Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi

Chương 11: Án mưu sát trong câu chuyện cổ tích




[Điều đầu tiên mình muốn nói là không biết hồi mình nusi kiểu gì nhìn nhầm chỗ nào mà giờ mình mới phát hiện ra là trước giờ mình đã bị nhầm, Đỗ Tùng Tử trong Raw không không phải là cây tử đằng mà là Cây bách xù và mình đã sửa lại toàn bộ từ đầu đến giờ]

Cuộc sống bây giờ của Tịch Mộ cực kỳ có quy tắc, anh dùng nửa ngày trời quản lý bệnh nhân ở khu mở, nửa ngày ở khu đóng xem bệnh nhân duy nhất của mình. Chờ sau khi kết thúc thời gian làm việc của mình thì anh về lại ký túc xá, gọi điện thoại cho chị của mình, rồi cuối cùng mới chính là thời gian tự do của bản thân.

Có lẽ nhìn thấy anh quá thư thái quá mức, ngay lúc anh muốn bước vào phòng bệnh của Lam Tư Ngộ thì La Trạch kêu anh lại.

"Sao vậy?" Tịch Mộ dừng bước.

La Trạch đưa cho anh một quyển sách thật dày. "Bác sĩ điều trị chính của Lam Tư Ngộ kêu anh đưa em một quyển sách, bảo là lúc rảnh thì đọc sách cho cậu ta để nuôi dưỡng nhân cách."

Tịch Mộ quét mắt một chút lên người La Trạch, người nọ đang cầm một quyển sách. Anh không đồng ý lắm quyết định của anh ta: "Tôi cảm thấy vẫn ổn, muốn bồi đắp ra được một nhân cách lý trí thâm trầm thì có thể cho cậu ta đọc cuốn < Phê phán lý tính thuần túy >, muốn nuôi dưỡng nhân cách theo chủ nghĩa hiện thực lãng mạn thì có sách của Maksim Gorky, nếu thực sự không được thì có Trà Hoa Nữ hay cái gì cũng được, nói tóm lại, tôi nghĩ không nên đọc cho một cậu thiếu niên nghe những câu chuyện cổ tích."

La Trạch im lặng một hồi lâu, sau đó nhét quyển sách vào lồng ngực Tịch Mộ, anh ta dùng một loại giọng điệu như ra lệnh mà nói: "Đọc cho anh."

Tịch Mộ: "Ồ."

Anh là một sinh viên dễ dàng khom lưng.

Mở cửa phòng bệnh của Lam Tư Ngộ là một chuyện cực kỳ phiền phức, phải có người dùng thẻ quẹt, có người cầm chìa khóa, bọn họ cùng nhau mở cửa, sau đó cửa mới hoàn toàn được mở.

Tiếng cửa mở quấy nhiễu đến người trong cửa, Lam Tư Ngộ ngẩng đầu lên.

Tay và chân Lam Tư Ngộ đều bị khóa xích sắt khóa chặt lại. Từ sau lần trước nó tự sát không thành, các bác sĩ đã không còn yên lòng để nó trong phòng một mình.

Lam Tự Ngộ thấy người tới là Tịch Mộ, lập tức nháy mắt một cái.

Tịch Mộ đối diện với ánh mắt của nó phút chốc, không khỏi bắt đầu suy nghĩ.

Làm thế nào để một người trở thành chính mình?

Đây là một vấn đề lâu đời.

Tại sao biến thái lại là biến thái?

Do gen tổ hợp hay bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, hay là do cảm nhận được ý thức của thần ở thế giới bên ngoài?

Thần nói, thế giới này quá nhàm chán, chọn một người thành kẻ điên đi.

Vì thế bọn họ ra đời.

"Khụ khụ." Tịch Mộ ho khan một cái, anh ôm trong lòng quyển truyện cổ tích kia.

Lam Tư Ngộ nghiêng đầu nhìn anh.

Như đã nói trước đó, cậu thiếu niên này quá gầy, nó làm động tác này không những không đáng yêu mà còn có chút kinh khủng.

Lam Tư Ngộ biết đến được câu chuyện này.

Tịch Mộ không hề bị ảnh hưởng, anh vừa đi vào, vừa lật mục lục ra. "Bọn họ kêu tôi kể chuyện cổ tích cho cậu." Trước giờ Tịch Mộ chưa từng gặp được yêu cầu như thế. "Cậu muốn nghe gì không? À, cậu biết gì là truyện cổ tích à."

