Hôm Nay Bạn Đã Crush Chưa

Chương 13




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiểu B đang ngồi xổm trên ghế đắp mặt nạ, cửa ký túc xá bất thình lình bị mở ra, một bóng người lao như cơn lốc nhỏ xông thẳng ra ban công.  

Cô bạn ngẩn người, nghiêng đầu nhìn ra ban công thì chỉ thấy Chu Chanh mặc váy cúi người, nửa bả vai đã thò ra ngoài.  

Tiểu B hoảng hốt, ném phăng mặt nạ lên bàn, xỏ dép lao ra, ôm chầm lấy eo Chu Chanh: “Đừng kích động, đừng kích động! Đàn ông hai chân ngoài kia đầy, danh bạ của chúng ta còn cả trăm ‘con cá’ đang xếp hàng cơ mà!”  

Nhắm mắt hét một tràng, cô bạn bỗng nhận ra người trước mặt không hề có phản ứng giãy giụa. Thế là cô bạn lại thận trọng ngẩng đầu, và lần này điều cô bạn thấy là Chu Chanh khó hiểu quay lại nhìn mình: “Cậu làm gì thế?”  

Cô bạn ngượng ngùng gãi đầu: “Tớ còn tưởng cậu hẹn hò không suôn sẻ… Cậu nằm bò ra đây làm gì?”  

Chu Chanh kiễng nhẹ mũi chân, chỉ xuống dưới lầu: “Tống Uẩn đó.”  

Tiểu B rướn cổ nhìn, quả nhiên thấy một dáng người cao ráo nổi bật đang bước dưới ánh đèn đường, khí chất người này độc đáo, chỉ cần cúi đầu nhẹ thôi là tạo nên bầu không khí tuyệt vời rồi. Cô bạn huýt sáo, nháy mắt với Chu Chanh: “Được đấy, nhìn là biết cậu ta đã chuẩn bị kỹ càng để hẹn hò với cậu rồi.”  

“Đương nhiên, cậu ấy còn xịt keo vuốt tóc nữa!” Chu Chanh chống cằm nằm bò trên lan can, đầu khẽ lắc lư. Cô cảm thấy sau gáy Tống Uẩn cũng toát lên vẻ đẹp trai nữa: “Nếu không có gì bất ngờ, tháng này tớ chắc chắn sẽ thoát kiếp FA!”  

Nghe vậy, tiểu B kinh ngạc quay đầu lại: “Môi cũng hôn thành thế này rồi mà vẫn chưa thoát FA à?”  

“…” Chu Chanh che miệng, chỉ để lộ đôi mắt chớp chớp: “Rõ thế à?”  

“Cũng không hẳn.” Chỉ hơi đỏ trăm triệu xíu xíu thôi à.  

Mắt tiểu B sáng rực, lập tức vào chế độ hóng chuyện: “Thế, hôn rồi à? Ai chủ động? Hôn ở đâu? Hôn mấy lần? Cảm giác thế nào?”  

“Chỉ trả lời được câu cuối cùng.” Mặt Chu Chanh đỏ ửng: “Siêu! Tuyệt! Vời!”  

Mấy người đi trước không hề nói dối, trong đầu cô như bắn pháo hoa bùm bùm, gần trăm tràng liên tục không ngừng.  

Bị bầu không khí ngập tràn bong bóng hồng của Chu Chanh lan sang, tiểu B cũng cảm thấy ngọt lịm như vừa ăn hai lạng đường, cô bạn nằm bò bên cạnh cảm thán: “Yêu đương vẫn phải với người thật, lần trước cậu yêu xa lúc đầu thì mê mệt, không gặp được mặt chẳng phải cũng tan vỡ à.”  

Chu Chanh oán thầm, gặp rồi, chỉ là gặp xong thì vỡ mộng thôi.  

Tối hôm đó, ký túc xá của Chu Chanh ăn mừng sớm chuyện cô thoát kiếp FA, cả đám quây quần với nhau ăn một chiếc bánh nhỏ mà lòng đầy cảm giác tội lỗi.  

Tiểu A cầm chiếc dĩa nhỏ, hỏi câu quan trọng: “Vậy cậu định bao giờ chính thức thoát FA?”  

Chu Chanh lắc đầu: “Trước giờ toàn tớ chủ động, tỏ tình thì phải để cậu ấy làm chứ.”  

