Mưa to hơn, những lời cay độc bên kia điện thoại vẫn đang không ngừng vang lên.
Xe buýt chầm chậm chạy tới, Mẫn Đăng nheo mắt nhìn về phía cần gạt nước trên xe, vòng thành một tấm rèm bằng nước, bị cắt dứt ở giữa, tản ra hai bên.
Cửa xe được mở ra, bác tài mập mạp nắm chặt vô lăng, quay người sang, cười hề hề với cậu: “Lên không?”
Mẫn Đăng gật đầu, nhấc di động ra khỏi tai trái, đội mưa lên xe.
Trên xe không có người, Mẫn Đăng cúi đầu vuốt mặt một cái, sương mù trước mắt bị xóa sạch.
Cậu nhìn thấy tay cầm điện thoại buông xuống bên chân mình, dùng sức đến mức ngay cả xương cốt cũng lồi lên như muốn đâm ra.
Rõ ràng cậu đã thoát khỏi rồi, tất cả mọi người đều nói như thế với cậu.
Nhưng không ai nhắc nhở cậu hậu quả của việc thoát khỏi.
Hoắc Sơ nhìn mưa to trước xe như có người cầm súng bắn nước phun vào xe anh, nhíu mày ngẫm nghĩ cả buổi, đánh tay lái, quay đầu xe đi về hướng cũ.
Trạm dừng vẫn còn đó, người đứng bên dưới đã không thấy đâu.
“Tiền xăng gần đây tăng rồi.” Hoắc Sơ híp mắt lại tự giễu.
Về đến nhà, trên người Mẫn Đăng đã ướt đẫm, mèo béo chạy quanh chân cậu, kêu meo meo meo không ngừng.
Mẫn Đăng sờ lên đầu nó, lại làm chút đồ ăn cho nó, xoay người vào phòng tắm.
Khi nước ào xuống đầu, Mẫn Đăng hít sâu một hơi, hốc mắt đỏ bừng.
Chu Nhất Cương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, điều cậu có thể làm chỉ có thỏa hiệp và lùi ra sau.
Buổi sáng thức dậy, Mẫn Đăng hơi khó khăn mở mắt, vừa chống người ngồi dậy, trước mắt chợt tối sầm.
Không biết mèo mập nhảy lên giường từ lúc nào, dán đầu lên tay cậu, meo một tiếng.
“Đừng liếm….” Giọng khàn khàn.
Mẫn Đăng ho hai tiếng, duỗi tay sờ lên trán mình, không nóng, cậu chỉ bị cảm nhẹ.
Ôm mèo xuống giường, Mẫn Đăng liếc nhìn đồng hồ, mười giờ rồi.
Lúc chuông di động vang lên, cậu đang đánh răng, vội vội vàng vàng nghe máy.
Chương Khâu gọi điện đến.
“Mày vẫn chưa đến nhà hàng?” Chương Khâu bên kia hỏi vội.
Mẫn Đăng sững sờ, trực giác nói cho cậu biết, xảy ra chuyện.
“Anh không quan tâm mày có đến không, trước tiên đừng đến nhà hàng.” Chương Khâu tránh người, đi tới nhà vệ sinh, giọng nói nghiêm túc, “Mày đánh vào đầu Chu Nhất Cương?”
Mẫn Đăng nhíu mày im lặng, nhổ bọt trắng trong miệng ra.
Hai đầu điện thoại đều im lặng, Mẫn Đăng duỗi tay chống lên bồn rửa mặt, cảm thấy hơi choáng đầu.
“Vãi!” Chương Khâu cao giọng khen ngợi.
Mẫn Đăng: “…”
“Hôm nay mày đừng đến, dù sao đi nữa, hôm nay ngừng kinh doanh toàn bộ.” Chương Khâu cười một tiếng hiếm hoi, “Thông báo lâm thời, buổi tối bạn ông chủ mở tiệc, chỗ bọn anh phải đi chuẩn bị trước đây.”
“Vậy…” Mẫn Đăng còn muốn hỏi chuyện liên quan đến Chu Nhất Cương.
“Buổi chiều anh sẽ tới đón mày.” Chương Khâu nói xong cúp máy luôn.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng máy bận.
