Khanh chân chạy như bay, vừa bay vừa dỗ tôi.
"Con không có đứa này thì có đứa khác, nhưng em thì chỉ có một trên đời. Chỉ cần em không sao thì sao cũng được hết."
Tôi giận lắm, con trai không quan trọng với hắn à?
Thế là tôi phi từ trên tay hắn xuống đất: "Không được! Cái thai này chắc chắn là con trai! Em còn định đẻ xong thì chia tay anh cơ, anh nhất định phải dặn thái y cứu nó!"
Lục Ngôn Khanh sửng sốt, hỏi tôi: "Bụng em hết đau rồi à?"
Tôi xoa bụng: "Hình... hình như hết đau rồi."
"Bẩm Thái tử, Thái tử phi ăn không tiêu thôi chứ không bị động thai đâu ạ."
Lục Ngôn Khanh và tôi bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
Nãy khóc uổng công vô ích rồi.
Lại còn lỡ mồm thổ lộ hết suy nghĩ trong lòng nữa.
"Rốt cuộc hồi trưa em ăn bao nhiêu?"
Tôi bấm ngón tay liệt kê: "Một con vịt quay, một con vịt nướng, hai lồng bánh bao, mười xâu thịt dê, thêm ba đĩa dưa leo trộn."
Lục Ngôn Khanh giận đến tái mặt.
Chẳng lẽ tôi ăn nhiều quá, hắn xót tiền?
Nhưng ở nhà tôi cũng ăn nhiêu đó, thỉnh thoảng dự yến tiệc trong cung mới ăn ít lại thôi.
Vì mấy món tiệc trong cung chẳng khác gì đồ ăn cho heo.
"Về sau anh sẽ cố gắng về ăn với em mỗi ngày."
"Không cần đâu, anh là Thái tử, phải nỗ lực làm việc chứ."
"Em quá tham ăn, ăn như vậy rồi con to quá mốt khó đẻ thì phải làm sao. Anh không yên lòng giao em cho người hầu, anh sợ con anh làm khổ em."
Tại tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Lục Ngôn Khanh yêu tôi quá đỗi!
Muốn sinh cho hắn thêm mấy đứa nữa ghê!
"Vậy thì... nghe anh cả."
15.
Hắn tự tay đút canh tiêu thực cho tôi, thuận miệng nói: "Lúc nãy em nói gì, muốn chia tay anh hả?"
Tôi ấp a ấp úng như trẻ nhỏ phạm lỗi, nhìn ánh mắt thất vọng của hắn, tôi hạ quyết tâm.
Chết sớm đầu thai sớm, nói sớm giải thoát sớm!
"Mặc dù trước kia đã thỏa thuận rồi, em đẻ con trai cho anh, chứ không nói là sẽ lấy anh. Nhưng giờ ván đã đóng thuyền thì đành vậy, chừng nào anh kế vị thì cứ bảo là em c.h.ế.t bệnh, được không?"
"Em thật sự không thích kinh thành, lại càng không thích bị nhốt trong cung cấm cả đời. Em biết là em ích kỳ, nhưng em đã bị giam lỏng ở kinh thành mười bảy năm rồi."
"Em muốn đi xem nơi cha và chị đánh trận, xem dân chúng nơi ấy có được sống những ngày yên bình hay không. Em muốn đi xem mưa bụi mịt mờ ở Giang Nam mà anh kể trông như thế nào, Tái Bắc vĩ đại rộng lớn ra sao..."
Nói một hồi, tôi lại nghĩ tới những ngày tháng lo lắng đề phòng.
Lo cha lo chị ở ngoài có bình an hay không, lo hoàng đế bất thình lình xử cả nhà tôi.
Những tháng ngày như thế, tôi chịu đủ rồi.
Ai cũng bảo tôi tốt số, từ nhỏ đã được bế vào cung, ăn chung ở chung với Thái tử, đãi ngộ như công chúa.
Chỉ có tôi mới biết mình phải chịu đựng những gì.
Quý phi ghét Lục Ngôn Khanh, ghét hắn giữ cái danh "con vợ cả".
Hoàng hậu mất sớm, Quý phi là người có tiếng nói nhất trong hậu cung.
Bà ta không dám ức hiếp Thái tử, thế là trút giận lên đầu tôi.
Hở ra một tí là bắt tôi quỳ nền đá, chép kinh thư ngàn lần, thậm chí còn bắn tiếng đe dọa, bảo rằng mốt tôi lớn sẽ gả tôi cho một tên biến thái già hơn tôi bốn chục tuổi.
Tôi là con gái nhà họ Giang, từ nhỏ đã có lòng trả thù rất mạnh.
Tôi đóng giả làm cung nữ từng bị bà ta đánh c.h.ế.t để dọa bà ta, suýt chút nữa dọa bà ta phát điên luôn.
Việc lần đó khiến tôi rất hối hận.
Giả như tôi dọa bà ta điên thật thì bà ta sẽ không phái người ám sát tôi với Lục Ngôn Khanh hay hạ đ.ộ.c trong bánh ngọt của tôi để con trai bà ta thượng vị.
Sau đó mọi chuyện bại lộ, Quý phi bị ban c.h.ế.t, con trai bà ta thì bị giáng làm dân thường.
Tôi luôn cảm thấy, vì tôi ở cạnh Lục Ngôn Khanh nên hắn mới phải chịu bất hạnh.