Lam Tư Ngộ nghe được vấn đề của anh thì rất muốn cười, thế nhưng khóe miệng của nó vẫn không thể nhúc nhích như trước, nó cứ y như một món đồ chơi không có tình cảm. "Tôi biết."

"Cậu muốn nghe truyện gì?" Tịch Mộ mỉm cười.

Lam Tư Ngộ tìm kiếm những câu chuyện cổ tích mình biết trong đầu, sau đó nói với anh "Cô bé quàng khăn đỏ."

"Được thôi." Tịch Mộ rất thoải mái.

Câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ dường như mọi người đều đã nghe qua. Tịch Mộ đọc truyện, lúc Tịch Mộ đọc đến đoạn cô bé quàng khăn đỏ đang vui vẻ đi trong rừng, anh còn cố ý dùng cách kể chuyện như kể cho những đứa nhỏ nghe.

Đôi mắt hổ phách của Lam Tư Ngộ cực kỳ chăm chú dõi theo anh.

"Sói xám há miệng nuốt bà ngoại vào bụng." Tịch Mộ thì thầm.

Đôi mắt Lam Tư Ngộ lập tức tỏa sáng,

Tịch Mộ cau mày, anh tiếp tục đọc. "Sói xám giả thành bà ngoại vén chăn nhảy xuống giường, sau đó nuốt cô bé quàng khăn đỏ."

Lam Tư Ngộ: "Ha ha." Nó phát ra tiếng cười kỳ quái.

Tịch Mộ: "..."

Lam Tư Ngộ vẫn còn chờ phần kế của câu chuyện.

"Thợ săn xuất hiện, thừa dịp sói xám còn đang ngủ..."

Ông dùng kéo cắt bụng sói xám, phát hiện cô bé quàng khăn đỏ và bà ngoại bị sói xám nuốt.

Cô bé quàng khăn đỏ và bác thợ săn liếc mắt nhìn nhau.

Chỉ một cái liếc mắt như thế.

Bọn họ liền hiểu rõ cách hợp tác đôi bên.

Cô bé quàng khăn đỏ nhặt đá bên ngoài về, lấp đầy bụng sói xám

Bởi vì cục đá vừa cứng vừa nặng, sau khi sói xám tỉnh dậy cảm thấy khát nước, cho nên nó đi đến bên giếng vốc nước.

Cô bé quàng khăn đỏ xuất hiện sau lưng đẩy nó

Sói xám cứ thế bị lăn xuống giếng.

Sau khi Tịch Mộ kể xong, ngẩng đầu liên, anh nhìn thấy đôi mắt lòe lòe tỏa sáng của Lam Tư Ngộ.

La Trạch như muốn nói với anh là đừng tưởng nhân cách nguy hiểm nhất đã bị loại bỏ và đẩy nhân cách vô hại lên mà xem thường. Đây là Lam Tư Ngộ, bệnh nhân nắm giữ những chứng bệnh phức tạp nhất, ngay lúc cậu ta không bị bệnh, trạng thái tinh thần của cậu ta đã sớm vặn vẹo rồi.

"Rất thú vị." Lam Tư Ngộ đánh giá về câu chuyện này như thế. Cách nó nói cứ như một học sinh tiểu học lần đầu được nghe câu chuyện này vậy, cực kỳ ngây thơ.

"Vậy sao?" Tình Mộ vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, "Lần đầu cậu nghe chuyện này sao?"

Hai tay Lam Tư Ngộ nâng má mình, sau đó nó dùng sức lắc đầu, "Đây là chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, tôi đã từng nghe nói qua thôi."

Tịch Mộ khép quyển truyện cổ tích lại, hỏi cậu ta: "Cậu còn muốn nghe gì không?"

Lam Tư Ngộ nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Tôi nhớ một câu chuyện nữa, gọi là... Râu xanh*."

Câu chuyện này Tịch Mộ cũng biết, đây là một câu chuyện cổ tích máu me, bất kể người đời sau có cải biên hay tái bản bao nhiêu lần cũng đều không thể loại bỏ đi một ít tình tiết biến thái vặn vẹo trong đó. Lần này anh cẩn thận hơn, anh cầm lấy quyển truyện cổ tích của mình, tùy tiện lật một chút sau đó dùng loại giọng điệu tiếc nuối mà nói cho Lam Tư Ngộ, "Xin lỗi, trong đây không có câu chuyện về Râu xanh."

