Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 87




"Anh Amuro, đêm qua anh ngủ lại ở nhà phụ nữ sao?" 

Edogawa Conan dùng vẻ mặt hồn nhiên hỏi một vấn đề không hề hồn nhiên. Ánh mắt cậu dán chặt vào Amuro Tooru, ý đồ tìm ra một chút dấu vết trên mặt anh. 

Trang phục lúc sáng của Amuro Tooru là đồng phục của tổ chức, chứng tỏ tối hôm qua anh đã ngủ lại với thân phận Bourbon. Đã là Bourbon thì suy ra đối tượng kia không có khả năng là một người phụ nữ bình thường. Nếu như vậy, rốt cuộc Tổ chức Áo đen có việc gì mà lại cần qua đêm ở nhà phụ nữ chứ? 

Cậu nhớ anh Akai đã từng nói qua, anh Amuro phụ trách thu thập tình báo trong tổ chức.....Vậy chẳng lẽ?!

Trong đầu Edogawa Conan lóe lên một tia sáng, cậu đột nhiên mở to hai mắt, ánh nhìn về phía Amuro Tooru cũng thay đổi.

Amuro Tooru đối diện với Edogawa Conan hồi lâu, ngay khi cậu tưởng anh định lấy cớ đổi chủ đề, thì lại thấy anh thong thả chớp mắt một cái rồi đứng thẳng người lên.

"?" Edogawa Conan không hiểu gì hết ngẩng đầu nhìn theo động tác của Amuro Tooru, sau đó cậu thấy đối phương nhìn xuống mình rồi khẽ cong môi cười.

Rõ ràng một chữ cũng không nói, lại cứ như đã nói ra tất cả. Nụ cười của anh toát ra sự thong dong của người trưởng thành cùng mười phần mờ ám, để lại sự mơ màng khôn xiết về một chuyện gì đó không thể miêu tả.

Mặc dù biết đối phương rõ ràng là đang cố ý, nhưng Edogawa Conan vẫn không nhịn được mà đỏ mặt. 

Nhận ra mình bị dắt mũi, cậu buồn bực gãi gãi đầu. 

Dạo gần đây loại tinh dầu an thần kia rất được các nữ sinh cấp 3 ưa chuộng, Suzuki Sonoko thời thượng tất nhiên sẽ không bỏ qua. Cô còn giới thiệu nó cho Ran dùng, hai ngày trước Edogawa Conan đã ngửi thấy ở nhà, cho nên sáng nay lúc gặp Amuro Tooru cậu liền lập tức nhận ra ngay.

Vốn dĩ chỉ định thử anh một chút, ai ngờ lại bị anh né tránh dễ như trở bàn tay! A, đáng ghét! Người lớn lảng tránh chủ đề là đồ xảo quyệt! 

Amuro Tooru bên này đứng quan sát thanh tra Megure thật ra cũng không trấn định như vẻ bề ngoài. Anh siết chặt hai bàn tay lại, thằng bé Conan này đúng là nhạy bén thật.

Khoảng thời gian tiếp theo phải cẩn thận hơn mới được. Nếu chuyện qua đêm này bị lộ ra ngoài, không biết thằng nhóc kia sẽ não bổ ra cái gì nữa. 

"Được! Cứ làm như vậy đi! Shiratori, cậu hãy thiết lập các trạm kiểm soát ở những lối ra vào Tokyo, đồng thời bố trí vài người ở Tổ giao thông đến lục soát phương tiện đi lại. Một khi phát hiện ra thủ phạm hoặc chiếc xe nào khả nghi thì hãy lập tức báo cho tôi!" Megure Juzo nghiêm túc nói.

Shiratori Ninzaburo lập tức gật đầu: "Tôi đi thu xếp ngay đây!" 

Nói rồi anh xoay người rời khỏi văn phòng. 

Megure Juzo nhìn Shiratori Ninzaburo rời đi, quay đầu nói với Mori Kogoro: "Mori, cảm ơn các cậu, chuyện tiếp theo giao cho chúng tôi là được!" 

Ý là mấy người Mori Kogoro có thể đi rồi.