Mẫn Đăng ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, sắc mặt trắng bệch, thần sắc xấu xí.
Cây gậy đó vung ra từ tay cậu, cậu sợ hãi, hoảng hốt, nhưng…
Sao cậu lại cảm thấy vui vẻ.
Rửa mặt trong bồn chứa đầy nước, Mẫn Đăng cúi đầu nhìn cái bóng mờ mờ của mình, úp mặt vào. Mở to mắt, cậu nhìn vẻ mặt của mình ngày hôm đó.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Mẫn Đăng đang tựa vào sofa ngủ thiếp đi.
Mèo béo chạy quanh chân cậu kêu meo meo.
Mẫn Đăng mơ mơ màng màng mở mắt, đi ra mở cửa.
“Cái đống này là gì đây?” Chương Khâu đá bay con mèo quấn quanh chân cậu ra.
Nhưng rõ ràng không đá mạnh lắm, con mèo không nhúc nhích.
“Heo.” Mẫn Đăng lắc lắc đầu, cảm thấy chóng mặt.
“Nhặt ở đâu?” Chương Khâu túm lấy gáy con heo.
Mẫn Đăng im lặng một lúc lâu, xoay người uống một ngụm nước, đặt mạnh cái cốc lên bàn trà, “Trên tay Chu Nhất Cương.”
Chương Khâu cũng im lặng, rồi gầm lên, “Sao còn cắn người chứ —— ”
Bữa tiệc đã được sắp xếp cơ bản, Mẫn Đăng chỉ cần xếp bánh ngọt Chương Khâu đã làm là được.
Nửa giờ trước khi bắt đầu bữa tiệc, quản lý lấy đồng phục quy định ra bảo họ thay.
Chương Khâu biết Mẫn Đăng dễ luống cuống ở những chỗ đông người. Cho nên hai người ở lại sau cùng chậm rì rì thay quần áo.
Cuối cùng còn lại một cái mũ màu đen, là loại nhân viên phục vụ thường đội.
“Cái mũ rách rưới gì đây.” Chương Khâu chửi mát rồi đội ngay ngắn.
Mẫn Đăng nhíu mày, cầm mũ không biết nên làm sao bây giờ, cậu không muốn đội.
“Sao tóc mày lại dài thế, vẫn không cắt.” Chương Khâu lấy mũ từ tay Mẫn Đăng, tay kia túm lấy tóc mái cậu gạt lên.
Đột nhiên, động tác lưu loát của Chương Khâu thoáng dừng.
Y bị đôi mắt ẩn dưới mái tóc nhìn đến độ hơi ngây ra.
“Sao thế…” Mẫn Đăng chớp mắt.
“À… không có gì, mày đội mũ vào nhìn xấu như ma.” Vẻ mặt Chương Khâu hơi mất tự nhiên, vương tay kéo mũ Mẫn Đăng xuống.
“Anh…” Mẫn Đăng vừa mở miệng.
“Im mồm.” Chương Khâu nhìn cậu chằm chằm, nhanh như cắt lại kéo cả tóc cậu xuống.
Mẫn Đăng: “...”
Mẫn Đăng giơ tay sờ sờ mái tóc dài quá của mình, cậu cũng cảm thấy đội mũ không tốt lắm.
Tóc có thể giúp cậu cắt đứt tầm nhìn của hầu hết mọi người, khiến cậu cảm thấy an toàn.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, hai người bọn họ đứng sau khu đồ ngọt, Chương Khâu chịu trách nhiệm dựng mày trừng mắt, Mẫn Đăng nhìn hờ hững.
Bộ đôi này thoạt nhìn không dễ chọc.
Mấy cô gái hay phu nhân thường thích ăn đồ ngọt đều không dám đến chỗ này.
Chương Khâu đứng chưa được một lúc đã không kiên nhẫn được nữa, “Mày trông đi, anh ra ngoài hít thở không khí.”
“Không được…” Mẫn Đăng từ chối, “Em không dám.”
“Phắn.” Chương Khâu đi.
Sau khi Chương Khâu đi chưa đến một phút, mấy cô gái xung quanh cảm thấy mình có thể đánh ngã Mẫn Đăng có mái tóc dài chỉ còn lại một mình.