"Ừm..." Lam Tư Ngộ bắt đầu ấp úng, "Vậy kể cho tôi, câu chuyện về Dưới Tán Cây Bách Xù đi."

Tịch Mộ cau mày, "Đó là cái gì?" Lần này anh không giả bộ nữa, bởi vì anh thật sự chưa từng nghe đến câu chuyện này.

"Bác sĩ chưa từng nghe qua sao?" Lam Tư Ngộ hỏi anh nhưng không có chút buồn bã hay vui vẻ.

Tịch Mộ cười, đẩy kính mắt một cái, "Đây là tên của một bệnh viện, nó là Bệnh viện tâm thần Dưới Tán Cây Bách Xù."

Lam Tư Ngộ nháy mắt một cái.

Tịch Mộ hỏi cậu ta: "Cậu muốn kể câu chuyện này cho tôi một chút không?"

Vào giờ phút này Tịch Mộ vẫn ôm tâm thái tạo mối quan hệ với Lam Tư Ngộ, cho nên mới có thể nói thế.

Lam Tư Ngộ há mồm ra, cố gắng phát ra tiếng.

Tịch Mộ nói: "Cậu có thể chậm rãi kể."

"Ngày xửa ngày xưa." Lam Tư Ngộ nói.

Tịch Mộ nở nụ cười.

Lam Tư Ngộ lập tức ngừng kể, khó hiểu nhìn Tịch Mộ.

Tịch Mộ xua tay, "Tôi chỉ tò mò là tại sao nhiều câu chuyện cổ tích đều bắt đầu bằng 'Ngày xửa ngày xưa" Rốt cuộc là xưa như nào chứ?"

Lam Tư Ngộ cười cười, sau đó nói: "Khoảng chừng là 2000 năm trước, có một gã phú ông, ông ta có một người vợ trẻ tuổi xinh đẹp, bọn họ cực kỳ yêu thương nhau, thế nhưng lại không có con. Người vợ yêu thích trẻ con ngày đêm cầu khẩn, hy vọng bà có thể sinh được một đứa con trai. Trước nhà bọn họ trồng một cây bách xù. Có một lần, người vợ đứng dưới gốc cây gọt táo, không cẩn thận làm mình đứt tay. Máu đó ngấm vào nền tuyết trắng."

Tịch Mộ phát hiện, lúc kể chuyện Lam Tư Ngộ không nói lắp cũng không do dự.

"Người vợ nói, tôi hy vọng biết bao nhiêu có được một đứa con, tôi muốn nó trắng tinh như tuyết và đỏ thẫm như máu."

Lam Tư Ngộ há miệng, mặt máy tái nhợt, nó mím chặt miệng đỏ sẫm lại thành một đường.

"Người vợ đột nhiên ngã bệnh, ngay lúc cô bệnh đến tháng thứ 9, cô sinh ra một đứa bé như mong muốn, hệt như máu và tuyết."

Người vợ chết rồi, mới hồi đầu, người chồng khóc lóc đau khổ, sau đó ông ta khóc ít dần và cuối cùng ông ta đã ngừng gào khóc. Một ngày nọ ông cưới về một người vợ mới.

Người vợ mới chán ghét đứa con trai và chỉ thích con gái của mình.

Cuối cùng, người vợ mới giết chết đứa con trai bé nhỏ.

Bà ta chặt đứa con trai bé nhỏ thành từng miếng rồi nấu thành món ăn, xương thì dùng hầm canh, sau đó đưa cho chồng mình ăn.

Người chồng chưa bao giờ được ăn qua loại thịt tuyệt vời như thế, ông ta ăn hết toàn bộ, còn húp xương sạch sẽ, ông ta ném xương vào thùng rác.

Bé gái bé nhỏ biết được tất tất cả, cô khóc lóc dùng khăn tay gói gém hết xương của anh trai, sau đó chôn dưới tán cây bách xù cạnh cửa.

Xương chôn dưới cây biến thành một con chim nhỏ.

Chim nhỏ bay lên trời ca hát.

"Mẹ của tôi bà làm thịt tôi,

Cha của tôi ông ấy ăn tôi,

Em gái của tôi, Marleen,

Em tìm thấy xương của tôi,

Gói nó bên trong một chiếc khăn lụa

Chôn ở dưới tán cây bách xù.

Peewit, peewit,

Tôi biến thành một con chim nhỏ xinh đẹp biết bao nhiêu!"

