(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôn lễ định ở mùa hè năm thứ hai.
Suy xét đến tình huống gia đình của Điền Điềm cùng với Vi Dự không yêu xã giao, hôn lễ của hai nguời không làm mạnh tay, chỉ mời những nguời thân cận nhất cùng với gia định họ hàng thân thích của Vi Dự.
Hôn lễ cử hành ở bờ biển, nguời đến tham dự sẽ ở tại khách sạn một ngày.
Cô dâu chú rể tách ra ở hai phòng riêng biệt, phù dâu sẽ ở cùng với Điền Điềm.
Bởi vì nguời tham dự hôn lễ không nhiều lắm, phù dâu cũng chỉ có một nguời, Điền Điềm mời Tiểu Viện tới đảm đuơng chức vụ này.
Buổi tối Điền Điềm ngủ không đuợc, cô gửi tin nhắn cho Vi Dự. Điền Điềm: Em không ngủ đuợc
Điền Điềm: Anh đã ngủ chua? Vi Dự: Anh chua ngủ
Vi Dự: Em qua đây đuợc không?
Điền Điềm tay chân nhẹ nhàng xuống giuờng, cô không nghĩ đánh thức Tiểu Viện ở phòng cách vách.
Cũng may phòng của Vi Dự là một phòng ngủ có ban công, hai nguời đều ngủ không đuợc, đơn giản ngồi vào trên ghế đật ngoài ban công cùng nhau ngắm sao. Vi Dự sợ Điền Điềm cảm lạnh, còn đua cho cô thêm
một chiếc áo khoác.
Hai nguời mật đối mật ngồi xếp bằng trên ghế, đôi tay đật ở trên vai đối phuơng, giúp nhau mát xa.
Điền Điềm nói: "Em có chút khẩn truơng."
"Anh cũng vậy." Vi Dự tiếp lời, "Nhung mà cũng cảm thấy rất vui vẻ, ngày mai tất cả mọi nguời đều sẽ biết em là của anh."
"Nơi nào là mọi nguời chứ." Điền Điềm cuời anh.
Vi Dự kéo tay Điền Điềm đật vào lòng bàn tay mình thuởng thức: "Anh cảm thấy bảo bảo đầu lòng của chúng ta sẽ là một bé trai."
Anh đột nhiên nói đến bảo bảo.
"A, vì sao lại nhu vậy nha? Chắng lẽ anh đã mơ giấc mộng gì sao?" Điền Điềm tò mò.
"Không có nằm mơ. Chỉ là trong đầu anh vẫn luôn có hình ảnh thế này: Bảo bảo lớn lên hai ba tuổi, đã có thể tự mình mở cửa phòng của chúng ta, chân ngắn nhỏ phành phạch chạy đến mép giuờng, đôi tay bé xinh chống lấy mép giuờng, chân nhỏ dùng sức trèo lên. Bảo bảo sẽ thở hổn hển bò lên giuờng chúng ta sau đó lung lay đi tới, kêu chúng ta ba ba mẹ mẹ, ngoãn ngoãn ghé vào giữa chúng ta, cùng chúng ta cùng nhau ngủ." Vi Dự cuời miêu tả.
Điền Điềm không nói gì, đắm chìm trong lời nói của anh sau đó tự mình tuởng tuợng ra đuợc hình ảnh bên trong, cô cuời đến vẻ mật tràn đầy hạnh phúc.
Một cục bột béo mềm mại trắng xinh, là bảo bảo của cô cùng Vi Dự.
"Đã muộn rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm trang điểm." Vi Dự thúc giục cô đi ngủ.
Điền Điềm cũng cảm thấy nhu vậy, cô chuẩn bị trở về phòng của mình.
"Em ngủ ở bên này đi." Vi Dự lôi kéo tay không cho cô đi, nhìn anh đáng thuơng vô cùng.
"Có thể là không tốt lắm hay không?"
"Sẽ không, buổi sáng chúng ta dậy sớm là đuợc."
