Hôm Nay Rung Động Vì Em

Chương 7




5 giờ 30 phút chiều, chuông tan học vang lên, học sinh từ các lớp lao ra như đàn ong vỡ tổ, vội vàng đi ăn cơm hoặc mua đồ ăn vặt.

Phùng Thiên cùng Diệp Đằng một trước một sau đi xuống tầng ra cổng trường.

Phùng Thiên vóc dáng rất cao, vẫn luôn đi sau Diệp Đằng, cô cố ý đi chậm, cậu ta cũng đi chậm theo.

Cô đột nhiên quay đầu lại, Phùng Thiên theo bản năng quay lại phía sau. Ý cười trong mắt cô rõ ràng, cậu ta tức muốn hộc máu: "Cậu có bệnh à! Đang đi tự nhiên quay lại làm gì!"

Diệp Đằng coi như không có chuyện gì mà xoay người đi, không phát hiện ra lỗ tai của Phùng Thiên đều đỏ, trông như con thỏ đang bực tức điều gì đó.

Diệp Đằng đứng ở cổng trường đợi một lúc, quả nhiên Đào Dã đúng hẹn tới, cô còn lo lắng anh lừa cô, nhìn mặt anh thoạt nhìn chẳng đáng tin chút nào.

"Anh Đào Dã, nơi này." Diệp Đằng dứt khoát diễn kịch thì diễn cho chót. Dù gì gọi tiếng "anh" này cũng chẳng mất đi miếng da miếng thịt nào.

Nghe tiếng "anh" này anh hơi sửng sốt, sải bước đến chỗ Diệp Đằng.

Phùng Thiên liếc người đang bước tới, cao hơn cả cậu ta. Ánh mắt cậu ta dừng ở găng tay màu đen bên tay phải, dần dần chuyển hướng lên mặt của người nọ. Một lát sau yên lặng mà xếp cùng một loại với Diệp Đằng "Không có việc gì thì đừng chọc vào".

Diệp Đằng cùng Đào Dã tới khu dạy học, phía sau có mấy cô cậu học sinh từ nhà ăn trở về, nhìn anh mặc áo sơ mi cùng quần âu sạch sẽ, tưởng là giáo viên mới, hai nữ sinh vội vàng đi qua cúi đầu chào. Đào Dã cong cong miệng, anh còn có ngày bị gọi là giáo viên, thật hiếm nha!

"Đây là giáo viên mới tới à, đẹp trai thế!"

"Không biết, để ngày mai tìm hiểu xem."

Hai nữ sinh vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm, kiểu như tim vừa lỡ đi một nhịp.

"Cô làm sao mà bị gọi phụ huynh lên đấy?" Đào Dã rũ mắt nhìn cô gái bên cạnh. Chân cô vẫn còn đang băng bó, vẫn còn chiếc nơ bướm như cũ, vừa nhìn đã biết đối với cô đó là kiệt tác của cô.

"Trường tôi có một tên lưu manh tên là Phùng Thiên, tôi vừa mới chuyển trường tới cậu ta đã khi dễ tôi." Diệp Đằng lời ít ý nhiều mà tổng kết lại chân tướng sự việc cho anh: "Nói tóm lại, chúng ta có lý do chính đáng, anh không cần sợ."

"..." Đào Dã nhìn bộ dáng của cô đang an ủi mình, bật cười: "Vì sao tôi phải sợ?"

"Tóm lại..." Diệp Đằng đi tới văn phòng của Vương Văn Trác, cúi đầu ho khan một tiếng, kéo tay áo của Đào Dã: "Đây là giáo viên chủ nhiệm của tôi, anh nói anh là anh họ của tôi. Nhớ kỹ, việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ coi như không có chuyện gì. Còn có..."

Diệp Đằng ngước nhìn anh, vẻ mặt chán nản nhưng chân thành: "Cảm ơn anh đã giúp tôi."

Đào Dã có đôi mắt rất đẹp, giống như trong sách miêu tả, như cái lốc xoáy, nhìn vào bất tri bất giác sẽ bị hấp dẫn. Vào lúc anh ta hung dữ nó như một thanh đao nhưng vào giờ phút này lại làm người ta có cảm giác ôn nhu lạ thường.

Những nam sinh nữ sinh mặc đồng phục đi qua họ, ánh mắt của anh như một thanh đao hiền lành nhưng đối với Diệp Đằng, nó như một dấu ấn khắc lại trong lòng cô.

"Đừng cảm ơn sớm như vậy." Anh cười như không cười mà nói ra một câu cô nghe không hiểu: "Cô bé, có hứng thú với lao động trẻ em không?"

"Hả?"

Diệp Đằng còn chưa hỏi rõ anh hỏi lao động trẻ em nghĩa là chuyện gì thì chủ nhiệm lớp đã tới.

"Đây là anh trai của Diệp Đằng mà. Làm phiền cậu quá." Thầy giáo khách khí giơ tay ra, thấy Đào Dã đang đeo găng tay tưởng anh có chuyện gì không tiện, lại xấu hổ rút tay về: "Tới rồi thì tốt. Bây giờ chúng ta đến văn phòng của giáo viên tổng phụ trách để nói chuyện."

Diệp Đằng: "..."

Bọn họ tới trước, một lát sau Phùng Thiên mới đưa mẹ của cậu ta tới, mang theo mùi nước hoa nồng nặc tiến vào. Diệp Đằng thiếu chút nữa là hắt xì, xoa xoa mũi đứng một bên.