"A?! Nhưng mà chúng ta còn chưa tìm thấy chị gái, cũng chưa bắt được thủ phạm mà!" Đối với Edogawa Conan mà nói thì chuyện này đâu thể kết thúc tại đây được, cậu ôm chặt chân Mori Kogoro la lớn: "Không được không được! Cháu muốn ở lại chờ các chú cảnh sát bắt kẻ xấu!" 

Vì để đạt được mục đích của mình, Edogawa Conan có thể không chút do dự bán manh làm nũng: "Người ta không muốn cứ thế mà về đâu!"

Giây tiếp theo cậu liền bị Mori Kogoro hung hăng cốc vào đầu: "Tiểu quỷ này, lại nháo cái gì đó! Hôm nay còn phiền phức hơn ngày thường nữa! Amuro, phiền cậu mang thằng nhóc này đến triển lãm khoa học kỹ thuật Suzuki ném cho Ran nhé!"

Vừa nói vừa nhấc cổ áo Edogawa Conan vứt vào trong ngực Amuro Tooru.

Amuro Tooru vội vàng tiếp lấy cậu, Edogawa Conan che lại cục u trên đầu, tức tối nhìn Mori Kogoro. 

Mori Kogoro hừ mạnh một tiếng, sau đó quay lại cười với Megure Juzo: "Thanh tra Megure, chuyện này ấy à, tôi nghĩ mình vẫn nên ở lại thì hơn. Vạn nhất lại phát hiện ra gì đó trên livestream cũng có thể kịp thời nhắc nhở mọi người." 

Hiển nhiên ông cũng không định rời đi. 

Edogawa Conan ôm đầu hai mắt rưng rưng, lại một lần nữa gào thét trong lòng: Người lớn là đồ xảo trá!  

Megure Juzo nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, vì thế liền đồng ý để cho Mori Kogoro tiếp tục ở lại hỗ trợ bọn họ. Mori Kogoro lập tức cười đến cong cả mắt. 

Cứ như vậy, Amuro Tooru kéo Edogawa Conan mặt đầy miễn cưỡng ra khỏi Cục Cảnh sát. Đi đến bãi đỗ xe, Edogawa Conan vẫn còn cố ngoái đầu lại nhìn, Amuro Tooru liếc cậu một cái rồi móc chìa khóa ra mở cửa xe. 

Anh ngồi vào ghế lái, chờ Edogawa Conan leo lên ghế phụ xong thì quay sang hỏi cậu: "Thế nào, thám tử nhí có suy đoán gì rồi?" 

Hai mắt Edogawa Conan sáng lên nhìn Amuro Tooru: "Anh Amuro muốn tham gia sao!" 

"Dù gì thì em cũng sẽ không ngoan ngoãn đi về, so với bị em chuồn mất giữa đường, không bằng tham dự vào luôn.....Vừa lúc hôm nay anh không có việc để làm." Amuro Tooru đặt tay lên vô lăng cười với cậu: "Vậy em đã phát hiện ra gì đó rồi đúng không?"

Edogawa Conan đắc ý nhếch miệng, mở phát sóng trực tiếp lên nói: "Từ cường độ chiếu sáng của bóng đèn huỳnh quang có thể suy ra chiếc thùng kín giam giữ nạn nhân đại khái cao khoảng 1.2m. Diện tích vật chứa không lớn, đối phương vươn tay là có thể đẩy ra. Chị gái này lúc mới bị nhốt chắc chắn đã từng làm thử, nhưng chị ấy không thể. Cho nên chỉ có thể là do nắp thùng đã bị vật nặng đè lên, hoặc bản thân vật chứa chính là một "cái hộp" không thể mở ra." 

"Bởi vì vật chứa đang di chuyển, cho nên không có khả năng là bị cái gì đó nặng đè lên, chắc hẳn là một chiếc thùng đóng kín." Amuro Tooru tiếp lời: "Bên trong thùng được phủ một lớp sơn kim loại, nhưng vẫn có thể nhìn ra hoa văn......Là đồ làm từ gỗ." 

"Đồ gỗ tinh xảo như vậy hẳn là được đặt làm riêng. Đến chợ đồ gỗ hỏi chắc chắn sẽ có manh mối!" Edogawa Conan nhìn về phía Amuro Tooru, "Anh Amuro!" 

"OK." Amuro Tooru kéo phanh khởi động xe, chiếc Mazda trắng lao vút ra ngoài.