Tối nay hôn xong, cô cảm thấy Tống Uẩn có ý định đó. Chỉ là chưa kịp mở lời thì phía sau đã vang lên tiếng trò chuyện của người qua đường. Cả hai nhìn nhau một cái, rồi ngại ngùng tách ra.  

Chu Chanh chắp tay, tuyên bố: “Cô giáo Chu, chủ nhân hồ cá, giờ thành công rồi thì chính thức thoái vị, tiếp theo tớ sẽ đi con đường “kín” hơn.”  

Tiểu A tỏ ý nghi ngờ khả năng không biết Chu Chanh có thể “kín” được không.  

Chu Chanh đập điện thoại xuống bàn, mạnh miệng nói: “Nếu tớ chủ động liên lạc với Tống Uẩn, tháng này tớ sẽ béo thêm 5 cân!”  

*  

Ngày hôm sau, Tống Uẩn không xuất hiện.  

Chu Chanh tiếp tục học hành như thường, cô bình tĩnh nói: “Cậu ấy ngại thôi, bình thường mà, để cho cậu ấy thêm thời gian.”  

Ngày thứ ba, thứ tư, điện thoại của Chu Chanh vẫn im lìm, ngoài tin nhắn của anh giai giao đồ ăn ra thì chẳng ai liên lạc với cô.  

Tiểu C đưa ra suy đoán: “Không phải cậu ấy hôn xong rồi chạy luôn đấy chứ?”  

Chu Chanh khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế, ánh mắt dán chặt vào tài khoản phụ chưa bị xoá của Tống Uẩn, nghiến răng nói: “Lạc quan lên, có khi trên đường về ký túc xá tối đó cậu ấy bị xe tông rồi ấy chứ.”  

Tiểu C lặng lẽ lùi hai bước: Tống Uẩn này, nguy hiểm rồi.  

Một tuần sau, sáng sớm Chu Chanh bật dậy khỏi giường, cô chợt hiểu ra: “Tớ bị chơi chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ rồi!”  

Tiểu A ngáp dài đi qua dưới giường: “Ngẩng đầu mà xem, ông trời có tha cho ai bao giờ.”  

Chu Chanh: “…”  

Chiều hôm đó phải chạy 1600m kiểm tra thể chất, Chu Chanh vừa kéo tay khởi động vừa nghĩ: “Vấn đề là thả cả tuần rồi, bao giờ cậu ấy mới ‘bắt’ đây?”  

Tiểu A đứng tại chỗ vặn eo, cô bạn nhìn dáng vẻ khổ sở vì tình của Chu Chanh, nói: “Cậu cứ chạy đến tìm cậu ấy luôn là xong.”  

Chu Chanh dứt khoát từ chối: “Không đời nào! Nhà họ Chu tớ không bao giờ ‘tự đổ’!”  

“Trùng hợp thật, nhà Thiên Bình bọn họ cũng chẳng bao giờ chủ động cả.”  

Chu Chanh xoay cổ tay, hừ một tiếng: “Tớ đã bảo rồi mà, Thiên Bình với Bạch Dương quả nhiên không hợp nhau chút nào…”  

“Thật à?” Giọng nam lạnh lẽo bất ngờ vang lên bên cạnh.  

Chu Chanh giật mình, quay đầu thì thấy Tống Uẩn mặc áo cộc đen với quần thể thao đứng trên bãi cỏ cách đó năm bước, vẻ mặt không mấy thân thiện.  

Cô nhìn về phía cuối đường chạy, ở đó có mấy nam sinh từ vài lớp khác tụ tập bên lối ra, phần lớn tóc còn ướt đẫm, đang vén vạt áo lên quạt.  

Ồ, cậu cũng kiểm tra thể chất buổi chiều, thật trùng hợp…  

Cô há miệng, vừa định nói gì thì giáo viên đã hô một tiếng, hơn hai mươi nữ sinh bên cạnh như những mũi tên rời cung, đồng loạt lao vút ra ngoài.  

Chu Chanh nhìn họ, rồi lại nhìn Tống Uẩn, sau đó cô chột dạ nói một câu “Đang thi mà”, cuối cùng co chân chạy.  

Sân thể dục của trường là đường chạy tiêu chuẩn 400m, chạy 1600 phải hoàn thành 4 vòng, điều đó có nghĩa là Chu Chanh sẽ phải lướt qua tầm mắt của Tống Uẩn 4 lần.  