Thật lâu mà chưa từng nói dài như thế, cuống họng Lam Tư Ngộ đau đớn, âm thanh khàn khàn, giống như người sắp chết, cuối cùng nó gào lên, "Tôi biến thành một con chim nhỏ xinh đẹp biết bao nhiêu!"

Tịch Mộ dõi theo cậu ta, anh cảm thấy đôi môi khô khốc, không nhịn được mà liếm môi một cái.

Lam Tư Ngộ nhìn đầu lưỡi đưa ra của anh, nhích cơ thể đến gần một chút.

Khoảng cách kéo gần hơn một tí xíu, Tịch Mộ cũng không phát hiện. "Câu chuyện này, phát triển...." Anh khó khăn mở miệng, "Có chút không hợp với kết cục của một câu chuyện cổ tích."

Lam Tư Ngộ còn đang dòm ngó đôi môi anh, "Hình như là có phần kế."

"Là gì?" Tịch Mộ tò mò. "Là loại kết thúc vui vẻ hạnh phúc theo kiểu truyền thống sao?"

"Tôi quên rồi." Lam Tư Ngộ trả lời như chuyện đương nhiên.

Tịch Mộ liền liếm môi một cái.

"Môi anh khô lắm sao?" Lam Tư Ngộ cảm thấy tò mò về anh.

Tịch Mộ cũng không thể nói mình bị một câu chuyện cổ tích làm cho sợ đúng không.

Lam Tư Ngộ đến gần, đưa ra kiến nghị, "Muốn tôi liếm giúp anh không?"

Rốt cục Tịch Mộ cũng thành công bị cậu ta dọa đến, anh ngửa người ra sau, thiếu chút nữa là ngã xuống cùng ghế dựa.

Nếu không phải là ánh mắt của Lam Tư Ngộ quá mức đơn thuần thì anh cũng nghi ngờ người trước mặt có phải là đang đùa giỡn lưu manh hay không, dù sao thì trong bệnh viện hồi phục chức năng cũng có nhiều biến thái như thế.

Lam Tư Ngộ không chút nào phát hiện ra anh đang hoang mang, tiếp lời: "Động vật nhỏ sẽ giúp đỡ lẫn nhau."

Tịch Mộ không nghĩ tới mình đã bị bệnh viện phái tới để đắp nặn mặt nhân cách ngây thơ của hắn còn phải giáo dục cho thiếu niên này về kiến thức cơ bản của xã hội loài người. "Nhưng chúng ta đều không phải là động vật nhỏ gì cả. Đặc biệt tôi còn là một người trưởng thành lớn lên ở Phương Đông khá là bảo thủ, chuyện như liếm môi không thể làm với người không có tình cảm." Tịch Mộ bò dậy.

Ngay lúc anh đứng lên, cơ thể tới gần Lam Tư Ngộ hơn một chút, Lam Tư Ngộ bật thốt lên một câu.

"But you're my doctor." (Nhưng anh là bác sĩ của tôi)

Tịch Mộ sững sờ.

Tại sao cậu ta đột nhiên nói tiếng Anh?

"これは一種の親密な関係だ." (Đây là một mối quan hệ thân mật)

Tịch Mộ ngơ ngác nhìn cậu ta.

"Bien que tu ne le penses pas." (Mặc dù anh không cố ý)

"жалеть ужепоздно." (Đã quá muộn để hối hận rồi)

Tịch Mộ cùng với Lam Tư Ngộ mắt to trừng mắt nhỏ.

"Làm sao thế?" Lam Tư Ngộ nhìn Tịch Mộ mất hồi lâu vẫn không nói gì.

Tịch Mộ hỏi nói: "Cậu đoán xem tôi nghe hiểu được câu nào?"

"Tôi nói tiếng người, bác sĩ sẽ nghe hiểu được." Lam Tư Ngộ mang rất nhiều kỳ vọng với anh.

"Khụ." Tịch Mộ hắng giọng một cái, sau đó nhìn sách trong tay, "Chi bằng tán gẫu chuyện cổ tích tiếp đi, câu chuyện Dưới tán cây bách xù đúng không? Sau khi tôi về sẽ lên mạng tra một chút. Chờ tôi xem xong, tôi sẽ đến kể cho cậu."

"Ừm."

Tịch Mộ xếp ghế lại, ngồi trước mặt Lam Tư Ngộ, tò mò nhìn cậu ta vài lần.

