Hôm Nay Tam Tiểu Thư Đã Làm Phản Chưa?

Chương 19: Phần 19




Ta đột ngột dừng lại tại chỗ, sau đó theo bản năng đẩy cửa phòng bên cạnh, lập tức chui vào trong.

Cùng với mùi hương an thần phả vào mũi, ta quay người đóng cửa lại rồi nhìn quanh phòng.

Trong phòng im ắng, chỉ có chiếc giường trong phòng trong được che phủ bởi màn the, không nhìn rõ được.

Giây tiếp theo, nghe thấy có người đẩy cửa bên ngoài, ta nhanh chóng chạy vào phía phòng trong, trong nháy mắt đã chui xuống gầm giường.

Quả nhiên, có người cầm kiếm xông vào, không nói hai lời lập tức đ.â.m về phía giường.

Cho đến nhát kiếm cuối cùng, trên giường vang lên một tiếng rên đau đớn.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bàn tay đeo nhẫn ban chỉ bằng bạch ngọc buông thõng bên mép giường, vài giọt m.á.u tươi nhanh chóng chạy dọc theo ban chỉ nhỏ xuống theo kẽ tay.

Nhìn thấy chiếc nhẫn quen thuộc đó, đồng tử ta co lại, lập tức lăn người ra khỏi gầm giường, bay người đá về phía tên thích khách đang cầm kiếm. Tên thích khách đó bị bất ngờ nên vấp ngã, hắn ta vừa định đứng dậy rút kiếm đã bị ta túm lấy cổ áo, tay kia rút trâm cài đầu đ.â.m vào cổ hắn ta.

Một loạt động tác lưu loát như mây trôi nước chảy, ta quyết tâm, rút ra rồi đ.â.m lại đâm, xuống lần nữa. Đâm liên tiếp bốn năm nhát, tên thích khách đó mới tắt thở hoàn toàn.

Tước lấy thanh kiếm trong tay hắn ta, ta bước một bước chui vào trong màn giường, vội vàng xem xét tình hình của Lục Cảnh Tự. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên lại đụng phải đôi mắt đen như mực kia.

Chỉ thấy Lục Cảnh Tự thoải mái dựa vào đầu giường, đang mỉm cười nhìn ta, giọng điệu vẫn ngả ngớn như ban ngày:

"Ta biết ngay là ngươi không nỡ để ta c.h.ế.t mà."

9

Ta nhìn vết thương bị kiếm cắt trên tay hắn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt vẫn liếc hắn một cái rồi xoay người vén màn định bước xuống. Ai ngờ vừa xuống giường đã nghe thấy một tràng ho dữ dội từ phía sau.

Biết rõ thủ đoạn quen thuộc của hắn, ta cay đắng nói: "Muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t xa xa ra, đừng có c.h.ế.t trước mặt ta."

Nói xong ta mở cửa bước ra, nhưng ra đến ngoài cửa vẫn không nghe thấy tiếng động gì. Ta cảm thấy có điều bất thường, quay lại nhìn lần nữa, chỉ thấy Lục Cảnh Tự đã nằm sấp trên giường bất động.

"Diễn, lúc này còn diễn, coi chừng ngày nào đó ngươi c.h.ế.t thật. . ."

Theo ánh mắt nhìn xuống, m.á.u tươi dưới chân hắn không ngừng thấm ra giường, ta đang nói bỗng im bặt.

Ta nhanh chóng tiến lên kéo chăn ra, lúc này mới phát hiện quần áo ở bụng hắn đã hoàn toàn bị m.á.u nhuộm đỏ.

"Lục Cảnh Tự? Lục Cảnh Tự? ! Lục Cảnh Tự ngươi tỉnh lại đi!"

Ta đưa tay sờ trán hắn, nóng đến mức tưởng như bỏng. Thì ra người hai cung nữ vừa rồi than phiền chính là hắn. Ta sao ta lại quên mất, tuy hắn có tác phong phóng đãng, nhưng thân thể này cũng thật sự yếu đến mức không chịu nổi.

Ta vừa mắng vừa đỡ hắn nằm lại lên giường, sau đó đưa tay lên đầu tìm một cây trâm có đính ngọc trai Nam Hải. Vặn viên ngọc ra, lộ ra lõi bên trong đầy thuốc bột.

Hôm nay tuy ta không mang theo kiếm, nhưng tất cả đồ trang sức trên người không có món nào là lãng phí, đều được làm thành vật hộ thân, lúc này thật sự phát huy tác dụng. Chỉ là thân thể hắn yếu như vậy, cũng không biết chút thuốc cầm m.á.u này có thể cứu được hắn hay không, đừng vì ta mà khiến hắn c.h.ế.t sớm chứ.

Ta cởi áo Lục Cảnh Tự ra, nhưng phát hiện vết thương còn ở vị trí thấp hơn nữa. Bất đắc dĩ, ta đành ngậm cây trâm, đưa tay đi cởi thắt lưng của hắn.

Đúng lúc quần sắp bị ta kéo xuống, đột nhiên tay ta bị ai đó nắm chặt lấy giữ lại. Ngẩng mắt nhìn lên, ánh mắt ta đối diện với một đôi mắt mịt mờ hơi nước. Lục Cảnh Tự cắn chặt môi dưới, dáng vẻ kiên quyết không chịu, hoàn toàn khác hẳn với vẻ phóng đãng thường ngày.

Lục Cảnh Tự vốn sinh ra đã đẹp, thêm vào biểu cảm hiện tại của hắn, quả thực khiến người ta mê mẩn tâm thần.