- ------------------------------------

".....Thanh tra Megure nói bọn họ đã biết chuyện, hiện giờ đã thu xếp Tổ giao thông lập các trạm kiểm soát." Hanada Saharuna cúp điện thoại, nói với Matsuda Jinpei và Narihisago Akihito: "Nếu đã như vậy chắc rất nhanh sẽ có manh mối thôi." 

Matsuda Jinpei cười nhạo một tiếng: "Hanada, cô tốt xấu gì cũng là "Siêu sao giới cảnh sát" mà, cô không định cứ ngồi mát ăn bát vàng đấy chứ? The Gravedigger có thể chạy thoát dưới vòng vây của cả chục cảnh sát, chứng tỏ hắn có năng lực chống trinh sát rất cao. Trạm kiểm soát bình thường căn bản không thể bắt được hắn, thậm chí có lẽ còn khiến hắn chó cùng rứt giậu." 

Narihisago Akihito đứng bên cạnh gật đầu, đồng tình với cách nói của Matsuda Jinpei: "Đối phương rất xảo quyệt, hơn nữa còn cực kỳ hung ác. Lúc trước khi chúng tôi tiến hành truy bắt hắn, có vài người đã bị hắn đâm bị thương. Nếu chúng ta chặn hắn lại, tôi lo rằng sẽ xảy ra thương vong!" 

Hanada Saharuna trợn trắng mắt: "Matsuda, anh đã không biết gì thì đừng có lên tiếng, câu ngồi mát ăn bát vàng mà dùng như vậy sao?" Nói rồi cô quay sang trấn an Narihisago Akihito: "Thanh tra Narihisago anh đừng lo, tôi nhất định sẽ tìm được con gái anh!" 

Cô móc một cái kẹo mút từ trong túi ra nhét vào miệng, sau đó rút di động gửi tin nhắn vào một số nào đó: "Về chuyện kẻ bắt cóc thì tôi cũng nghĩ như Matsuda. Mấy người bọn họ đã chặn nước từ bên ngoài, chúng ta bên này cũng không thể ngồi yên, cho nên tôi quyết định chủ động xuất kích!" 

Matsuda Jinpei nghe vậy nhếch khóe miệng, khoác tay lên vai Hanada Saharuna trêu chọc: "Ha, "Đệ nhất Nhật Bản" cuối cùng cũng chịu ra tay rồi sao?"

Hanada Saharuna nghẹn một chút, mặt đỏ lên lườm Matsuda Jinpei: "Anh phiền quá đấy! Đã nói là đừng có gọi cái biệt danh kia nữa rồi! Anh thừa biết bây giờ mọi người đều lén gọi tôi là "Nữ cảnh sát bạo lực nhất Nhật Bản" còn gì!" 

Matsuda Jinpei cười phá lên.

Toàn tâm toàn ý của Narihisago Akihito đều đang đặt ở an nguy của con gái mình, anh khẩn trương hỏi Hanada Saharuna: "Thanh tra Hanada, cô nói chủ động xuất kích là có ý gì?" 

Hanada Saharuna lắc lắc di động trên tay: "Tôi có một người bạn rất am hiểu xâm nhập internet, tôi sẽ nhờ cậu ta thông qua phát sóng trực tiếp để xác định vị trí của em Narihisago!" 

"Ngay từ đầu chúng tôi đã thử qua rồi, nhưng không tìm được. The Gravedigger rất xảo quyệt, bọn chúng căn bản không hề sử dụng server Nhật Bản." Narihisago Akihito nhíu mày. 

"Không sao, người bạn kia của tôi rất lợi hại." Hanada Saharuna nhe răng cười: "Về mặt này thì tên đó mới chính là đệ nhất Nhật Bản." 

Hửm? Matsuda Jinpei nhướng mày.

- ------------------------------------

Khu nội trú bệnh viện trung ương Beika. 

Sauza chán chết nằm trên giường bệnh. Cả căn phòng to như vậy, nhưng cũng chỉ có mình cậu và một ông lão bị ngã gãy chân. 

So với Sauza cô đơn lẻ bóng bên này, bên người ông lão lại có một đống thanh niên cao lớn vây quanh. Mọi người đang vừa cười vừa bàn bạc về bữa tiệc chúc mừng ông ra viện, nom vô cùng náo nhiệt. 

