Hôm Nay Boss Lại Tăng Ca Rồi!

Chương 47: Tôi là tuệ nhãn thức châu




Chắc là do lúc ăn cơm trưa cùng Trương Vũ Kiệt nói về chuyện ở trường học, gợi lên thật nhiều hồi ức trong cô, cho nên trên đường về nhà Tô Tử Khanh ríu rít nói không ngừng.

“Anh có biết không? Tuần này thế mà là tuần cựu sinh viên trở lại trường học, nghe nói là kỷ niệm ngày thành lập trường, còn có văn nghệ, biểu diễn pháo hoa. Nếu không phải Tiểu Kiệt nói thì em cũng không biết. Cũng đã tốt nghiệp đã bao nhiêu năm rồi, trời ạ…”

Thẩm Tây Thời nghe cô lải nhải, cũng không cảm thấy ồn, chỉ lẳng lặng lắng nghe, thấp giọng hỏi một câu: “Muốn trở về trường sao?”

Trường học của cô cách cũng không xa lắm, lái xe hai giờ là đến, cuối tuần đi thăm trường cũng thuận tiện.

“Muốn nha!” Tô Tử Khanh vỗ đùi, trong lời nói không giấu được sự kích động.

“Vậy anh dẫn em đi.” Tổng giám đốc Thẩm lập tức sắp xếp xong xuôi.

“Oa tổng giám đốc Thẩm, anh thật tốt mà.” Tô Tử Khanh dựa qua, kéo tay phải của anh, đầu cọ cọ ở trên vai anh: “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm.”

“Được rồi, còn đang lái xe đó.” Tổng giám đốc Thẩm tương đối chú trọng việc lái xe an toàn, hiển nhiên cũng ra dáng một công dân tuân thủ luật an toàn giao thông .

Tô Tử Khanh đang muốn mắng anh, đột nhiên Thẩm Tây Thời đè thấp giọng nói.

“Cảm ơn thì không cần, về nhà bồi thường đi.”

Chỉ biết cảm ơn sớm thôi!

Buổi sáng thứ bảy, Thẩm Tây Thời tới đón Tô Tử Khanh trở về trường học. Xe mới vừa tiến tiến khu nhà, nhìn từ xa đã thấy được Tô Tử Khanh đã đợi ở dưới lầu, mặc áo hoodie, váy dài, lộ hai chân thon dài, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Cô vừa lên xe, Thẩm Tây Thời nhìn tóc đuôi ngựa buộc cao của cô, cười khanh khách: “Thật sự trở về thử nghiệm cuộc sống học sinh sao?”

Tô Tử Khanh cười ha ha, trừng đôi mắt to tròn nhìn anh, làm ra vẻ mà chớp chớp: “Nói cái gì vậy, người ta vốn dĩ chính là em gái nhỏ đó.” Thẩm Tây Thời cười cười, nhả phanh ra, bắt đầu lên đường.

Cả đường đi Tô Tử Khanh đều rất hưng phấn, việc trở lại trường học giống như đã đánh thật mạnh vào dây thần kinh của cô, làm cô nhớ tới thời gian sinh hoạt tại vườn trường đại học không lo không nghĩ kia, người đối xử với nhau chân thành đơn giản, trong lời nói tràn ngập sự nhớ nhung tưởng niệm. Thẩm Tây Thời nghe cô nói, hành trình lái xe hai giờ cũng không có cảm thấy dài.

Đến trường học sau khi dừng xe xong xuôi, hai người xuống xe, ánh mặt trời ấm áp, cỏ cây xanh tươi, làng trường đại học rời xa đô thị tấp nập, không gian xanh vô cùng tốt, phong cảnh hợp lòng người.

Tô Tử Khanh kéo cánh tay Thẩm Tây Thời đi vào bên trong, nhìn chiếc xe dừng ở cổng trường, đột nhiên cô tiến đến bên tai Thẩm Tây Thời nói: “Anh có biết không, cửa trường vừa đến cuối tuần thì có rất nhiều siêu xe, không ít người đều là tới đón những học sinh nữ bị bao nuôi đó.”

Thẩm Tây Thời vươn ra ngón tay chọc cái trán của cô một chút: “Đến chuyện này cũng đều biết? Em gái nhỏ cũng hiểu được không ít nha.”