Thế là cùng lao đến.
Mẫn Đăng căng thẳng không ngừng được lùi ra sau.
Hoắc Sơ uống một ngụm rượu, nheo mắt nhìn nam sinh phía trước không ngừng lùi về phía anh.
Nhân viên phục vụ trong đại sảnh mặc âu phục, người trong nhà hàng của anh mặc bộ đầu bếp màu đen.
Nam sinh mặc bộ đầu bếp màu đen.
Hoắc Sơ trò chuyện lấy lệ với người bên cạnh, nhìn chằm chằm.
Khéo thật, là nhóc hôm đó hố tiền xăng của anh.
Người càng ngày càng gần, Hoắc Sơ nhướng mày mở tay ra. Ôm người vào lòng.
“Xin lỗi.” Mẫn Đăng vội vàng quay đầu.
Hoắc Sơ nhìn trong lòng nháy mắt trống rỗng, khó chịu kiếm chuyện: “Giẫm lên chân tôi rồi.”
Dương Chấn Vũ đứng một bên nhìn toàn bộ quá trình trợn mắt há mồm, khinh bỉ đến cực điểm.
Này cũng không nhìn xem giày da đen của mình sáng bóng đến mức có thể soi gương được không rồi hãy nói chứ.
Mẫn Đăng bị dọa đến nỗi sau lưng toát mồ hôi lạnh, cúi đầu nghĩ xem có phải lau giúp anh không.
Người phụ nữ lắc ly rượu đỏ đi tới rõ ràng không nhận ra được ở đây sẽ xảy ra “Vài ba chuyện giữa người hầu xinh đẹp và tổng giám đốc bá đạo” ngay lập tức.
Lắc eo đã lắc đến đây rồi.
Hoắc Sơ thành thạo ngăn người lại, nắm lấy bả vai, đỡ người ta đứng vững.
Một tập hợp động tác tựa như đã được huấn luyện.
“Ôi, làm sao bây giờ, tôi không cố ý.” Người phụ nữ nói ra lời kịch.
“Không sao.” Hoắc Sơ cúi đầu nhìn thoáng qua vết rượu đỏ, trong đôi mắt giấu đầy sự chán ghét.
“Rất xin lỗi.” Người phụ nữ rất áy náy, “Tôi giặt giúp anh nhé.”
“Phiền hà quá, tôi lau sơ qua là được rồi.” Hoắc Sơ ngẩng đầu cười khẽ, “Nhưng chân cô cần phải nhìn xem, tôi gọi bác sĩ giúp cô?”
“À… tôi không sao” Người phụ nữ hơi mất tự nhiên cười một tiếng, “Anh mau đi lau áo đi.”
Mẫn Đăng mở to hai mắt xem hết, lặng lẽ thở phào. Không căng thẳng thế nữa.
Lời đồn nói tính tình ông chủ bọn cậu rất tốt, hình như là thật.
“Giả tạo đến cùng, sao lần trước không xử chết hắn.” Dương Chấn Vũ nhíu mày, “Loại phụ nữ gì cũng dám thuê.”
“Chỉ là chuyện một sợi dây thừng, hắn nôn nóng cái gì.” Giọng điệu Hoắc Sơ tùy ý, “Chê không treo chết hắn sao.”
Mẫn Đăng sững sờ, cho rằng mình nghe lầm.
Ngẩng đầu lại nhìn thấy Hoắc Sơ vừa quay lại, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy căm ghét.
Mẫn Đăng: “!”
Mẫn Đăng vội vàng cúi đầu thấp xuống.
Chờ Hoắc Sơ đi xa, Mẫn Đăng mới dám lặng lẽ thở ra một hơi.
Hình như cậu phát hiện ra một… bí mật khủng khiếp.
Lúc hơi thở chậm rãi kề sát bên tai, Mẫn Đăng trợn to mắt, sắc mặt trắng bệch.
Hoắc Sơ đứng sau lưng Mẫn Đăng, giọng nói lạnh nhạt, “Cậu…”
Toàn thân Mẫn Đăng cứng đờ, khôn ngoan cướp lời: “Tôi sẽ không báo cảnh sát!”
Hoắc Sơ: “…”