Hôm Nay Em Lại Đỏ Mặt

Chương 2




Edit + beta: Quơn

Bởi vì ở cách vách, nghĩ cũng chỉ là sang đưa đồ nên Đường Kha cũng không mang theo chìa khoá, không nghĩ cứ như vậy mà bị nhốt ở ngoài.

Lúc trước Đường Kha chọn trúng căn hộ này cũng bởi vì thiết kế bên ngoài hành lang có cửa sổ, mùa hè chỉ cần mở ra là cũng đủ lạnh thấu tim. Không nghĩ tới hiện tại cũng chính vì cái thiết kế này, mà lại khiến cô bị nhốt ở ngoài, có nhà mà không về được.

Cô duỗi tay sờ sờ túi quần, phát hiện trên người không những không mang chìa khoá mà di động cũng không cầm, người xui xẻo đúng là uống miếng nước thôi cũng tắc kẽ răng.

Đường Kha đứng ở cửa cười khổ, bất giác vươn tay lên xoa xoa ấn đường.

Hiện tại dường như chỉ có thể vào nhà Cận Ngôn ngồi trú tạm.

"Cái đó...... Tôi không mang chìa khoá cũng như di động. Có thể vào nhà anh ngồi một chút không?" Bởi vì xấu hổ, giọng Đường Kha nhỏ như chim non vừa mới sinh, rất nhỏ lại mang theo tia sợ hãi.

"Mau vào đi." Cận Ngôn thấy tình hình này có chút buồn cười, nhưng anh nhịn lại, thuận thế duỗi tay làm động tác mời, vừa lúc cho Đường Kha một cái bậc thang.

Khuôn mặt Đường Kha nóng lên, nhưng cũng không có cách nào khác, đành đi theo anh vào nhà.

Đivào nhà, Cận Ngôn lấy từ trong ngăn tủ ra đưa cho cô một đôi dép lê.

"Đây là dép mới, chưa đi qua"

"Cảm ơn......"

Đường Kha thay dép đi trong nhà vào, đi sau lưng Cận Ngôn, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn. Dẫn cô đến ghế sô pha ngồi xuống xong, Cận Ngôn xoay người đi vào phòng bếp,hình như là đi lấy nước.

Đường Kha vừa định nói không cần, người bên trong đã đi ra cầm theo ly nước trong suốt để lên trên bàn.

"Cảm ơn."

Cận Ngôn có chút bất đắc dĩ mà cười cười, "Hôm nay cô đã nói rất nhiều câu cảm ơn rồi"

Đường Kha đan tay lại, nâng cặp mắt to ngập nước vô tội mà nhìn Cận Ngôn, tựa hồ như không tiếng động mà nói cho anh, tôi thật sự cảm ơn anh nha.

"Cô ngồi chờ một chút đi, tôi gọi điện cho khu quản lý báo tin." Cận Ngôn nói xong, lấy điện thoại gọi, đầu bên kia vang lên mấy tiếng vang mới thông được.

Đường Kha ngồi đó, trong tay cầm cốc nước, không nóng không lạnh, nhiệt độ vừa đủ. Cô không nghĩ rằng Cận Ngôn lại là người chu đáo như vậy, vậy mà lại biết con gái uống nước đá không tốt, cho nên dù trời nóng cũng không đưa cho cô nước lạnh.

"Được, tốt, một lát liền có người đến ngay phải khong? Ừ ừ, là toà A phòng 2001." Cận Ngôn gọi điện với bên kia, giọng nói trầm thầm mà ôn nhu, thập phần văn nhã, không nhanh không chậm. Đường Nha bỗng nhiên có chút tò mò không biết anh làm nghề gì.

Chỉ một lát sau Cận Ngôn liền cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Đường Kha nói: "Bên quản lý nói nhân viên bên họ đang có quá nhiều việc, chắc là phải đợi một lát nữa mới có thể tới mở khoá."

Đường Kha tỏ vẻ đã hiểu, "Được được, như vậy làm phiền anh rồi"

"Nếu tôi cảm thấy phiền đã không chủ động mời cô vào ngồi rồi." Cận Ngôn cười cười, đi qua sô pha đối diện ngồi xuống, cầm lấy cốc nước uống hai ngụm, yếu hầu lên xuống.

"Anh ở đây bao lâu rồi? Hình như anh cùng bên quản lý rất thân quen." Đường Kha không thích bầu không khí trầm mặc nên tìm đề tài nói chuyện.

"Cũng không lâu lắm, hơn một năm rưỡi một chút. Quản lý ở đây tương đối tốt, vì thế nên tôi mới quyết định mua nhà ở đây."

"À, vậy à." Đường Kha uống một ngụm nước, khoé miệng hơi cong.

Nhìn má lúm đồng tiên nhỏ như ẩn như hiện bên môi cô, Cận Ngôn có chút thất thần. Cô gái ngồi đối diện có làn da đặc biệt trắng, cùng đồ sứ không khác nhau là mấy. Còn có một đôi mắt hạnh ngập nước, đuôi mắt hơi nhếch lên. Đôi môi hồng dù chưa đánh son vẫn có đủ khí sắc, là diện mạo của một mỹ nữ.