Tô Tử Khanh bị một câu em gái nhỏ của anh làm nghẹn lại, ngay sau đó nhéo giọng nói, cả người gần như dính lên trên người anh: “Chú à, vậy chờ một chút nữa chú mang em về nhà được không? Em rất ngoan.”

Âm thanh của cô không nhỏ, lại cố ý làm nũng, khiến mấy người học sinh đi qua bên cạnh đều hóng hớt nhìn qua, vẻ mặt khiếp sợ.

Khuôn mặt dày của Thẩm Tây Thời khó có khi đỏ lên, có chút xấu hổ, câu lấy cô eo dùng sức một cái: “Đừng quậy!”

Cử động này của Thẩm Tây Thời dẫn tới vài người bạn học nam càng thêm vô cùng đau đớn, chỉ những động tác này, không có tình cảm trên nửa năm ai mà tin, một em gái dễ thương đáng yêu như vậy, tại sao lại coi trọng một ông chú vậy chứ.

Tô Tử Khanh nhịn cười, cực kỳ vui mừng, dựa vào trong lòng ngực anh, bị anh ôm đi về phía trước đi, mãi đến khi đi vào bên trong vườn trường, anh mới buông cô ra.

Vào cửa là một con đường dài với hàng cây xanh ở hai bên, cây ngô đồng cao lớn gần như che chắn cả bầu trời, đi bộ ở dưới tàng cây vô cùng mát mẻ.

Một vài học sinh từ bên trong đi ra, đi ở phía đối mặt với bọn họ.

Dáng người Thẩm Tây Thời cao chân dài, anh mặc áo gió, vạt áo tung bay, khí chất trầm ổn lạnh lùng, trong khuôn viên trường học toàn lứa tuổi học sinh đột nhiên xuất hiện một người như vậy ở trong trường, hấp dẫn không ít sự chú ý của các nữ sinh ở trường.

Tô Tử Khanh từ phía xa đã nhìn thấy mấy bạn học nữ đỏ mặt, trộm nhìn về phía Thẩm Tây Thời bên này, sau khi anh đi qua thì che miệng ríu rít, gần như có thể nghe được những câu “Thật đẹp trai” “Thật gợi cảm” gì đó.

Hừ.

Cô đi được hai bước thì chân phải cong lên, tay phải cũng thả xuống rút một cái sau đó dừng lại.

Thẩm Tây Thời quay đầu lại, nhìn cô có chút khó hiểu.

Tô Tử Khanh cúi đầu chỉ chỉ giày của mình: “Dây giày bị tuột.”

Thẩm Tây Thời gật gật đầu: “Anh chờ em.”

Ý là muốn cô tự mình buộc lại dây giày.

Tô Tử Khanh dậm dậm chân, vung tay xoay người làm nũng một chút: “Anh cột giúp em cơ.”

Thẩm Tây Thời tay xoa eo, vẻ mặt bất đắc dĩ, hai bước quay trở về phía cô, cúi đầu xuống nhìn cô, cười cô trong chốc lát, sau đó cong lưng quỳ một gối xuống đất, cầm hai dây giày lên vòng ba vòng cột thành hình nơ bướm xinh đẹp trên giày.

Tô Tử Khanh quay đầu nhìn lại, còn nhướng mày khiêu khích những cô gái xung quanh.

Đột nhiên cẳng chân đau xót, cô sợ tới mức lùi về phía sau một bước: “Anh làm cái gì vậy!”

Tay của Thẩm Tây Thời vẫn còn đang duy trì tư thế búng cô, nhìn cô một cái rồi thu tay lại, vỗ vỗ ống quần, đứng dậy nhéo nhéo mặt cô: “Thật là nghịch ngợm.”

Nói xong dắt tay cô tiếp tục đi về phía trước.

Tô Tử Khanh nhìn hai người nắm tay nhau, mỗi lần anh dắt tay cô anh đều thích mười ngón tay đan vào nhau như vậy, giống như là sợ đánh mất cô vậy, cô cười cười, vô cùng sung sướng.