Phần 20

Chỉ là một thoáng thất thần, mùi m.á.u tanh nồng nặc khiến ta lại khiến tinh thần ta căng thẳng. Cúi đầu nhìn xuống, lúc này m.á.u trên người hắn đã thấm ướt cả y phục của ta. Nếu không cầm m.á.u ngay, e rằng hắn sẽ không qua khỏi hôm nay.

Ta cũng mặc kệ hắn có đồng ý hay không, gạt tay hắn ra rồi kéo quần hắn xuống, thẳng tay đổ thuốc bột lên vết thương kinh người đó.

Trong chớp mắt, từ phía trên truyền đến tiếng rên đau đớn nhưng vẫn cố nén lại.

Vị trí bị thương quả thật là quá hiểm, dần dần thuốc bột thấm vào vết thương, thậm chí có thể thấy rõ một đường gân xanh nổi lên từ trên xuống dưới.

Thuốc này được điều chế đặc biệt theo y thư của mẹ ta viết, cũng là loại duy nhất có thể tìm được nguyên liệu phù hợp trong thời đại này để chế tác. Chỉ là thuốc này có dược tính mạnh, để nó tiếp xúc trực tiếp với vết thương chắc chắn sẽ đau đớn vô cùng.

"Ta đã như thế này rồi, ngươi không thể nhẹ tay hơn chút sao. . ."

"Cố chịu đựng đi, không cầm m.á.u ngươi sẽ không qua khỏi đêm nay đâu."

Lục Cảnh Tự không biết là vì đau hay vì xấu hổ tức giận, khi ngẩng mắt lên lần nữa, chỉ thấy đôi mắt hắn nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp, hai tai đỏ bừng.

Ta cũng không dám nhìn thêm, vội vàng xé một mảnh vải từ màn giường, dùng sức nâng eo hắn lên, quấn mảnh vải quanh người hắn, tạm thời băng bó vết thương. Làm xong tất cả, ta lập tức kéo quần hắn lên.

"Lục soát! Nhất định phải bắt sống được thích khách!"

Nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn trên đầu, ta đứng dậy định đi, nhưng lại bị hắn kéo lại.

"Ngươi định đi đâu?"

"Trên thuyền có thích khách, ta đi xem thử."

Nói xong, bàn tay hắn nắm lấy ta chặt hơn.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Cảnh Tự đang nhìn ta với vẻ đáng thương: "Xem ai? Xem Lục Hạc An à? Vậy nếu thích khách vào đây thì sao? Nếu ta c.h.ế.t thì sao?"

Ta khựng lại, hắn nói cũng có lý.

Bản thân Lục Hạc An có chút võ công, lại có cấm quân bảo vệ. Ngược lại Lục Cảnh Tự ở đây, ngoài xác tên thích khách trên sàn, ngay cả một hộ vệ cũng không có.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy không ổn, ta nhìn về phía cửa trống trơn: "Hộ vệ của ngươi đâu? Chu Thức đâu?"

"Hộ vệ gì, Chu Thức gì chứ. . . Lão yêu bà đó chỉ mong ta c.h.ế.t trong tay Lục Hạc An. . ."

Nghe vậy ta giật mình, lúc này mới cúi đầu nhìn xuống xác tên thích khách trên sàn.

Chẳng lẽ tên thích khách hôm nay là do Thái hậu sắp xếp nhắm vào Lục Hạc An?

Thấy thần sắc của ta phức tạp, Lục Cảnh Tự bắt đầu rên rỉ: "Khát quá. . . Thẩm Tam, ngươi đi tìm cho ta ít nước trà. . ."

Ta nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Lục Cảnh Tự nhíu chặt mày, toàn thân nóng bỏng như sắp chín tới.

Ta lại kéo quần hắn xuống kiểm tra vết thương, m.á.u ở vết thương tuy đã ngừng chảy, nhưng xung quanh vết thương lại sưng tấy một cách đáng sợ.

Trong y thư của mẹ ta có nói, loại ngoại thương kèm theo sốt cao phần lớn là do nhiễm trùng, cần phải uống thuốc kháng viêm. Nhưng dù Thái y có đến, thì trên thuyền này biết đi đâu tìm thảo dược kháng viêm?

Ta bưng nước trà đến đút cho Lục Cảnh Tự, hắn uống hai ngụm rồi quay mặt đi.

"Thẩm Tam, ngươi nói xem nếu ta c.h.ế.t rồi ngươi biết làm sao, Lục Hạc An chắc chắn sẽ bắt nạt ngươi. . ."

". . ."

"Nhưng mà, nếu ta c.h.ế.t rồi. . . Ngươi nhất định phải nhớ. . . đưa ta lên Đàm Linh sơn chôn ta cùng với mẫu phi ta. . . Tốt nhất là mỗi năm vào ngày giỗ. . . gửi mấy cô nương đến múa cho ta xem. . . Ta còn muốn Tiểu Đào Hồng ở Thường Oanh uyển hát cho ta nghe nữa. . . Nho. . . hạt dưa, lựu cũng phải bóc sẵn. . . Rượu quế hoa của Yến Xuân lâu. . . cũng phải có một vò, không, ba vò. . . Còn cả. . . trong vương phủ của ta còn cất giữ. . . bức tượng gỗ nhỏ mà năm xưa ở Tây Bắc. . . ngươi tặng ta. . . phải cho vào quan tài cùng ta. . . Ngươi có nghe thấy không. . . Trả lời ta một tiếng đi chứ. . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.