Tịch Mộ trực tiếp hỏi: "Đột nhiên cậu nói được nhiều ngôn ngữ như thế, vậy trước đó cậu ở đâu?"

"Không nên hỏi tôi ở đâu" Đối với một Lam Tư Ngộ này mà nói, nó vẫn luôn ở trong một bệnh viện này, "Anh nên hỏi, Lam Tư Ngộ ở đâu."

Tịch Mộ không ngại phiền phức mà lặp lại câu nói kia, "Cậu chính là Lam Tư Ngộ."

Lam Tư Ngộ cũng cho anh câu trả lời tương tự, "Tùy thôi, vậy không có gì đáng kể."

Tịch Mộ bướng bỉnh hai tay xách ghế dựa tiến lại gần nó vài bước.

Người đàn ông này cũng có dục vọng phân thắng bại, anh quên mất cảnh cáo của y tá và bệnh viện rằng nhất định phải giữ khoảng cách với Lam Tư Ngộ.

Lam Tư Ngộ hướng con ngươi sang một bên, nhìn anh đang dần tiến lại gần mình.

Hẳn là Tịch Mộ đã yên tâm, bởi vì Lam Tư Ngộ ngồi trên giường, tay bị hai sợi xích khóa chặt, hành động của nó bị hạn chế, tuyệt đối không chạm đến được Tịch Mộ.

"Vậy cậu nói một chút xem." Tịch Mộ nhấc cằm, "Nếu như cậu không gọi là Lam Tư Ngộ, vậy nên gọi cậu tên là gì? Quái vật nhỏ cũng không tính, đó là nick name thôi. Nick name của tôi là anh đẹp trai đây này, thế nhưng tối ẽ không để người bình thường gọi."

"Nick name của tôi, anh có thể gọi." Lam Tư Ngộ không ngại, "Bởi vì tôi rất yêu thích anh."

Nghe được một câu này Tịch Mộ liền đau dạ dày.

Nguyên nhân Lam Tư Ngộ thích anh là bởi vì cậu ta cảm thấy Tịch Mộ sớm muộn gì cũng sẽ xuống địa ngục.

Tịch Mộ không có hứng thú với việc xuống địa ngục.

"Chúng ta quay lại chủ đề."

Lam Tư Ngộ gật đầu.

Tịch Mộ lặp lại vấn đề của mình, "Được rồi, nếu cậu đã nói vậy, vậy thì tôi sẽ hỏi, trước kia Lam Tư Ngộ ở đâu?

Lam Tư Ngộ trợn tròn cặp mắt nhìn anh, trong ánh mắt đó vừa mừng vừa sợ, "Anh tò mò về Lam Tư Ngộ sao?"

Tịch Mộ nhớ lại quyển báo cáo giày cộm kia, thành thật nói: "Sẽ không có ai không hiếu kỳ cả." Rốt cục là gặp loại chuyện gì hay nhìn thấy cái gì, một cậu thiếu niên mới biến thành bộ dáng trăm ngàn lỗ thủng như thế này?

Linh hồn rách nát, dù thế nào cũng đều không thể chắp vá ra được một mặt hoàn chỉnh.

"Lam Tư Ngộ đi qua rất nhiều nơi." Nò sờ môi mình, bắt đầu suy nghĩ.

Nó thừa kế phần lớn ký ức của Lam Tư Ngộ, cho nên nó biết trải nghiệm của hắn.

"Trung Quốc."

Tịch Mộ nghĩ thầm: "Đúng là một mở đầu không tệ."

"Anh."

Tịch Mộ tính toán khoảng cách một chút.

Lam Tư Ngộ tiếp tục nói: "Nga, Pháp, Mỹ, Nhật Bản và Việt Nam, sau đó về lại Anh."

"Du lịch hả?"

Lam Tư Ngộ lắc đầu.

"Vậy là cậu đi công tác sao?"

Lam Tư Ngộ gật đầu.

"Là kiểu công việc gì?"

Lam Tư Ngộ hé miệng cười.

Tịch Mộ cảm thấy nụ cười của cậu ta rất kỳ quái.

Lam Tư Ngộ ra hiệu với anh, bảo anh ghé sát.

Tịch Mộ sợ, "Bọn họ nói, cậu từng cắn đứt tai của một y tá."

"Tôi sẽ không cắn anh." Lam Tư Ngộ bảo đảm.

