(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Suốt quãng đường sau đó, cả hai không nói thêm lời nào. Lớp trưởng đeo tai nghe lại, nghiêng người dựa vào cửa sổ, không biết có phải là ngủ luôn hay không.
Khoảng cách từ thành phố A đến thành phố B khá gần, chỉ mất một tiếng là tàu cao tốc đã đúng giờ cập bến.
Vừa bước lên sân ga, hai người phát hiện trời đang mưa, những hạt mưa nhỏ li ti rơi tí tách mà dai dẳng. Cả hai đều không mang ô. Lớp trưởng đeo túi, nhìn ra bên ngoài sân ga, rồi đề nghị: “Hay chúng ta ra khu đón khách xếp hàng bắt taxi nhé?”
“Không được, phải xếp hàng đợi lâu lắm.” Chu Chanh cầm điện thoại lắc đầu, sau đó theo dòng người chậm rãi hướng về cổng ra.
Lớp trưởng do dự một lát rồi bước theo cô, tâm trạng cậu ta bỗng nhiên tồi tệ vì cơn mưa bất chợt này. Để chuẩn bị cho ngày thi hôm nay, cậu ta còn cố tình mang một đôi giày mới, giờ thì chắc chắn sẽ bẩn hết rồi.
“Vậy cậu đi xe buýt hay tàu điện ngầm? Nếu đi tàu, tới trạm rồi cũng phải đi bộ hơn mười phút nữa. Hay mình bắt taxi cho nhanh?”
Chu Chanh không trả lời, chỉ cúi đầu gõ lạch cạch trên điện thoại.
Tới cổng ra, dòng người dần tản bớt, không còn chen chúc như cá mòi hộp nữa. Chu Chanh xếp hàng, ánh mắt nhìn qua cổng xoay. Cuối cùng cô thấy một người đứng bên ngoài của kính.
Cậu mặc chiếc áo len cổ tròn sọc ngang đen trắng, quần đen, giày trắng. Tống Uẩn lặng lẽ đứng giữa dòng người hối hả, thanh thoát tựa như bức tranh thủy mặc.
Tống Uẩn cũng đã thấy Chu Chanh. Cậu hơi đứng thẳng hơn, sau đó hơi giơ tay lên ra hiệu.
Chu Chanh đeo khẩu trang, hòa mình vào dòng người chậm chạp tiến lên. Ánh mắt cô sáng rực linh động nhìn chằm chằm vào cậu, đến mức khiến cậu hơi mất tự nhiên quay đi, giơ điện thoại che ánh nhìn nóng rực của cô.
Thả thính thành công, đôi mắt Chu Chanh cong lên thành hình trăng lưỡi liềm. Sau khi quẹt thẻ ra khỏi cổng, cô nhẹ nhàng nhanh chóng bước tới trước mặt cậu: “Cậu đến thật à?”
Tống Uẩn cụp mắt, lần nữa đối diện với ánh nhìn của cô, đáp: “Chẳng phải gia đình cậu có ít thiên phú coi bói à? Tôi sợ.”
Chu Chanh khẽ cười khúc khích.
Hai người đứng nói chuyện với nhau như chốn không người. Ánh mắt Tống Uẩn chuyển nhẹ, cậu thấy lớp trưởng vừa bước qua cổng xoay đằng sau Chu Chanh.
Chu Chanh cũng nhìn theo, lúc này cô mới nhớ ra phía sau mình còn một “bóng đèn”. Cô chớp mắt với Tống Uẩn, tay phải luồn vào khuỷu tay cậu, nhẹ nhàng khoác lấy, rồi rất tự nhiên mà quay sang nói với lớp trưởng: “Chúng tôi sẽ đi thang máy đến giao lộ phía trên để đợi xe buýt, lớp trưởng có muốn đi cùng không?”
Từ khi nhìn thấy Tống Uẩn, sắc mặt của lớp trưởng đã khá khói coi. Cậu ta hoàn toàn không ngờ Tống Uẩn sẽ đến đón Chu Chanh, lại còn thân thiết như vậy. Những lời nói trên tàu cao tốc cứ như một cái tát mạnh tự giáng lên mặt mình. Ánh mắt lớp trưởng ta loé lên, cậu ta xua tay: “Hai người cứ đi đi, tôi sẽ đi tàu điện ngầm về.”
“Ồ, vậy được. Bye bye.” Chu Chanh mỉm cười chào tạm biệt cậu ta.
Đợi đến khi bóng người khuất hẳn ở cuối thang cuốn, Tống Uẩn liếc nhìn bàn tay vượt giới hạn của cô: “Làm gì thế?”
