Hôm Nay Em Lại Đỏ Mặt

Chương 4




Edit: Quơn

Sửng sốt vài giây, Đường Kha thẹn thùng hoảng loạn lui ra phía sau hai bước, cũng không rảnh mà ho khan nữa.

Ánh mắt ôn nhu của Cận Ngôn dừng ở bình cứu hoả trong tay cô, bất giác giảm âm lượng, nhẹ nhàng nói: "Cô làm gì vậy?"

Đương Kha một tay cầm bình chữa cháy, một tay xoa mắt chảy nước vì bị sặc, nói: "Nhà anh có mùi khét, tôi ở nhà ngửi thấy, hơn nữa còn có khói đen bay ra, tôi cứ tưởng...."

Nói tới đây, Cận Ngôn đã hiểu, "Cho nên...... Côiền mang theo bình chữa cháy chạy lại đây muốn giúp tôi dập lửa?" Cận Ngôn cảm thấy cô gái nhỏ này thật lương thiện, nhưng nhìn bộ dáng sốt ruột của cô lại không nhịn được mà muốn cười.

Anh giả vờ khụ hai tiếng, tiếp tục giải thích nói: "Không cần khẩn trương, không phải là bị cháy. Chỉ là tôi nấu cơm, không cẩn thận liền phá hỏng phòng bếp."

Nghe đến đó, Đường Kha nháy mắt lại khẩn trương lên: "Nghiêm trọng như vậy sao? Hiện tại thế nào rồi?"

Cận Ngôn thấy cô như vậy liền vội vàng nói hết một lần: "Yên tâm yên tâm, không phải là vấn đề gì lớn, tôi đã dập lửa rồi. Cho nên mới mở cửa nhà ra, không nghĩ tới lại khiến cô lo lắng vô ích một hồi, thật ngại quá."

"Không có việc gì thì tốt." Đường Kha nghe vậy, thở phào một hơi, cả người từ trạng thái khẩn trương trùng xuống, tay chân cũng có chút nhũn ra, thiếu chút nữa là không giữ nổi bình chữa cháy

Cận Ngôn tinh mắt, chú ý tới chi tiết này, vội vàng tiếp nhận bình cháy cất về chỗ cũ của nó.

ĐườngKha đứng đó hai má đã đỏ bừng, ảo não vì làm ra chuyện mất mặt này, cô vậy mà lại cứ cầm cái bình chữa cháy xông vào nhà người ta.

Ngẫmlại thật mất mặt. Khó trách vừa rồi giọng CẬn Ngôn kinh ngạc như vậy, dù cho là ai thì khi nhìn thấy người khác biểu cảm dữ tợn cầm bình chữa cháy chạy vào nhà mình cũng đều sẽ cảm thấy kỳ quái đi.

Thật là càng nghĩ càng xấu hổ, Đường Kha hận không thể dúi đầu vào đốngcát, giờ này khắc này làm một con đà điểu kỳ thật cũng có thể xemnhưlà một chuyện tốt.

Chonên cho đến khi Cận Ngôn trở về, Đường Kha vẫn giữ nguyên một tư thế như khi anh vừa đi, tựa như một cô nhóc làm điều gì đó sai không dám nhúc nhích vậy.

Cận Ngôn buồn cười, gọicômột tiếng, "Đường Kha, đã không có việc gìrồi."

"Ừm" Côgái trước mặt vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt đất, nhất quyết không chịu nhìn anh.

Cận Ngôn ho nhẹ hai tiếng, cảm thấy một Đường Kha không dám nhìn thẳng mình thật đáng yêu. Khoé môi anh cong lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Đường Kha, sau đó chậm rãi mở miệng:

"Dù gì cũng thực sự cảm ơn cô."

Bọn họ vừa mới quen không lâu, Đường Kha đã nguyện ý không màng nguy hiểm vào giúp anh. Cô gái này thất đúng là đặc biệt tốt bụng.

Cảm giác ấm áp không tiếng động mà lan trong lòng Cận Ngôn.

Anh nói trịnh trọng chân thành, Đường Kha đương nhiên nghe ra, cô sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lần này, cô rốt cuộc đã thấy cặp mắt kia là đang buồn hay đang vui, trong mắt anh đầy sự cảm động cùng ôn nhu.

Bởi vì hành động vừa rồi của Cận Ngôn, sự xấu hổ vừa rồi cũng tan thành mây khói, cô nhấp môi, lấy hết can đảm hỏi một câu: "Vậy, anh định giải quyết bữa tối thế nào?"

CậnNgôn nhìn phòng bếp là một mảng hỗn độn hỏng bét, xấu hổ nói: "Chắc là chút nữa đi ra ngoài ăn, hoặc là kêu cơm hộp."

ĐườngKha nhìn anh, lông mày nhíu lại. Không đợi đại não cô kịp thời suy nghĩ, miệng đã hộc ra một câu: "Nếu không anh qua nhà tôi ăn cơm đi, tôi vừa làm xong bữa tối."

ĐườngKha vừa dứt lời, Cận Ngôn liền ngẩn ra. Nhìn vẻ mặt của anh, Đường Kha cũng phản ứng lại vừa rồi mình nói gì, mặt lại chậm rãi đỏ lên, đôi mắt cẩn thận mà đánh giá thái độ của Cận Ngôn.

Côyếu ớt bổ sung thêm một câu: "Nếu anh không chê..."