Tịch Mộ sẽ không mù quáng tin cậu ta đâu.

Vẻ mặt Lam Tư Ngộ có chút mất mát.

Tịch Mộ thấy bộ dáng của cậu ta, không thể làm gì khác hơn là tính toán khoảng cách, đến gần một chút xíu.

"Rầm." Tiếng xích sắt bị kéo vang lên.

Tịch Mộ sợ hết hồn.

Lam Tư Ngộ ghé đầu lại gần anh, khẽ nói bên tai anh, "Giết người."

Tịch Mộ giương mắt nhìn nó, con ngươi không động đậy

Lam Tư Ngộ dùng khuôn mặt như một món đồ chơi trước đó đối diện với anh, "Lam Tư Ngộ đi giết người."

Trong không gian bịt kín, đột nhiên nhiệt độ hạ xuống.

Hết chương 11.

*Râu xanh hay còn gọi là Bluebeard hay tên tiếng Pháp là La barbe bleüe, đây là một câu chuyện cổ tích được tác giả Charles Perrault công bố năm 1697 tại Pháp.

Râu xanh kể về một gã bá tước có bộ râu màu xanh xấu xí và đáng sợ, ông ta liên tục giết chết những người vợ của mình. Hồi đầu nó còn được anh em nhà Grimm đưa vào tuyển tập những câu chuyện cho thiếu nhi, nhưng bởi vì nó quá rùng rợn cho nên sau đó bị loại bỏ vĩnh viễn ngay lần tái bản thứ 2.

"Vùng nọ có quan bá tước giàu nứt đố đổ vách, đã kết hôn tới ba lần mà cứ ít lâu các phu nhân lại biệt tích. Một dạo, bá tước dạm hỏi nhà tá điền gần đấy, nhưng hai đứa con gái nhà ấy đều chê lão vì bộ râu quái gở.Mà rồi lão gặng mãi, cô út Ariane cũng thuận tình, hôm tiệc cưới ai cũng khen bá tước hào phóng và đĩnh đạc. Ít lâu sau, bá tước bận đi xa, giao vợ chìa khóa cả lâu đài nhưng dặn cấm được mở căn buồng chỗ tầng trệt. Nhà vắng, cô chị bèn sang chơi, nghe kể lại bèn xúi Ariane mở vào ngó thử, sau một hồi đắn đo, cô chiều lòng. Khi vừa mở cửa buồng, hai cô bàng hoàng trước cảnh tượng những thi thể ba phu nhân cũ bị chặt từng khúc. Ariane hoảng quá đâm đánh rơi thìa khóa xuống vũng máu, bất thần bá tước trở về và phát hiện bí mật đã bại lộ. Quan bá tước dọa chặt hai chị em ra từng khúc, khiến họ liều chạy lên đỉnh tháp tìm cách báo hiệu cho các anh. Đúng lúc bá tước tuốt kiếm định đạp cửa xông vào chỗ hai chị em thì hai người anh tới giáng cho y đòn trí mạng. Góa phụ Ariane bỗng chốc hưởng gia tài kếch sù, bèn chia phần cho chị và các anh, rồi cô cưới người xứng hơn.

Có thể bạn chưa biết:

1, Cụm từ "Yêu râu xanh" chúng ta thường dùng ngày nay bắt nguồn từ câu chuyện này, nó để chỉ những người đàn ông hung bạo, biến thái, dùng bạo lực để cưỡng hiếp phụ nữ.

2, Một số người tin rằng hình mẫu của Râu xanh được tạo ra dựa trên Gilles de Rice, kẻ giết trẻ nhỏ, một số người khác lại cho rằng nguyên mẫu là vua Henry VIII sau vụ ông ta giết vợ.

(Theo Wikipedia, Baidu và nhiều nguồn tổng hợp khác nhau)

**Câu chuyện về nguồn gốc bệnh viện tâm thần "Dưới Tán Cây Bách Xù" được tác giả mượn từ câu chuyện cổ tích 'Cây Bách Xù' truyện gốc cơ bản cũng như LTN kể, chỉ thay đổi cách nói thôi. Câu chuyện này gắn liền với một số tình tiết phần sau của truyện nên mình sẽ không dẫn ra như bộ bên trên, nếu các bạn muốn chờ xem cho hấp dẫn thì chờ phần kế, còn nếu tò mò phần sau của truyện cổ tích thì các bạn có thể xem chi tiết ở link bên dưới:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.