Ngược lại, Sauza ngay cả một cái giỏ trái cây thăm hỏi cũng không có đúng là thảm không còn gì để nói. 

Mấy người trong Tổ chức đều là đồ không có tình đồng nghiệp. Rõ ràng cậu đã thông báo chuyện mình nhập viện trong group, thế mà không ai thèm đến thăm cậu. Chianti thậm chí còn gửi mấy tin nhắn cười nhạo, "chúc phúc" cậu cả đời này cũng không thể xuất viện.

Cậu đành phải hụt hẫng rep lại bằng một câu "Ôm oán hận sâu sắc với đồng nghiệp như vậy, quả nhiên cô là nằm vùng", tưởng tượng đến cảnh cô ả tức đến dậm chân, cuối cùng Sauza cũng cảm thấy có chút an ủi. 

Lúc này kênh chat trong đầu cậu vang lên. 

【 Hanada Saharuna [1]: Số 23, chuyện hôm nay chắc ông cũng biết rồi đúng không? Narihisago Muku bị The Gravedigger bắt cóc, giờ đang phát sóng trực tiếp trên mạng, tôi muốn nhờ ông xác định vị trí giúp tôi.

The Gravedigger phát live một chiều, đã vậy còn thông qua mấy chục cái server nước ngoài để ẩn IP, cho nên cảnh sát Nhật Bản không thể tra ra được......Nhưng ông có thể mà đúng không?】

Sauza lập tức ngồi thẳng người dậy.

【Người mới của tổ chức [23]: Ha~ Cuối cùng cũng nhớ đến tôi rồi sao? Số 4 rõ ràng đã gửi cả link phát sóng trực tiếp vào trong nhóm, thế mà không tag tôi, ngược lại còn đi tìm bà, làm tôi thương tâm muốn chết QAQ. Có phải bởi vì tôi ở trong tổ chức không thể gặp mấy người, cho nên trong lòng mấy người không hề có tôi chứ gì? Người ta rõ ràng nhớ mấy người như vậy! 

Hanada Saharuna [1]: Không phải bây giờ tôi tới tìm ông rồi sao? Nhanh lên đi, tìm được gì thì gửi tin nhắn vào điện thoại cho tôi, để tôi có thể danh chính ngôn thuận mà giải thích với mấy cảnh sát thám tử kia......Nhớ là phải nặc danh đấy. 

Người mới của tổ chức [23]: Được thôi, để tôi đi tìm tiệm net......Xong việc nhớ cảm ơn tôi đấy. 】

Biểu tình nhàm chán trên mặt Sauza tan biến, cậu nhảy xuống giường xỏ dép lê vào chuẩn bị ra ngoài, liền nghe thấy ông lão bên cạnh gọi mình lại. 

Sauza quay đầu, được ông lão ném cho một quả táo. 

Ông cụ mập mạp đầu đầy tóc bạc cười đến cong mi: "Cậu nhóc, cho cậu đó. Ta thấy mấy hôm nay cậu không có người nào tới thăm, chỉ có thể nằm một mình trên giường nghịch bóng rổ, thật đáng thương......Nhưng nếu đều là người yêu bóng rổ, vậy chắc hẳn cậu cũng không phải là người xấu. Hôm nay ta xuất viện rồi, cậu cũng phải tự chăm sóc mình thật tốt để sớm ngày xuất viện nhé!"

Hư hỏng vô cùng, đê tiện vô biên, thành viên của Tổ chức Áo đen —— Sauza nghe vậy, lâm vào trầm mặc.

Lão gia tử, mắt ông rất có vấn đề đấy biết không?

Cậu buồn cười nhìn về phía ông lão, quơ quơ quả táo trên tay cười nói: "Vậy cảm ơn ông nhé, chúc ông luôn luôn khoẻ mạnh, về sau không phải tới bệnh viện nữa!"

Khi bước ra khỏi phòng, cậu vẫn nghe thấy tiếng đám thanh niên hô hào "Huấn luyện viên Anzai" truyền ra từ bên trong. 

Sauza cũng không để tâm, đi thẳng đến chỗ thang máy. Đứng đợi ở đó có một đôi mẹ con, thằng bé mập mạp đang tức giận dậm chân. Sauza liếc bọn họ một cái rồi ấn nút thang máy. 