Nghevậy, khoé miệng Cận Ngôn không khỏi hơi cong lên, "Sao tôi lại chê được chứ, tôi bây giờ vẫn còn nhung nhớ hương vị đó đây."

Đường Kha nghe vậy, trên mặt nóng lên, nhưng cũng khôngnói gì, lập tức dẫn đầu xoay ngườiđi về phía nhà mình.

Cận Ngôn ở phía sau nói một câu: "Côđi trước đi, chút nữa tôi sẽ qua."

Đường Kha không nghĩ gìnhiều,nhẹ nhàng gật gật đầu, nhớđên Cận Ngôn ở đằng sau có khả năng không nhìn thấy, liền mở miệng nói: "Được"

Bởivì nhiều hơn một người, hơn nữa lại là đàn ông, lượng cơm hẳn là sẽ cần nhiều hơn. Đường Kha cũng không định tiết kiệm keo kiệt gì, lấy mộc nhĩ cùng củ từ trong tủ lạnh ra, kể cả đồ ăn nhẹ cũng mang ra hết.

Lúc Cận Ngôn tiến vào Đường Kha vẫn đang ở trong phòng bếp rửa rau, nghe thấy tiếng động liền thò đầu ra ngoài:

"Anh ngồi ở sô pha đợi một chút đi, tôi đem đồ ăn đi hâm nóng là xong rồi."

"Cần giúp gì không?" Cứ để một cô gái làm đồ ăn trong khi mình ngồi không như vậy Cận Ngôn cảm thấy đứng ngồi không yên.

"Không cần đâu, anh cứ ngồi nghỉ đi. Tôi rất nhanh liền xong rồi, anh tin tôi đi." Đường Kha đứng ở cửa phòng bếp hướng Cận Ngôn ngọt ngào cười, giọng nói mềm mại ôn hài, như là trái cây được bao bọc bởi một tầng kẹo bông gòn.

Cận Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng, ngoan ngoãn mà ngồi ở bên ngoài trên sô pha chờ cô.

Mộc nhĩ xào củ từ, rau muống luộc, lại thuận tiện hâm lại một chút cơm cùng dứa lộc cộc thịt, toàn bộ đồ ăn đều đã bưng lên bàn.

Cận Ngôn lại gần, tự nhiên tiếp nhận đĩa trong tay Đường Kha, ngửi mùi huơng làm cho người ta không khỏi cảm thấy thèm thuồng.

"Thơm quá, so với mấy món người ta làm trên TV còn mê người hơn."

Được Cận Ngôn khen ngợi, Đường Kha không nhịn được mà nở nụ cười. Má lúm đồng tiền bên môi như ẩn như hiện, nhìn qua thật đáng yêu: "Anh nói như vậy sẽ làm tôi cảm thấy kiêu ngạo đó."

Khôngkhí trở nên rất hoà hợp, hai người đều ngồi xuống, nhìn Cận Ngôn cầm đũa, Đường Kha bỗng cảm thấy thấp thỏm bất an. Tuy rằng rất nhiều người đều khen tài nghệ của cô, nhưng suy cho cùng thì mỗi người đều có khẩu vị khác nhau, cô sợ Cận Ngôn cảm thấy không ngon.

Côvẫn luôn cẩn thận đánh giá biểu cảm của Cận Ngôn.

Lúc này Cận Ngôn đã gắp một khối dứa lộc cộc thịt, thong thả ung dung mà bỏ vào trong miệng, thấy anhđã nhai kĩ rồi nuốt xuống, Đường Kha mới mở miệng, thật cẩn thận hỏi: "Hương vị thế nào?"

"Ăn rất ngon, thật sự, mặnngọt đều vừa vặn. Ở bên ngoài không phải quá mặn thì chính là quá ngọt, tôi thật sự đã thật lâu không ăn qua đồ ăn ngon như vậy. Còn có gạo này thật sự rất ngon.",

Cận Ngôn nói chân thành, cũng cực nghiêm túc, từ ánh mắt anh Đường Kha cũng có thể nhìn ra.

Cho nên lúc nghe xong, cô nhẹ hết cả người, bộ dáng nhìn qua thực vui vẻ.

Côdùng đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, một bên ngọt ngào cười: "Kỳ thật nếu ăn lúc mới nấu xong thì sẽ còn ngon hơn nữa."

"Như vậy đã thực ngon rồi." Cận Ngôn vội vàng nói

Hai người đềuđãđói lả, nói xong liền bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Đĩa rau muống ở phía Cận Ngôn, Đường Kha muốn ăn sẽ phải duỗi tay qua, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được yết hầu của Cận Ngôn bởi vì đang nuốt mà chuyển động lên xuống. Cô nhớ đến lúc trước nhìn thấy cơ ngực người ta, bỗng nhiên tỉnh ngộ vì sao Cận Ngôn để cô qua trước, hoá ra là để mặc quần áo vào.

NhìnCận Ngôn nho nhã, còn tưởng rằng là loại thư sinh nho nhã, không nghĩ tới lại là loại mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt như vậy

Khuôn mặt Đường Kha khô nóng, nhanh chóng nhắm mắm vứt mấy hình ảnh kia ra sau đầu, vội vàng cúi đầu ăn cơm

Lời editor: edit đoạn cuối vừa rồi cứ không hiểu, hoá ra là lúc chị Kha đụng vào ngực anh là lúc đó thầy giáo Cận không có mặc áo đó các bẹn:> lúc đầu cứ tưởng có quần áo đàng hoàng=))

Chưa beta, sẽ beta khi hết lười..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.