“Cái hồ này rất đẹp đúng không? Thư viện của chúng em được xây ở ngay bên cạnh bờ hồ, lúc ấy đến thư viện tự học em thích nhất ngồi vị trí bên hồ.”

“Trường học của bọn em nhiều sườn núi, không cho lái xe toàn phải đi bộ, cho nên truyền thuyết của trường học bọn em là không có người mập nha ha ha ha…”

“Trường học có ba nhà ăn, nhà ăn thứ hai thức ăn ngon nhất, hiện tại dẫn anh đi ăn nha.”

Tô Tử Khanh ríu rít, giới thiệu với Thẩm Tây Thời về trường học của mình, trong giọng nói tất cả đều là sự tự hào.

“Lúc anh còn đi học thì như thế nào nhỉ?” Cô đột nhiên nghiêng mặt qua, lắc lắc tay anh, hỏi anh: “Có phải trong trường có rất nhiều cô gái thích anh hay không?”

Anh lúc học đại học sao, anh suy nghĩ một chút, đi học, đọc sách, chơi bóng, cũng có trốn học, cũng sẽ cùng anh em đi chơi game, thanh xuân mà, dù sao cũng muốn trải nghiệm toàn bộ mới đủ sảng khoái.

Nhưng mà sau khi đi làm thì lại thiếu mất đi trạng thái tinh thần nắm đó, không giống với người bạn học này, Thẩm Tây Thời quay mặt qua nhìn nhìn cô, ừ, giờ phút này hồn nhiên không suy nghĩ thì thầm ríu rít, vẫn còn rất giống học sinh.

Tô Tử Khanh thấy anh không nói lời nào, nhéo nhéo tay anh: “Có phải có rất nhiều hay không?”

Thẩm Tây Thời dừng trong chốc lát, mới chậm rì rì nói: “Ừ… Không ít.”

“Ha, anh đúng là một chút cũng không khiêm tốn nhỉ.” Tô Tử Khanh vẻ mặt kiêu ngạo, hừ một tiếng, dẫn anh đi qua từng con đường nhỏ, đi đến nhà ăn.

Lúc này vẫn còn chưa đến giờ tan học nên học sinh không nhiều lắm, Tô Tử Khanh để Thẩm Tây Thời đi tìm chỗ ngồi, cô thì tự mình đi gọi món ăn.

Cô gọi cá hầm cải chua, thịt bò nạm khoai tây, lô hội đậu phụ khô, một tô canh nóng tràn đầy một mâm, đang chuẩn bị đi lại chỗ anh thì từ xa xa nhìn thấy trước bàn Thẩm Tây Thời có hai nữ sinh đang đứng đó.

Tóc dài đen, áo sơ mi trắng, dáng người tinh tế, thoạt nhìn qua thì rất ngoan ngoãn, nhu nhược yếu ớt, nhưng lời nói ra thì một chút cũng không nhu nhược.

“Chào anh, anh là thầy giáo mới tới sao? Cho hỏi em có thể thêm facebook của anh không?”

Thẩm Tây Thời ngồi, đôi tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu nhìn cô có chút bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng thì Tô Tử Khanh lại đây.

Cô buông mâm đồ ăn xuống, dùng tay chọc chọc cô nữ sinh kia: “Bạn học này, thật ngại quá, anh ấy vừa mới bao nuôi tôi.”

Bạn học nữ kia nhìn Thẩm Tây Thời với vẻ mặt khiếp sợ không thể tin được, một người đàn ông trưởng thành nho nhã như vậy lại bao nuôi học sinh nữ sao?

Thẩm Tây Thời cắn chặt hàm sau, vẻ mặt nhẫn nhịn, nói đúng cũng không phải, nói không đúng cũng không được, cuối cùng nặng nề nói với Tô Tử Khanh một câu: “Ăn cơm thôi!”

“Được nha.” Tô Tử Khanh lắc lắc mông ngồi xuống phía đối diện anh, cười cười gắp một miếng thịt bò để tới chén của Thẩm Tây Thời, vẻ mặt ái muội: “Chú à, ăn nhiều một chút, ăn no xong mới có sức lực.”

Người bạn học nữ kia suýt chút nữa thì ngất xỉu, cô ta đỏ mặt che miệng, ôm cặp sách chạy như bay đi khỏi đó.