Cậu vừa chờ thang máy vừa tung quả táo trên tay, đột nhiên thằng bé mập túm lấy áo mẹ hô lên: "Mẹ, con muốn ăn táo!" 

Biểu tình trên mặt người phụ nữ hơi khó xử: "Shiteru cố nhịn một chút nhé? Lúc về nhà đi qua siêu thị mẹ sẽ mua cho con." 

Thằng bé mập không chịu, hét to: "Con muốn ăn ngay bây giờ, ngay bây giờ cơ!" 

Trong lúc kêu gào, ánh mắt của nó vẫn luôn nhìn chằm chằm Sauza, ý tứ rất rõ ràng  —— nó muốn quả táo của cậu. 

Người phụ nữ đương nhiên cũng nhận ra, cô xấu hổ chặn thằng bé mập lại: "Đó là của anh trai mà." 

"......" Sauza nhìn thằng bé, đột nhiên cong lưng cúi xuống cười với nó: "Em rất muốn quả táo này sao?" 

Cậu cầm quả táo quơ quơ trước mặt thằng bé, tầm mắt thằng bé mập dán chặt vào quả táo, gấp gáp vươn tay ra. 

Người phụ nữ vội vàng nói: "Không được đâu anh....."

Cô còn chưa dứt lời, đã thấy Sauza xoay cổ tay, đưa quả táo lên miệng hung hăng cắn một ngụm. 

Thằng bé mập và người phụ nữ đều ngây người. 

Sauza đứng thẳng lưng nhìn thằng bé mập từ trên cao xuống, dùng hàm răng trắng tinh gặm táo, xấu xa nhếch mép: "Nhưng mà cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi hahahaha!" 

Đúng lúc này, thang máy đã đến nơi, Sauza đi vào trước, cười tủm tỉm nhìn hai mẹ con kia. Người phụ nữ sợ tới mức ôm chặt lấy con mình. Trước khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, Sauza nghe thấy tiếng khóc của thằng bé, cười đến khom cả lưng. 

- ------------------------------------

Trong văn phòng của Triển lãm khoa học kỹ thuật Suzuki, Suzuki Jirokichi đang tức giận đi tới đi lui: "Tên Kaito Kid kia thật quá đáng! Tới chỗ của ta nhưng lại không trộm đồ của ta! Hắn coi thường ai đó!"

.......Thứ ông để ý lại là cái này hả? 

Suzuki Sonoko lộ ra mắt cá chết: "Bác Jirokichi, trọng điểm không phải là Kid đại nhân sẽ tới triển lãm của chúng ta trộm đồ sao?!" 

"Vấn đề ở chỗ đó đấy! Vì triển lãm khoa học kỹ thuật này, ta chẳng những chuẩn bị dàn pháo hoa quy mô lớn, còn mua hẳn một viên hồng ngọc [Nữ thần chiến thắng]. Cứ tưởng tên ăn trộm kia sẽ đến, ai ngờ hắn đúng là tới thật, nhưng lại đến vì đồ của người khác!" Suzuki Jirokichi tức đến dậm chân.

Ông xoay người chỉ vào bốn người ngồi trên sofa, tức hộc máu nói: "Hắn đã trộm đồ của ta nhiều lần như vậy, thế mà lần này lại vì đá quý của thương nhân ngoại quốc mà từ bỏ ta! Đó chẳng phải chỉ thẳng mặt nói đồ của ta kém cạnh so với người khác, hắn khinh thường tới trộm sao?!" 

Bốn vị thương nhân ngoại quốc ngồi trên sofa, đương nhiên là Chân Thổ Hào, số 5 Hách Hữu Càn, số 10 Phú Lưu Du và số 15 Đái Địch Trúc. 

Sau khi bọn họ nhận được thư hẹn trước của Kaito Kid sáng nay, thảo luận một hồi rồi quyết định báo cảnh sát. 

Thanh tra Nakamori vừa nhận được báo án liền mang theo thủ hạ vội vàng chạy tới khách sạn, sau khi xác định thư hẹn trên tay mấy người là thật thì lập tức để bọn họ mang viên [Golden Star] đến triển lãm khoa học kỹ thuật Suzuki trước. 