Người phụ nữ nhìn lướt qua, thấy Diệp Đằng tức giận nhìn cô một cái, hình như tâm tình của bà không được tốt lắm.

"Nếu phụ huynh của hai bên đã đến thì chúng ta sẽ nói qua sự việc một chút." Giáo viên tổng phụ nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Phùng Thiên, em nói trước"

Phùng Thiên nói xong, mẹ của cậu ta như đang khinh bỉ: "Dựa vào cái gì mà nói con tôi bắt nạt cô ta? Không phải chính mắt thầy thấy cô ta đánh con tôi à?"

"Đúng thật là tôi thấy. Nhưng xét thấy em Diệp Đằng chỉ đang phòng vệ cho nên sai lầm quy về em Phùng đây." Thầy tổng phụ trách nói có sách, mách có chứng, nói trơn chu như thẩm phán trong một phiên tòa.

Diệp Đằng nhìn chằm chằm lên đầu ông chỉ còn sót lại mấy sợi tóc, nhìn chúng đang đung đưa trong gió.

"Diệp Đằng, em nói xem cậu ta bắt nạt em như thế nào."

"Dạ?" Diệp Đằng đội nhiên bị gọi tên, suy nghĩ một chút: "Cậu ta hướng vào chỗ em mà huýt sáo, ném giấy vào người em, còn đem theo một đám nam sinh chặn đường không cho em đi ".

"Đó chỉ là hiểu lầm, cùng học với nhau thì chào hỏi một chút không được à?"

Mẹ của Phùng Thiên nói hợp tình hợp lý, tựa như người có thể được con trai nhà họ tiếp đón là người có tam sinh hữu hạnh*.

*Tam sinh hữu hạnh là một câu thành ngữ, xuất phát từ một điển cố. Tạm hiểu là, ba kiếp đều có được sự hạnh phúc, là một duyên kỳ ngộ tốt đẹp cực kì khó gặp được.

Từ lúc vào văn phòng đén giờ, Đào Dã như không nói quá ba câu, giáo viên tổng phụ trách cho rằng anh giận không thể lấn át được, sợ sự tình chuyển biến xấu liền ném vấn đề cho anh, xem xét thái độ: "Phụ huynh của Diệp Đằng, cậu thấy thế nào?"

Đào Dã thản nhiên ngồi trên ghế, vắt chéo đôi chân dài, lười nhác mà nhìn một chút người đứng cạnh Diệp Đằng: "Tôi cảm thấy hình như vị phụ huynh của em này đã hiểu làm. Phong tục nhà chúng tôi chào hỏi đều là quăng ngã qua vai. Đúng không Đằng Đằng?

????

Diệp Đằng cảm thấy chấn động....

Anh trai à, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đằng Đằng?

"Vâng, là..." Diệp Đằng đảo mắt, miệng cười gật đầu: "Em chỉ cùng với bạn Phùng Thiên chào hỏi một chút."

Mặt của mẹ Phùng Thiên tái lại, thầy tổng phụ trách đờ người, trong lòng thầm nghĩ gia đình này thật kỳ lạ. Vương Văn Trác đứng một bên cuời, rốt cuộc đều là học sinh của ông cho nên chuyện này cần giải quyết nhanh một chút nếu không ông cũng sẽ bị liên lụy.

Cuối cùng, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên viết kiểm điểm thì viết kiểm điểm, nên ký tên thì ký tên. Chuyện này coi như là kết thúc.

Diệp Đằng từ văn phòng đi ra, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mọi chuyện cũng xong.

Mẹ của Phùng thiên xách theo túi da đi ra, có thể là lúc nãy không chiếm được thế thượng phong cho nên có chút ảo não, vừa đi vừa nhắc mãi: "Đầu năm nay loại người nào cũng gặp qua. Trẻ em thì không đàng hoàng, người lớn cũng không đứng đắn."

Bình thường Phùng Thiên là người rất nóng nảy, nhưng trước mặt mẹ, tính tình mềm đi không ít, không nói lời nào, lặng lẽ đi theo.

Diệp Đằng đưa Đào Dã ra đến cổng trường, hôm nay cô đã bắt đầu phải học tiết tự học buổi tối: "Mới nãy anh nói gì mà lao động trẻ em?"

"Không đứng đắn" tiên sinh do dự một lát vẫn quyết định nói thay cho Cố Dật Trần: "Lần trước ở nhà tôi cô có gặp cậu ta. Nó muốn tìm cô làm người mẫu chụp một bộ ảnh để dự thi, không biết cô có đồng ý không?"

"Anh ấy?" Diệp Đằng có ấn tượng không tốt lắm: "Chụp về cái gì?"

"Chủ đề hình như là thanh xuân, tôi cũng không rõ lắm. Nếu cô cảm thấy có hứng thú thì cậu ta sẽ tự mình giải thích. Đúng rồi, nhớ hỏi ý kiến của bố mẹ cô, nếu họ đồng ý thì sẽ thương lượng thù lao." Đào Dã luôn thích để người khác làm việc một cách tự nguyện, không thích ép buộc.

"Tôi đồng ý nhưng có một điều kiện." Diệp Đằng trả lời.

"Điều kiện gì?" Đào Dã cũng đoán trước cô sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy, tiểu quỷ này thật sự rất tinh quái.

"Anh cũng phải đến cùng, người bằng hữu đó của anh..." Cô tới gần một bước, trên người cô có mùi vị rất ngọt ngào, anh quá cao cho nên cô hơi kiễng chân lên: "Nhìn không đứng đắn."

~Hết chương 8~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.