Vòng đầu tiên, cô còn miễn cưỡng giữ nhịp thở đều đặn, lúc đi ngang qua cậu, cô còn duyên dáng vẫy nhẹ tay để chào hỏi.  

Đến vòng thứ hai thì không nổi nữa, hơi thở loạn nhịp, tóc tai lòa xòa che mắt, đôi chân như đeo chì khó nhọc bước tiếp. Chu Chanh cố gắng núp sau lưng tiểu C, cúi đầu chạy qua chỗ Tống Uẩn.  

Tiểu C bị bắt giúp Chu Chanh chắn ánh mắt của Tống Uẩn, cả người khó chịu, ánh mắt không dám đảo lung tung: “Cậu trốn gì thế? Tớ cảm giác ánh mắt cậu ta sắp xuyên thẳng qua người tớ rồi, sợ chớt mé!”  

Chu Chanh dùng một cánh tay che bên mặt, thở hổn hển: “Cậu nói cậu rung động với bạn trai hồi cấp ba là khi cậu đứng đợi cậu ấy ở vạch đích chạy 100 mét, đúng không?”  

Tiểu C khó hiểu, hồi tưởng lại: “Ừm, lúc cậu ấy chạy ngược sáng về phía tớ, đúng là giống như thiên sứ!”  

Chu Chanh nghiêng đầu, giọng điệu yếu ớt: “Cậu thử nghĩ lại xem, nếu khi đó cậu ấy vừa chạy xong 1600 mét, mặt đỏ bừng, mũi phập phồng, trông như con chó chết lao qua vạch đích thì sao…”  

“…” Không cần miêu tả sinh động vậy đâu.  

Đến vòng cuối, Chu Chanh cảm thấy mình đúng là con chó chết đó, thoi thóp, đôi chân như chỉ còn hai sợi dây treo lủng lẳng, đầu dây mỗi bên treo một tấm biển, bên trái viết “Học phần,” bên phải viết “Điểm GPA”, chính giữa kéo theo biểu ngữ “Tống Uẩn is watching!”  

Cô muốn chết.  

Những nữ sinh khỏe hơn phía trước đã lần lượt về đích, Chu Chanh chống tay lên đùi, mắt mờ nhìn vạch đích, còn cách 300 mét nữa.  

Thấy cô đứng tại chỗ như kiệt sức không tiếp tục chèo chống được, ba cậu bạn cùng phòng “ngây thơ” của Tống Uẩn đứng gần đó nhiệt tình hò hét cổ vũ thân thiện: “Cô giáo Chu! Cố lên! Còn nửa vòng nữa thôi!”  

Dù ở trạng thái gần như hồn lìa khỏi xác, nhưng Chu Chanh vẫn nghe rõ một nam sinh khác thắc mắc: “Mấy cậu gọi ai đấy? Ở đây làm gì có cô giáo?”  

Thằng Lưu chỉ vào Chu Chanh mặc đồ thể thao trắng: “Cậu ấy cậu ấy cậu ấy! Bạn gái tương lai của Tống Uẩn!”  

Ba giây sau, góc đó vang lên tiếng hô chẳng khác gì ** cảnh nhận chị dâu: “Cô giáo Chu cố lên!”  

“…” Đúng là bị khích lệ ngược.  

Chu Chanh cố hết sức lao tới vạch đích, Tống Uẩn đã không còn ở đó nữa, cô không biết là nên vui hay nên buồn. Trong thời gian yêu cầu, Chu Chanh vượt qua vạch đích.

*  

Khi Chu Chanh bình phục lại từ trạng thái đỏ mặt tía tai thì đã hai mươi phút trôi qua, các lớp trên sân thể dục cũng đã thay đổi lượt, lúc này Tống Uẩn mới xách chai nước từ hướng nhà thể chất đi tới.  

Chu Chanh ngồi khoanh chân trên khán đài, cổ từ từ ngẩng lên theo bước chân cậu tiến lại gần, cho đến khi cả người cô bị bóng cậu bao phủ.  

“Tôi còn tưởng cậu lại chạy mất rồi.”  

Tống Uẩn ngồi xuống bên cạnh cô, đưa chai nước tinh khiết qua: “Tôi còn có thể chạy đi đâu.”  