Nói thật, làm giáo viên mỹ thuật ở đại học A Cận Ngôn đã gặp qua không ít sinh viên sinh đẹp cùng người mẫu. Nhưng có thể mang lại cho anh cảm giác đặc biệt tốt, trừ bỏ Đường Kha, thì chưa có ai khác.

Vị trí sô pha dựa vào cửa sổ, ánh nắng bên ngoài xuyên vào, không có trở ngại dừng ở mặt Đường Kha, tóc cô không phải là một màu đen thuần, mà có chút nhàn nhạt nâu nâu, trông thật mềm mại đáng yêu.

Cận Ngôn không nghe được câu cuối cùng của cô, chỉ thấy cô bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười tươi roi rói dưới ánh mặt trời sáng ngời làm anh hoảng đến hoa mắt.

Trong lòng Cận Ngôn rung rinh, bất quá đây là lần đầu gặp mặt, sao tự dưng lại có cái cảm giác đặc thù xa lạ này? Cận Ngôn cảm thấy có thể là do mình đi làm có chút mệt mỏi rồi, theo bản năng giơ tay xoa xoa ấn đường, cụp ánh mắt.

"A." Đường Kha kinh ngạc hô một tiếng, "Anh sao còn chưa ăn canh, không đói bụng sao? Anh ăn cơm rồi à?"

"Ăn rồi, nhưng vẫn còn bụng để ăn một chén canh." Cận Ngôn cười, cúi đầu mở hộp giữ nhiệt ra.

Một dàn hương thơm ập vào mặt, kỳ thật anh cũng không ôm hy vọng nhiều. Không nghĩ tới canh này lại thơm như vậy, dường như cả căn phòng đều ngập trong hương thơm nồng đậm này, chắc là đã ninh khá lâu.

Cận Ngôn nhịn không được lấy muỗng múc một ngụm, thử xong hai mắt đều phát sáng. Thật sự là mỹ vị, nước canh thật ngon, củ sen phấn phấn, bắp cải ngọt lại không bị nhũn.

Cận Ngôn liền không rảnh nói thêm lời nào nữa, trực tiếp cầm hộp uống, một chút cặn cũng không bỏ sót.

Người nấu Đường Kha ở một bên nhìn cũng thoả mãn. Mặc kệ là như thế nào, được người khác khẳng định đều sẽ có cảm giác thành tựu.

Ngồi một lúc lâu, bên quản lý vẫn chưa phái người đến, Đường Kha vẫn luôn ngồi trên sô pha, sợ di chuyển sẽ xấu hổ.

Cận Ngôn nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của Đường Kha, cảm thấy đối phương giống như là một con thỏ nhỏ mềm mại, làm người ta thương tiếc.

Anh nhịn không được cười khẽ ra tiếng nói: "Cô có muốn tham quan nhà một chút không?"

"A? Được không?" hai mắt Đường Kha mở to

Cận Ngôn được ăn canh ngon tâm tình rất tốt, cười nói: "Đương nhiên có thể, coi như là cảm ơn một chén canh này của cô. Tôi ở một mình lâu rồi, đã lâu chưa được uống qua canh ngon như vậy."

Đường Kha theo bản năng định nói lần sau nấu lại nấu cho anh, may mắn nhịn xuống được, vẫn là rụt rè một chút thì tốt hơn.

Cô đứng lên, tò mò đánh giá khắp nơi, phòng Cận Ngôn giống của cô, đều là ba phòng hai sảnh, nhưng Đường Kha ngại xem trong phòng, chỉ đi qua tham quan phòng khách cùng ban công.

Trừ chỗ sô pha bọn họ vừa ngồi xong, thì vẫn còn dư lại một mảnh đất trống rất lớn, sau đó là ban công. Cận Ngôn trồng một số loại hoa ở đây, nhiều nhất là cây phong tươi mát.

Từ cách trang hoàng có thể đoán ra được tính cách của một người. Nhà của Cận Ngôn đơn giản, trừ màu sắc của hoa lá ra thì cũng chỉ còn màu đen. Đến cái lót cốc cũng là màu đen, sô pha màu xám nhạt, rèm là hai màu trắng đen.

Nhưng các đồ vật đều rất tinh xảo, có thể thấy được chất lượng cuộc sống của Cận Ngôn rất tốt, anh đối với phương diện này cũng rất chăm chút.

"Đây đều là anh trồng?" Đường Kha nói, bước chân đã đi qua đó.

"Ừ, có hạt giống liền bắt đầu trồng, tiêu hao không ít sức lực đâu, trồng hoa cũng có thể mài giũa tính kiên nhẫn của một người."

Điểm này Đường Kha cực kỳ tán đồng.

"Tôi có thể nhìn một chút không?" Đường Kha hỏi.

"Đương nhiên có thể."

Đường Kha chậm rãi đi qua, nhìn lá xanh mượt đang sinh cơ bừng bừng, còn có mấy bông hoa màu trắng, không biết là loại gì nhưng thật thơm.