“Giúp cậu xả giận chứ sao. Cậu ta nói xấu cậu nhiều vô cùng, tôi phải nhịn vất vả lắm đấy.” Chu Chanh nhún vai, khi rút tay về còn thuận tiện bóp nhẹ bắp tay săn chắc của cậu qua lớp áo len. Chu Chanh đơ ra một lát, rồi khẽ “ồ” một tiếng, thu hút ánh nhìn sâu xa của Tống Uẩn.
Chu Chanh chớp mắt, khen ngợi: “Áo len của cậu chất lượng tốt thật.”
Tống Uẩn : “…” Lưu manh.
Đến khi bước ra khỏi thang máy, cơn gió lạnh mạnh kèm theo những giọt mưa quất vào mặt, Chu Chanh lạnh đến mức rùng mình. Bỗng nhiên cô như bừng tỉnh, cô nhìn chiếc áo của Tống Uẩn rồi “ê” một tiếng ngắn ngọn: “Áo này của cậu…”
Tay phải Tống Uẩn cầm ô che cho cả hai, tay trái đang lướt điện thoại để kiểm tra lịch trình xe buýt. Nghe vậy, bàn tay cầm ô của Tống Uẩn bất giác siết chặt hơn. Cậu dừng lại một lát, không nghe thấy cô nói tiếp thì mới bình thản hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Chu Chanh chậm rãi lắc đầu.
Chiếc áo này, cô cũng từng mua một cái giống hệt cho bạn trai cũ. Đó là áo đôi từng được một cặp đôi trong show tình cảm năm ngoái lăng xê gây sốt một thời gian trong các cặp đôi đại học. Cái của cô là màu trắng hồng, lúc mua vẫn còn là mùa hè, chưa kịp đến mùa mặc thì đã chia tay, bây giờ chắc vẫn nằm dưới đáy tủ ký túc xá.
Nghĩ kỹ lại, Tống Uẩn không phải kiểu người tự mình đi mua áo đôi cho lắm. Chẳng lẽ là bạn gái cũ tặng?
Cô thẳng thắn hỏi: “Chiếc áo len này là bạn gái cũ tặng cậu đúng không?”
Tống Uẩn nhìn cô, chậm rãi gật đầu.
Được rồi, quả nhiên là điều mà con trai có thể làm, vô tư đến mức còn chẳng biết là đã chọc tức người ta.
Chu Chanh cảm thấy mình cần phải vạch ra một vài ranh giới trong tình yêu: “Tôi nghĩ mặc áo đôi với bạn gái cũ để gặp người con gái khác không được ổn lắm, cậu thấy sao?”
Ánh mắt cô trong veo, không hề giả tạo. Tống Uẩn bị cô nhìn đến độ hơi khó chịu, cậu quay mặt đi, ậm ừ qua loa.
Chiếc xe buýt B44 xuyên qua màn mưa tiến đến.
Trên xe vẫn chẳng có mấy người như bao ngày khác. Lên xe xong, cả hai không hẹn mà cùng chọn hàng ghế cuối, mỗi người ngồi một bên, không nói chuyện, ở giữa cách nhau ba chỗ trống, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi kỳ quái.
Trên hàng ghế ngồi ngược hướng ở phía trước có một người phụ nữ trung niên. Bác nhìn hai người một trước một sau lên xe mà ngồi cách xa nhau thì không nhịn được liếc mắt vài lần.
Tống Uẩn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa từ những vệt chéo nhỏ bé dần biến thành nhịp gõ điên cuồng dồn dập, từng vòng nước lan ra chồng chéo lên nhau. Cảnh vật ngoài xe loé lên rồi biến mất bị nhuộm thành những đường nét mơ hồ của bức tranh sơn dầu.
Xe đi qua gầm cầu, hai bên rơi vào khoảng tối ngắn ngủi. Trên cửa kính phản chiếu góc nghiêng cúi thấp của Chu Chanh.
Cô đang lơ đãng lướt điện thoại, miệng mấp máy không ngừng, chắc là đang âm thầm lẩm bẩm: Đúng là tức chết mà.
Tống Uẩn – người đáng lý ra nên giận dữ – đã trải qua sự giằng co cảm xúc lặp đi lặp lại vì cô từ đời nào: Mệt rồi
Vài phút sau, Chu Chanh nhận được tin nhắn từ người bên cạnh: [Giận vậy luôn sao?]
Ánh mắt Chu Chanh thoáng lướt qua bên cạnh, cô hừ lạnh, rồi gõ mạnh trên màn hình điện thoại: [Tơ lòng không dứt với bạn gái cũ, vẫn còn in dấu trong cuộc sống là điều cấm kỵ, cậu bị trừ điểm nặng lắm đấy biết không?]