Thẩm Tây Thời đều bị cô chọc tức đến nó rồi: “Đem hình tượng của anh hủy hết mới được đúng không?”

Tô Tử Khanh mếu máo: “Mị lực của chú quá lớn, em không hủy đi một chút thì làm sao được?”

“Vẫn còn không dừng lại hả?” Còn chú chú này nọ nữa, Thẩm Tây Thời gõ gõ cái bàn: “Bình thường lại.”

Tô Tử Khanh đột nhiên buông chiếc đũa, thanh thanh giọng nói, ngồi nghiêm chỉnh: “Tổng giám đốc Thẩm, xét thấy luôn có người qua đường mơ ước sắc đẹp của anh, vì an toàn của anh tôi mới làm ra hạ sách này, mong anh thứ lỗi.”

Thẩm Tây Thời bị bộ dáng này của cô chọc cho bật cười, cũng không so đo với cô, gắp một miếng cá thả vào trong chén cô: “Ăn cơm đi.”

Nói xong nhìn cô một cái, lại thêm một câu: “Ăn nhiều một chút.”

Tô Tử Khanh cầm lấy đôi đũa, chọc xuống cơm trong chén, nhấp miệng nhịn cười, đang chuẩn bị ăn thì bỗng nhiên nghe được mấy học sinh nam ở bàn phía sau đang nhỏ giọng nói chuyện, nhưng mà nội dung cuộc trò chuyện vẫn truyền tới đây.

“Cậu nói xem, đàn em của trường chúng ta tại sao lại coi trọng loại người như ông chú đó nhỉ?”

“Giọng điệu này của cậu giống như nuôi cải trắng mấy năm bị heo ăn mất vậy.”

“Như thế nào, chẳng lẽ cậu không có loại cảm giác vô cùng đau đớn này sao?”

Tô Tử Khanh nhịn nhịn, không nhịn được nữa xì một tiếng cười ra tiếng, liếc mắt nhìn Thẩm Tây Thời một cái, người này vẻ mặt bình tĩnh, giống như không chịu chút ảnh hưởng nào.

“Heo…”

“Ăn cơm của em đi.” Thẩm Tây Thời ra tay.

Tô Tử Khanh bị nhét một miếng khoai tây vào trong miệng, mềm mại, cô ngậm miệng lại.

Cơm nước xong xuôi bọn họ ngồi ở dưới bóng cây một lát, Tô Tử Khanh nói mang Thẩm Tây Thời đi thư viện dạo một vòng.

Chỗ hiện tại của bọn họ cách thư viện một cái hồ, trên mặt hồ có một cây cầu gỗ bắc qua.

Khúc khủy cong cong dẫn tới bờ bên kia, đạp lên trên ván gỗ, âm thanh cộc cộc cộc vang lên, hai bên là hồ nước yên tĩnh.

Tô Tử Khanh nắm lấy tay Thẩm Tây Thời, vừa đi vừa giới thiệu với anh, đối diện hai người có người người đang tiến lại gần đây, Tô Tử Khanh vừa nhìn thấy người tới thì mắt trợn trắng.

“Tô Tô…” Tiền Thiếu Phong nhìn thấy cô trước, gọi một tiếng, Tống Nhân Oanh ở một bên vừa nghe thấy, ngẩng đầu lên không tình nguyện mà chào hỏi.

“A.” Tô Tử Khanh gật gật đầu, thái độ bình tĩnh, một chút cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người không cùng mâm.

“Tổng giám đốc Thẩm.” Tiền Thiếu Phong cùng Thẩm Tây Thời chào hỏi, lễ phép mà vươn tay phải ra.

“Xin lỗi.” Thẩm Tây Thời nâng tay hai người đang nắm lên, giơ giơ lên, cũng không có ý muốn buông ra.

Tiền Thiếu Phong có hơi xấu hổ, nói sang chuyện khác: “Tô Tô, em cũng trở về sao?”

“Kỷ niệm ngày thành lập trường nên trở về xem thử.” Tô Tử Khanh kéo một lọc tóc qua, cuốn cuốn ở đầu ngón tay.