Lúc đó, Suzuki Jirokichi với cương vị quản lý của triển lãm khoa học kỹ thuật đang mặt đầy đắc ý lên timeline cho sự kiện. Ông đã tính kỹ rồi, khi lễ khai mạc chính thức diễn ra, ông sẽ hạ thư khiêu chiến với Kaito Kid thông qua phát sóng trực tiếp trên bản tin, thách thức hắn tới trộm đá quý của mình! 

Lần này Suzuki Jirokichi mời hẳn một đội ngũ chuyên gia từ Đức về để chế tạo hệ thống bảo mật hoàn toàn mới, đảm bảo nhất định có thể tự tay bắt được tên trộm kia! Ai ngờ hoạt động còn chưa diễn ra thì đã được cấp dưới thông báo có cảnh sát tới tìm. 

Ông còn tưởng là Kaito Kid gửi thư hẹn trước, tuy rằng nhủ thầm trong lòng là hắn gửi cũng sớm quá rồi, làm ông mất một cơ hội lên hotsearch, nhưng cuối cùng vẫn nhiệt tình mời nhóm người thanh tra Nakamori vào. 

Kết quả, Kaito Kid đúng là gửi thư hẹn trước thật, nhưng mà gửi cho người khác chứ chẳng phải cho ông. Siêu trộm Kid người ta căn bản không thèm trộm [Nữ thần chiến thắng] của ông, thứ hắn nhắm vào lại là [Golden Star]! 

Suzuki Jirokichi tức đến nỗi suýt chút nữa ngất đi, Suzuki Sonoko vẫn luôn đi cùng ông lại vô cùng hớn hở. Chỉ cần có thể nhìn thấy Kaito Kid, cô cũng chẳng quan tâm hắn trộm châu báu nhà ai đâu.

"Tóm lại sự tình chính là như vậy, trên thư hẹn trước Kaito Kid cũng đã nói, khi pháo hoa nở rộ cũng sẽ là lúc hắn trộm viên [Golden Star]. Tôi muốn hỏi một chút, theo kế hoạch thì khi nào triển lãm sẽ bắn pháo hoa vậy?" Thanh tra Nakamori nghiêm túc hỏi.

Suzuko Jirokichi bực bội ôm ngực không lên tiếng, trợ lý bên cạnh đứng dậy nói: "Theo kế hoạch thì chúng tôi sẽ cho bắn pháo hoa lúc 10 giờ 10 phút tối. Bởi vì 0 và 1 là hai con số nguyên thủy nhất, cũng vừa vặn phù hợp với chủ đề của triển lãm." 

Thanh tra Nakamori gật đầu: "Vậy thì đúng 10 giờ 10 phút Kaito Kid sẽ xuất hiện......Được rồi! Chân tiên sinh, xin ông hãy giao viên [Golden Star] cho chúng tôi, chúng tôi sẽ bảo vệ nó thật tốt!" 

Chân Thổ Hào còn chưa kịp mở miệng, thanh niên tóc vàng đã sờ sờ chiếc hộp ôm trong ngực, hỏi thanh tra Nakamori: "Anh cảnh sát, các anh định bảo vệ đồ của chúng tôi thế nào?" 

Thanh tra Nakamori lộ ra biểu tình nghiêm túc: "Chúng tôi sẽ cất nó trong hệ thống bảo mật của ngài Suzuki, sau đó bố trí cảnh sát canh giữ thật sát sao."

Thanh niên tóc đen ngồi một bên nhẹ nhàng nói: "Nhưng vừa rồi tôi đã xem qua chút tin tức, có vẻ như lần nào Kaito Kid cũng trộm được đá quý đi từ hệ thống bảo mật của Suzuki tiên sinh nhỉ......Tôi không có ý nói hệ thống an ninh ở đây không tốt, chỉ là cảm thấy có vẻ như Kaito Kid rất giỏi mở két thôi. Cho nên tôi có chút lo lắng."

Thanh tra Nakamori còn chưa lên tiếng, Suzuki Sonoko đã kiêu ngạo hếch cằm: "Đúng vậy, trên thế giới này không có bất kỳ cơ quan nào có thể làm khó được Kid đại nhân, anh ấy là lợi hại nhất!" 

"Sonoko!" Mori Ran xấu hổ kéo Suzuki Sonoko lại. Người ta đã có vẻ không tín nhiệm, Sonoko còn cố ý tâng bốc Kaito Kid. Vậy không phải sẽ khiến đối phương càng thêm bất an sao? 