Tống Uẩn : [.] Dựa theo tiêu chuẩn này, cậu vừa bắt đầu đã là âm điểm luôn rồi.
Nhưng Chu Chanh lại diễn giải dấu chấm của cậu thành phiên bản rút gọn của câu “Cậu đừng vô lý gây sự”. Cũng như vô số tiền bối trong hành trình tình yêu, cô bị khơi dậy ý chí chiến đấu ngày tức khắc.
Lúc này, lớp trưởng gửi một tin nhắn tới. Tin nhắn này rõ ràng đã thêm dầu cho ngọn lửa nhỏ bé của cô.
[Lời khuyên cuối cùng, cậu có biết Tống Uẩn lập một tài khoản WeChat phụ không? PS: Nghe nói gần đây bạn gái cũ của cậu ấy đến tìm.]
“???”
Cảm xúc lấn át lý trí, Chu Chanh không đủ bình tĩnh để phân tích mối liên hệ giữa bạn gái cũ và tài khoản phụ. Trong đầu cô chỉ lóe lên hai chữ “thằng tồi”. Chu Chanh lập tức xoay người, bước ba bước đến chỗ cậu, sau đó giơ điện thoại tới trước mặt Tống Uẩn: “Cậu ấy nói thật à?”
Tống Uẩn nhìn lướt qua dòng chữ trên màn hình rồi nhíu mày. Cậu không vội giải thích, ngược lại còn nghiêng người, vươn tay kéo lịch sử trò chuyện lên vài trang. Cậu phát hiện đối phương cũng khá kiên trì, ngày ngày nhắn tin chào buổi sáng, buổi tối, còn gửi cả hoa.
Ngay sau đó, ánh mắt cậu dừng lại trên phần ghi chú tên ở đầu khung chat, rồi hơi khựng lại.
Chu Chanh ở bên cạnh thúc giục: “Không định nói gì sao?”
Tống Uẩn thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn, cậu nhìn cô, không nói gì. Sau đó Tống Uẩn vòng tay phải ra sau cổ nắm lấy cổ áo len, bắt đầu kéo lên. Chu Chanh chỉ vừa chớp mắt đã thấy ngay nửa phần eo lộ ra của cậu.
“!”
Cô sững người, theo phản xạ chắn trước mặt Tống Uẩn. Một tay cô chống vào lưng ghế phía trước, tay kia cong về phía sau khoác lên lưng ghế cậu. Đối diện với ánh mắt của người phụ nữ trung niên phía trước, cô lo lắng nói: “Bác đừng nhìn!”
Dáng người nhỏ nhắn của cô hoàn toàn không che được Tống Uẩn. Người phụ nữ chỉ cần ngước mắt lên là có thể thấy rõ ràng, bác dở khóc dở cười nói: “Cô bé, bên trong cậu ấy còn mặc áo mà, không lộ đâu.” Nói rồi bác lắc đầu, quay người ngồi vào hàng ghế trước ngoảnh lưng với phía sau.
Chu Chanh ngơ ngác quay lại, cô thấy bên trong cậu còn mặc một chiếc áo đen dài tay. Chiếc áo len đôi đã được cởi ra và để trên đùi.
Tống Uẩn tiện tay gấp lại hai nếp, sau đó ném chiếc áo xuống ghế giữa hai người, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cô. Tóc phía sau đầu hơi rối, nhưng ánh mắt của cậu lại thâm thuý sâu xa, không thể nhìn rõ cảm xúc: “Đây là câu trả lời của tôi. Còn vấn đề gì không?”
Ánh mắt Chu Chanh đảo qua lại giữa chiếc áo len và cậu, hơi nóng từ lồng ngực xông lên tận mặt, cảm xúc rối loạn như quả bóng xì hơi, xì phát ra hết. Cô ngượng ngùng lắc đầu: “Không, không còn gì nữa.”
A, mất mặt quá. Hình tượng cố vấn tình yêu thông thái sụp đổ ầm ầm rồi.
Còn nữa, tại sao cậu đột nhiên lại “tấn công” như vậy chứ, khí thế chuyển đổi hơi nhanh, khiến cô nhất thời không kịp đỡ chiêu này. Đáng ghét, bị rơi vào thế bị động rồi.
Chu Chanh oán thầm, bàn tay đang chống trên lưng ghế phía trước từ từ thu lại. Khi cô định bụng ngồi về chỗ thì bất ngờ bị cậu nắm lấy cổ tay.
Chu Chanh kinh ngạc ngẩng đầu. Đột nhiên cô chạm phải đôi mắt đen láy của Tống Uẩn gần ngay trước mặt. Lúc này, cậu hơi nheo mắt, nét mặt có vẻ không mấy thiện cảm. Trong góc tối của khoang xe, trông Tống Uẩn hệt như kẻ săn mồi đã ẩn nấp bấy lâu, cuối cùng chớp lấy thời cơ rồi tấn công: “Câu hỏi của cậu đã được trả lời xong rồi, giờ đến lượt tôi.”