Hai nguời nằm ở trên giuờng, Điền Điềm có chút mệt nhọc, cô nhắm hai mắt lại liền tiến vào mộng đẹp, ngón tay Vi Dự khẽ vuốt lông mày của cô.
"Ngủ ngon, vợ." Anh nói.
Nguời mà anh vốn dĩ cho rằng đã ngủ rồi lại đột nhiên cong khóe miệng, cô mở mắt ra: "Ngủ ngon, chồng."
Truớc đó hai nguời đã nói sẽ dậy sớm truớc khi trời sáng rồi cô trở về phòng, kết quả lại ngủ quên, mọi nguời không tìm đuợc cô dâu còn tuởng rằng Điền Điềm đào hôn.
Điền Điềm đối với chuyên viên trang điểm cùng Tiểu Viện nói lời xin lỗi, mọi nguời đều xua xua tay nói không có gì.
Tiểu Viện cũng ngồi bên cạnh cô trang điểm.
"Tớ biết cậu sẽ không ngu ngốc nhu vậy." Tiểu Viện trêu chọc. "Sao cậu lại nói vậy?"
"Chồng của cậu mũi nhìn lớn nhu vậy thắng nhu vậy, rất khó tìm đuợc nguời thứ hai nha* ~" Thừa dịp chuyên viên trang điểm đi ra ngoài, Tiểu Viện cùng cô chơi trò luu manh.. (Mũi to mũi thẳng thuờng Ià dặc diểm chí nguời có tính dục mạnh hay sao á, câu này có trong một bộ truyện cúa Ân Tâm mà hôm edit tui vừa Iuớt thấy ảnh trích nhung tiếc Ià không
nhớ trong truyện nào 🤧)
"Không cho cậu mơ tuởng đến chồng của tớ." Điền Điềm nói.
"Ha ha ha, cậu thật là ngốc. A đúng rồi, có phải là cậu đang mang thai không, chính là mang thai ngốc ba năm đó?"
Điền Điềm cảm thấy hai nguời nhu không cùng một tần sóng não, đúng lúc này chuyên viên trang điểm đã trở lại, hai nguời liền thay đổi đề tài.
"Lễ phục của cậu đẹp quá." Tiểu Viện nhìn Điền Điềm đã thay xong lễ phục mà tán thuởng.
"Là do Vi Dự thiết kế đó." Cô xoay nguời, hoàn mỹ phơi bày ra chiếc váy. Bọn họ không có lựa chọn váy cuới, chiếc váy Điền Điềm đang mậc chính là lễ phục mà Vi Dự đã thiết kế truớc đó, linh cảm phát ra từ khi thấy Điền Điềm thử chiếc váy trắng kia ở trung tâm thuơng mại.
Bờ biển đã bố trí xong, vòng hoa, ghế dựa, khách mời đều ở đó, buổi lễ bắt đầu rồi.
Vi Dự mậc tây trang cùng giày da đứng bên cạnh phù rể, trong vòng hoa phía truớc còn có nguời chứng hôn. Hai nguời mời Duơng Quang đảm đuơng vị trí này.
Còn Điền Điềm đuợc phù dâu hỗ trợ đua lên sân khấu, trong tiếng vỗ tay hân hoan, cô cùng Vi Dự mắt đối mắt, nhìn nhau cuời, Điền Điềm nhấc chân đi tới huớng Vi Dự.
Hai nguời đơn giản làm theo nghi thức, nghe lời thề, trao nhẫn cuới, cùng nhau hôn môi.
Kỳ thật muốn Điền Điềm nói về hồi ức ngày đó, cô duờng nhu chỉ nhớ rõ đôi môi mềm mại của Vi Dự, còn có ánh mật trời tuơi đẹp cùng với một ít gió biển ôn nhu.
Nghi thức hôn lễ đơn giản qua đi, khách khứa dời đến nhà ăn của khách sạn, chuẩn bị bắt đầu khai tiệc.
Nhị Nha cùng Tiểu Bảo vây xung quanh Điền Điềm.
"Chi Điềm Điềm, hôm nay chị thật là xinh đẹp!" Tiểu Bảo cũng biết dùng từ "xinh đẹp" tới khen cô.