Cô dường như thấy được cái gì đó, vòng qua phía trước một loại cây đi đến cái giá ở phía sao.

"Cái này thật đặc biệt a," Cô vừa nói, một bên nhịn không được chạm chạm vào gốc của lá cây, "A!"

Vô ý bị răng của lá cây đó cưa qua ngón tay, đau nhói qua đi, máu liền từ từ chảy ra trên ngón tay trắng muốt.

Cận Ngôn cũng hoảng sợ, lập tức buông muỗng trong tay ra, bước qua, duỗi tay cầm lấy tay cô, nhanh chóng dẫn cô qua phòng tắm.

"Để tôi giúp cô xử lý miệng vết thương."Thanh âm từ trước đến nay ôn nhu càng thêm trầm thấp.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, Đường Kha lập tức nuốt câu "không có việc gì" trở lại trong bụng. Nếu bây giờ mở miệng từ chối, cô sợ anh sẽ tức giận.

Người đàn ông biểu tình ngưng trọng nắm tay cô kéo qua, cẩn thận rửa sạch. Đường Kha không nói gì, chỉ khẩn trương nhấp nhấp môi.

Cô liền tự trách mình, sao cứ phải duỗi tay chạm vào cái cây kia chứ.

Đau nhức nhẹ đã qua đi, ngón trỏ liền được bông mềm mại bao lại, Cận Ngôn nhanh chóng lấy từ hòm thuốc ra băng dán cá nhân, dán vào ngón tay Đường Kha.

"Được rồi, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu." Anh thở nhẹ nhõm một hơi, thanh âm vẫn nhẹ nhàng như vậy.

Đường Kha thanh thanh giọng, ánh mắt vừa lúc chạm phải ánh mắt của Cận Ngôn.

"Thực xin lỗi, đều do tôi không cẩn thận, lại gây thêm phiền toái cho anh." Cô thật sự áy náy, đặc biệt là vừa rồi thầy dáng vẻ khẩn trương của anh, nếu chính mình không chạm loạn vào thì tốt rồi.

"Có gì mà phải xin lỗi, hiện tại người bị thương chính là cô, tôi nên nhắc nhở cô cẩn thận trước."

"Nhưng suy cho cùng vẫn là thực phiền toái đến anh, anh còn xử lí vết thương cho tôi nữa." Đường Kha càng thêm hối hận.

"Không có gì ghê gớm, chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần để loại việc nhỏ này trong lòng. Là cây của tôi chọc cô, chủ nhân của nó phải gánh vác."

Nhìn người đàn ông cười ôn hoà ở trước mặt, trong lòng Đường Kha ấm áp. Cận Ngôn thật sự rất ôn nhu a.

Chuông cửa bên ngoài bỗng vang lên.

"Hẳn là người bên quản lý, tôi đi mở cửa." Cận Ngôn bước nhanh ra ngoài.

Quả nhiên là tới mở khóa.

Nhân viên công tác động tác cũng nhanh nhẹn, tuy rằng đợi lâu như vậy, nhưng chỉ mất mười phút liền chuẩn bị tốt cửa, còn đưa Đường Kha một chùm chìa khoá mới.

Cửa nhà mở ra, Đường Kha cầm theo hộp giữ ấm rỗng tuếch đứng ở cửa, "Cảm ơn."

"Không cần lại nói cảm ơn." Cận Ngôn cười cười, ánh mắt dừng ở hộp giữ nhiệt trong lòng cô,"Đường Kha, để hộp giữ nhiệt ở chỗ tôi đi, mấy ngày này cô tốt nhất không nên động vào nước, rửa bát hẳn là không tiện đi, để tôi rửa sạch rồi trả lại cô."

Đường Kha lần đầu nghe thấy anh gọi tên mình nên có chút ngây người, rất nhanh liền khôi phục như bình thường.

"Không cần đâu, cũng không có gì to tát, không nghiêm trọng như vậy."

Thấy cô kiên trì, Cận Ngôn cũng không miễn cưỡng, "Vậy cô lưu số của tôi lại đi,về sau có chuyện gì có thể tìm tôi, hoặc là gọi điện thoại cho tôi."

Đường Kha gật đầu, nói số điện thoại của mình, "Anh lưu số của tôi vào đi, rồi gọi cho tôi để tôi lưu vào là được."

Cận Ngôn gọi qua, trong nhà Đường Kha liền vang lên tiếng chuông điện thoại, hai người lúc này mới từ biệt.

Đường Kha ở xoay người, bỗng nhiên nhớ tới vấn đề Tống Gia Thần hỏi trong điện thoại vừa nãy.

Số cô thật là may, vậy mà lại có được một hàng xóm là soái ca lại còn ôn nhu như vậy.

Nghĩ vậy, khóe miệng không khỏi mỉm cười ngọt ngào.

Mơ hồ thấy cô cười, tâm tình Cận Ngôn cũng bỗng nhiên cảm thấy thật sung sướng.

Hôm nay thật đúng là một ngày đầu đặc biệt.

——————

Editor: vẫn là beta sau khi nào hết lười a....

Edit: đã beta


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.