Đan Tuệ Quân gầm lên, hai tròng mắt như muốn bốc lửa nhào đến chỗ Giang Thanh Ba. Cũng may bà tử của Minh Kính Đường cũng từng có kinh nghiệm đối mặt với chuyện này, trước lạ sau quen, lập tức bắt được Đan Tuệ Quân đang kích động.
Võ An Hầu lạnh lùng liếc nhìn sang, Đan Tuệ Quân không cam lòng ngậm miệng lại. Lục Tử Tuệ mặt trắng bệch đang định cãi lại, nhưng mím môi không dám nói gì nữa."
Nhị tẩu, làm chuyện tốt phải lưu danh. Tẩu vì Oánh tỷ mà bằng lòng giấu diếm giúp nha đầu đấy, có đáng không? Nhiều năm qua mọi người bảo vệ đại phòng, ân cứu phu quân cũng đã trả hết rồi." Giang Thanh Ba không thèm để ý đến lửa giận của bà ta, vỗ ngực thành khẩn khuyên nhủ, an ủi. Lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Lục Tử Oánh: "
Nhìn xem, vì mấy chuyện xấu mà con làm, nhị thẩm của con đã giận đến mức nào."
Lục Tử Oánh:...???
Những người khác:...
Thật quá đáng!"
Công công chuyện này người phải quản đấy, báo ân không phải báo như thế." Giang Thanh Ba không để ý đến Võ An Hầu đang lạnh mặt, chỉ chỉ người của đại phòng và nhị phòng, tiếp tục đốt lửa: "
Nhị phòng đều bị Oánh tỷ hại đến nông nỗi này rồi. Vì để nha đầu bạc tình hồi tâm chuyển ý, nhị thẩm đã phí hết tâm tư, thậm chí để Tuệ tỷ ra mặt giả vờ theo đuổi Sầm Dược, thậm chí còn nói với nàng là Sầm Dược tặng tượng Quan Âm đến cho nhị phòng, vậy mà Tử Oánh cũng chẳng phản ứng gì, tức giận ném tượng Quan Âm vào ao sen."
Giang Thanh Ba thở dài, thương hại nhìn Tuệ tỷ: "
Ta cũng thấy thương thay với Tuệ tỷ mà. Mấy ngày trước giả vờ vô tình té vào lòng của Sầm Dược, nếu không phải động tác của tên họ Sầm kia nhanh xém nữa đã ôm nhau rồi. Bởi vì Oánh tỷ mà xém nữa nàng ta đã mất sạch danh tiết, đến lúc đó gả đi, họ Sầm kia lại không thích nàng ta, lại xảy ra bi kịch tình yêu rồi."
Lục Tử Tuệ được tội nghiệp giùm mặt trắng bệch, thân thể lung lay, ngã ngồi trên ghế.
Lục Tử Oánh bị mắng mắt lại đỏ hoe, hai tay che mặt, nhẹ giọng khóc thút thít.
Sắc mặt của đám người Võ An Hầu, Lục Minh Quân và Bùi Thục Nhàn đều rất khó coi, nhưng yên lặng.
Nha hoàn đang đứng hầu hạ hai bên hai mắt tỏa sáng, muốn nhìn nhưng lại không dám ngẩng đầu.
Cái này... Là chuyện chúng ta có thể nghe sao?
Thật kích thích mà!
Giang Thanh Ba không thèm để ý đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Đan Tuệ Quân, ngồi thẳng người, chờ chuyện phát triển sau đó. Kịch bản của vở kịch cũng viết xong, chỉ chờ đại phòng và nhị phòng đảm nhiệm đúng nhân vật lên biểu diễn. Đang kích động thì cổ tay bị nắm lấy kéo đi khỏi đại sảnh."
Làm gì thế? Còn chưa ăn cơm mà." Giang Thanh Ba kéo Lục Minh Châu lại, sống chết không chịu ra khỏi cửa Minh Kính Đường."... Đi về rồi ăn."Đã thế rồi còn muốn ăn cơm?
Lục Minh Châu đỡ trán, chàng không ngờ người thê tử mà Thái Thượng hoàng ban cho mình rất dễ chịu lại rất dễ chung sống, không về nhà cũng không oán giận, nhưng lại thích kiếm chuyện gây hấn, còn quậy hơn cả chàng nữa, không thấy mặt của phụ thân cũng đen lại rồi sao."
Nhưng mà, hôm nay cả nhà cùng nhau dùng cơm, chúng ta cứ bỏ đi ăn cơm riêng thì công công sẽ không vui." Sân khấu chuẩn bị xong rồi, kịch hay sắp đến, lúc này rời đi chẳng phải sẽ lỗ to à. Giang Thanh Ba nhìn về phía đại sảnh, đáy mắt lộ đầy lưu luyến.
Mau để ta trở về lại vùng đất thị phi đó đi."
Nói đi, nhị phòng chọc gì đến nàng.""
Không có, ta thật sự cảm thông cho Tuệ tỷ mà. Thấy tội nghiệp..."
Lục Minh Châu nhìn nàng không nói gì.
Hai người mặt đối mặt một lúc lâu, Giang Thanh Ba bại trận đầu tiên. Nàng thu tầm mắt lại, trên mặt vô cùng tủi thân: "
Tuệ tỷ dám chê ta xấu ngay trước mặt ta. Tạo thành vết thương rất lớn trong lòng ta. Bây giờ ta đã chẳng còn tự tin xuất hiện trước mặt người khác rồi."
Lục Minh Châu:...
Lúc nãy khi nàng châm ngòi tự tin như muốn bay lên trời luôn đấy."
Sao nào, chàng cũng cảm thấy ta xấu xí, nên trốn góc xó xỉnh nào đó sao?"