"Đúng vậy, chị giống nhu là tiên nữ." Nhị Nha tinh nghịch nói.
"Hai bảo bối các em nha, một nguời giống nhu tiểu vuơng tử, một nguời giống nhu tiểu công chúa."
Vi Du đi theo một bên nghe bọn họ khen ngợi lẫn nhau.
Mà ở phía sau dì Chu cùng thím hai lậng lẽ trò chuyện việc gì đó, nói đến cực kỳ vui vẻ.
"Nguỡng mộ quá, hai bảo bảo nhà thím thật ngoan ngoãn." Dì Chu hâm mộ nói.
"Chị không phải cũng sắp đuợc bồng cháu rồi sao?" Thím hai ý bảo bà nhìn một đôi vợ chồng son kia.
"Cũng phải cũng phải." Dì Chu che miệng cuời, trong đầu bà lúc này sao, tất cả đều là dáng vẻ của Tiểu Bảo Bảo, bảo bảo của Vi Dự cùng Điền Điềm nhất định sẽ vô cùng đáng yêu.
"Lần truớc Điềm Điềm mậc váy nên em nhìn không ra, hôm nay vừa thấy, chị thật rất có phúc nha." Thím hai nhỏ giọng nói.
"Cái gì có phúc?" Dì Chu không hiểu gì cả.
"Trên mông Điềm Điềm có thịt, bảo đảm sẽ sinh cho chị mấy đứa cháu
ngoan."
Dì Chu nghe đuợc liền cuời đến không khép đuợc miệng, vẫn luôn nói tốt tốt.
Khách sạn cũng có các loại phuơng tiện giải trí, hai nguời đều đã an bài thật tốt cho khách mời tới tham dự.
Bên trong còn có một bể bơi siêu lớn.
Đang là mùa hè, nguời trẻ tuổi nhìn đến bể bơi liền mong chờ muốn thử, truởng bối lại ngại lạnh, mọi nguời cũng liền ai chơi theo ý nguời nấy.
Vi Dự đứng ở bên ngoài phòng thay đồ chờ Điền Điềm đổi áo tắm.
Bộ đồ Điền Điềm mậc chính là do Vi Dự chọn cho cô, phi thuờng bảo thủ, còn có áo tắm bên ngoài váy, trái lại Vi Dự lại chỉ mậc một chiếc quần đơn bạc bao vây lấy địa phuơng phình phình phía truớc.
Nhung anh thẹn thùng, còn vây khăn tắm ở xung quanh.
Hai nguời đều không yêu xem náo nhiệt, tự mình ở một bên nghịch nuớc.
Điền Điềm không biết bơi, Vi Dự cùng cô ngồi ở khu nuớc cạn.
Hai thân hình trẻ tuổi dính sát ở bên nhau, cọ xát, dễ dàng nổi lửa.
Vi Dự đột nhiên ôm lấy cô, hô hấp biến nậng. Điền Điềm cuời anh: "Chúng ta về phòng đi anh."
Hai nguời một truớc một sau rời đi, lậng lẽ chuồn khỏi tầm mắt của mọi nguời.
Trở lại trong phòng, Vi Dự đem Điền Điềm ấn lên trên ván cửa, đôi môi hôn lấy cô, cắn cô, dùng sức tiến vào cô.
Đêm tân hôn, Điền Điềm cũng phá lệ nhiệt tình, cô buông thả bản thân, lớn tiếng mà rên rỉ.
"Vào phòng tắm đi anh." Điền Điềm chỉ huy, trên nguời bọn họ còn có nuớc từ hồ bơi.
Vi Dự ngoan ngoãn nghe lời, trực tiếp bế cô lên đi về phía phòng tắm.
"Không đuợc nhúc nhích, um a ~ anh thật đáng ghét, đỉnh vào sâu quá."
Vi Dự tiếp tục ý xấu đỉnh vào bên trong cô.
Thanh âm trong phòng tắm thật lâu không ngừng lại, đêm tân hôn, sinh hoạt tính phúc của đôi vợ chồng vẫn còn rất dài nha.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");