“Hả?”
Ngón tay cái thô ráp của cậu ghì nhẹ lên mạch tay cô, giọng điệu lơ đễnh, thốt ra nửa câu hỏi: “Lớp trưởng ‘bình thường’?”
Chu Chanh sững người, trong lòng lập tức vang lên hồi chuông báo động: Cậu đã nhìn thấy rồi! Ghi chú của lớp trưởng!
Duma, di chứng của việc làm “bà hoàng biển cả” là đây chứ đâu. Cô cứ vô thức phân loại từng con cá rồi dán nhãn cho chúng.
Chu Chanh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, ra vẻ rất thoải mái ung dung: “Thì ban đầu tôi nghĩ quan hệ của các cậu chỉ ở mức bình thường thôi, nhưng hôm nay nhìn lại thấy có vẻ không ổn lắm. Về nhà tôi sẽ đổi ghi chú thành ‘kẻ lâm ngòi ly gián to mồm’!”
Nhịp tim dưới ngón tay cậu đập dồn dập, âm thầm tố cáo lời nói dối của cô.
Lớp trưởng bình thường.
Tống Uẩn nhai đi nhai lại mấy chữ này trong đầu, nghiền ngẫm hết lần này đến lần khác. Một vài suy nghĩ vụt qua, loé lên rồi lại tan biến.
“Cậu ghi chú tôi là gì?”
Nghe vậy, Chu Chanh thở phào nhẹ nhõm, cũng may WeChat chỉ mới thêm gần đây! Cô lập tức mở khung chat với cậu ra cho cậu xem, rồi tự tin nói: “Tống Uẩn, chẳng lẽ cậu muốn tôi ghi chú là gì? ‘Bé cưng’ à?”
Tống Uẩn cụp mắt liếc qua, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau, cậu mở điện thoại của mình ra, ấn vào ứng dụng Alipay, đến khung chat rồi gửi một dấu chấm.
Tiếng thông báo nhỏ nhẹ nhưng không thể bỏ qua vang lên trong không gian yên tĩnh của khoang xe.
Chu Chanh vô thức cúi đầu, phần thông báo trên đỉnh màn hình điện thoại đồng thời lọt vào mắt Tống Uẩn.
[Trai đẹp mật thất đã gửi tin nhắn mới.]
Chu Chanh: “…”
Xong đời, lộ luôn rồi.
Tống Uẩn: “…”
Một vài chuyện vốn không thể lý giải nay bỗng có phỏng đoán mới. So với những tưởng tượng hoang đường của ba cây bút lẩn ở ký túc xá, Tống Uẩn cảm thấy lần này mình đã đến gần sự thật hơn bao giờ hết.
Cậu bình tĩnh hỏi: “Lớp trưởng ‘bình thường’ tên thật là gì?”
Chu Chanh bỏ cuộc giãy giụa, buông xuôi đáp: “Không biết, tôi không ghi chú tên của cậu ta.”
Kịch bản ngôn tình 8000 chữ mà đám bạn cùng phòng từng hão huyền bỗng chốc nổ tan tành. Câu nói vô tình trong bài tarot trước kia lại bất ngờ chịu đựng được thử thách của thời gian và trở thành châm ngôn cảnh giác.
Cho nên, chẳng có bà ngoại xem bói nào cả, cũng không có chuyện giả mất trí để theo đuổi, mà cô thật sự chỉ đơn thuần là bà hoàng biển cả hay quên mà thôi.
Tống Uẩn tỉ mỉ xâu chuỗi lại toàn bộ chi tiết, sau đó thở dài một hơi, đối diện ánh mắt ngập ngừng của Chu Chanh.
“Cậu lớp trưởng ‘bình thường’ của cậu nói đúng. Tôi có hai tài khoản WeChat.”
Chu Chanh tròn mắt kinh ngạc, cô nhìn cậu lấy ra một chiếc điện thoại trắng không có sim từ túi bên kia, sau đó nhanh chóng mở khóa bằng vân tay.
Một mã QR được đưa đến trước mặt cô.
Tống Uẩn cụp thấp mắt, khóe môi hơi mím lại, dáng vẻ xa cách người sống chớ lại gần như lần đầu gặp mặt. Cậu đưa điện thoại lên trước, khẽ hất cằm, giọng nói hơi hung hăng: “Quét đi.”
Cậu muốn xem thử, bốn tháng qua mình đã đội biệt danh gì để yêu đương với cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");