Suzuki Jirokichi tức tối hô lên: "Lần này tôi tuyệt đối sẽ không để cho tên kia trộm được! Nếu đá quý bị trộm mất tôi sẽ bồi thường cho các người!" 

Có thể nói là cực kỳ tài đại khí thô. 

Chân Thổ Hào lắc đầu tỏ vẻ làm gì có đạo lý để người bảo vệ bồi thường, ngược lại đưa ra một yêu cầu khác: 

"Tôi biết tên siêu trộm kia thần thông quảng đại, cũng thường xuyên chơi trò trộm rồng đổi phượng, nhưng bên chúng tôi cũng có nhân tài." 

Ông nhìn sang thanh niên tóc vàng đầy tán thưởng: "Vị Phú tiên sinh đây vô cùng am hiểu giám định đá quý, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt thật giả. Nếu để cho cậu ấy canh giữ viên kiêm cương, vạn nhất bị Kaito Kid đánh tráo cũng có thể phát hiện ngay lập tức! Tôi hy vọng các anh có thể để cho Phú tiên sinh tham gia công tác bảo hộ." 

Thanh niên tóc vàng nghe vậy nở nụ cười xán lạn: "Đúng đó, tôi chính là chuyên gia đấy ~" 

Ánh mắt của mọi người đổ dồn hết lên người cậu, khuyên tai dây xích vàng, áo thun rocknroll với kính râm nâu.......Nhìn thế nào cũng không thấy giống người đứng đắn, hoàn toàn là một bộ dạng cà lơ phất phơ. 

Suzuki Jirokichi lộ ra ánh mắt hoài nghi: "Cậu ta thật sự lợi hại như vậy sao?" 

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ xung quanh, thanh niên tóc vàng vỗ vỗ tay, vô cùng kiêu ngạo nói: "Mấy người có thể thử một lần, cứ việc phóng ngựa tới đây!"

Suzuki Jirokichi cũng không nói nhiều, trực tiếp bảo trợ lý đi lấy một vài mẫu thật giả tới để thử nghiệm trình độ giám định của cậu.

Cho dù là giả hay thật, thanh niên tóc vàng cũng chỉ cần một giây là nhận ra ngay. Sau nửa giờ đồng hồ, cuối cùng mọi người cũng tin. 

Có một nhân tài như vậy ở đây, thanh tra Nakamori và Suzuki Jirokichi lập tức bắt tay lên một kế hoạch mới. 

Kế hoạch ban đầu của Suzuki Jirokichi là sẽ cất viên đá trong một ngăn tủ trong suốt, chỉ khi đồng thời ấn bốn nút trong bốn góc của căn phòng, ngăn tủ mới có thể mở ra. Vì để ngăn Kaito Kid ấn bốn nút đó, bọn họ sẽ bố trí vài cảnh sát đứng che chắn trước các nút bấm, khiến cho hắn không thể động tay động chân. 

Mặt khác, phòng trường hợp Kaito Kid trà trộn vào trong đám người để tiếp cận ngăn tủ, đến lúc đó khu vực xung quanh tủ đều sẽ được phong tỏa sạch sẽ. Bấy giờ thanh niên tóc vàng sẽ đeo mặt nạ phòng độc đứng ở cạnh tủ, một khi phát hiện đá quý bị đánh tráo sẽ lập tức kéo chuông cảnh báo.

Mọi người thảo luận một hồi, đều cảm thấy kế hoạch này không có chỗ nào để chê.

Kaito Kid cũng cảm thấy rất vừa lòng, hắn cải trang thành trợ lý quang minh chính đại nghe đám người bàn bạc, sắp không giấu nổi nụ cười trên mặt nữa.

Ba người lớp diễn xuất cũng cảm thấy cực kỳ hài lòng. Ngay khoảnh khắc trợ lý bước vào, số 10 đã thông báo thân phận của hắn ở trong kênh chat. Họ nhìn Kaito Kid ra sức sắm vai nhân vật, nụ cười trên mặt cũng sắp không giấu nổi nữa.

Một tuồng kịch của các bậc thầy diễn xuất sắp sửa khai màn.

※※※※※※※※※※※※※※※※


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.