Đây là thói quen nhỏ của cô, trước kia khi học đại học, khi đặc biệt không kiên nhẫn thì cô sẽ như vậy, đối với người mình không thích cũng lười giả vở với họ.

Người trước mặt cùng hồi ức trong khoảnh khắc mà chồng lên nhau, Tiền Thiếu Phong hơi hoảng hốt trong nháy mắt, giống như mấy năm nay ở xã hội rộng lớn hỗn loạn này, người trở nên lõi đời hơn, thân bất do kỷ chỉ có chính anh, mà Tô Tử Khanh lại vẫn cứ giống như thời học sinh như vậy, yêu ghét rõ ràng, phóng khoáng tự tại.

Tống Nhân Oanh nói giữa bọn họ là ông chủ cùng thư ký, khoảng cách rất xa, tại sao Thẩm Tây Thời có thể nhìn trúng Tô Tử Khanh, nhưng mãi đến giờ phút này, anh ta điên cuồng đố kỵ với Thẩm Tây Thời, có thể chiếm hữu toàn bộ sự quyến rũ mê người, hồn nhiên cùng giảo hoạt của Tô Tử Khanh, bởi vì anh ta đã từng rất rõ ràng, mỗi một ngày ở bên cô có bao nhiêu nhẹ nhàng tiêu sái, tùy ý thoải mái.

Phòng xe tiền tiết kiệm, quyền thế thanh danh, tất cả đều là vật ngoài thân, bản thân vui vẻ mới ngàn vàng khó cầu.

Thẩm Tây Thời ở trong đạo lý đối nhân xử thế vô cùng chu toàn, vẻ mặt bên ngoài cũng tu luyện đến trình độ đỉnh cao, nhưng khi đi cùng một chỗ với Tô Tử Khanh thì vui sướng cùng thỏa mãn ở trong đáy mắt, thanh thản tự nhiên không che giấu chút nào.

Cô gái nhỏ này vẫn giữ được trái tim lúc ban đầu, chưa từng thay đổi.

Người thay đổi chính là anh, ở thế giới người lớn lăn lộn trở thành một người có lòng tham không đáy, hoàn toàn thay đổi.

Tống Nhân Oanh ở kia còn đường hoàng mà nói vài lời: “Ánh mắt tổng giám đốc Thẩm thật tốt, chọn trúng Tô Tô của chúng ta, nhớ năm đó ở trường học cũng có không ít người theo đuổi cô ấy đó.”

“Đúng vậy.” Thẩm Tây Thời gật gật đầu, trên cầu gió lớn, anh nắm lấy tay Tô Tử Khanh nhét vào trong túi áo gió: “Tôi là tuệ nhãn thức châu(*).” Nói xong nhìn về phía Tiền Thiếu Phong một cái, người đang cúi đầu không biết là đang suy nghĩ cái gì.

(*) Tuệ nhãn thức châu: Ánh mắt tinh tường, biết nhìn người.

“Được rồi, chào hỏi cũng đã chào, chuyện cũ thì không nhắc nữa, chúng tôi đi thư viện, hai người cứ tự nhiên.” Tô Tử Khanh lười giả vờ với hai người bọn họ, gật nhẹ cái đầu xem như là chào hỏi, nhấc chân liền đi về phía trước.

Bốn người, hai phương hướng, một đôi đi hướng tây, một đôi đi hướng đông, Thẩm Tây Thời nắm tay Tô Tử Khanh, đôi tay nắm chặt đi nhanh về hướng tây, Tiền Thiếu Phong cùng Tống Nhân Oanh ngạc nhiên, nhẹ buông tay, tự động tránh ra hai bên, nhìn hai người bọn họ cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến hướng thư viện.

Gió thổi qua, cuộc đối thoại vụn vặn theo gió bay về đây.

“Anh đừng cho là em không biết… Vừa nãy câu kia anh mắng em là heo?”

“Thẩm Tây Thời, anh đừng cười, anh nói rõ ràng một chút cho em… Tuệ nhãn thức châu cái gì?”

“Nè… Đừng có không nói lời nào chứ… Nè…”

Thẩm Tây Thời nắm lấy cô, cúi đầu hôn xuống.

Tốt rồi, đã ngậm miệng.

 

------oOo------

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.