“Làm sao tôi biết được.” Chu Chanh nhận chai nước, áp lên má, nghiêng đầu: “Cả tuần này cậu trốn kỹ lắm nha.”  

“Có à?” Cậu đáp nhẹ tênh.  

Chu Chanh nheo mắt nhìn cậu một lúc lâu: “Cậu sẽ không thật sự đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi đấy chứ?”  

Không đợi câu trả lời, Chu Chanh đã thở dài, sau đó cô dùng giọng điệu kiểu truyền đạo dạy học giải đáp thắc mắc nói: “Kiểu chơi cao cấp này người mới không nên thử, dễ chơi hỏng lắm. Nó phải thả mồi, thỉnh thoảng còn phải giật dây câu, khoảng cách và mức độ cũng phải nắm cho chuẩn, có bao nhiêu thứ cần học đấy! Còn như kiểu mất tích im hơi lặng tiếng cấp thấp như cậu…”  

Tống Uẩn xoay đầu lại ngắt lời cô, đôi con ngươi đen láy của cậu nặng nề: “Cách mất tích im hơi lặng tiếng cấp thấp như tôi, có tác dụng không?”  

“…” Chu Chanh lập tức ngậm miệng, không nói gì nữa.  

Có tác dụng, đúng là quá có tác dụng.  

Cả mấy ngày nay cô như bị bỏ bùa, lúc học nghĩ đến, lúc ăn nghĩ đến, đi đường cũng nghĩ đến, ngủ cũng nghĩ đến. Đúng là ứng nghiệm câu “Đi thương bóng dáng, ngồi chẳng nguôi” mà.

Tung hoành trong “giới” mập mờ bao năm, Tống Uẩn đã dùng hành động thực tế để chứng minh: Đứng trước thiên phú, nỗ lực chẳng đáng một xu!  

Chu Chanh hoàn toàn không muốn yếu thế trước mặt cậu, ánh mắt lảng tránh nhìn xung quanh: “Hôm nay cậu có gì đó hơi lạ.”  

Cô vốn chỉ đang cố tình gượng gạo đổi chủ đề, nhưng nói xong lại thật sự nhận ra điểm khác biệt so với thường ngày. Cô ghé sát đầu tới trước mặt cậu, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một lúc, rồi bừng tỉnh: “Cậu đổi kính à!”  

Hôm nay cậu đeo một chiếc kính gọng đen hoàn toàn, thiếu đi khí chất nho nhã, cấm dục của gọng đen nửa, trông… Ngoan ngoãn hơn và hơi quen thuộc.  

Tống Uẩn đẩy nhẹ gọng kính, có vẻ hơi mất tự nhiên: “Gọng kính cũ lỏng gọng rồi, vẫn chưa có thời gian đi chỉnh.”  

Không ngờ lại gặp cô trước.  

Chu Chanh im lặng suy tư, trong lòng như có bức rèm bị gió thổi tung, để lộ ra một chi tiết giấu kín đã bị cô bỏ qua từ lâu.  

Một lúc sau, cô chậm rãi mở miệng: “Nói mới nhớ, cách cậu nói chuyện online cũng hơi giống…”  

Tim Tống Uẩn giật thót, cậu quay đầu nhìn cô.  

“Giống chỗ nào?”  

Chu Chanh nghĩ ngợi, chắc chắn nói: “Dấu chấm câu.”  

Mỗi khi gặp cảm xúc ngại ngùng, tự ái hay không biết nói gì, cậu luôn quen dùng một dấu chấm.  

Kết thúc của mỗi câu hỏi cũng là dấu chấm.  

Càng nghĩ sâu, sắc mặt Chu Chanh càng kỳ lạ. Đột nhiên cô khựng lại, ngẩng phắt lên: “Nãy giờ tôi đâu có nói giống ai, sao cậu lại tự nhiên tiếp lời như thế?”  

Cô nghi ngờ bắt lấy tay Tống Uẩn: “Cậu không phải là…”  

Yết hầu Tống Uẩn hơi trượt xuống, nghe cô nói nửa câu sau: “… Không phải là đang bắt chước bạn trai cũ của tôi đấy chứ?”  

“…”  

Chuyện này mà cậu lại dính thêm lần thứ hai.  

Người vô tri vẫn ở đó luyên thuyên: “Thật ra không cần đâu, tôi đã chẳng còn cảm giác gì với cậu ấy nữa rồi. Dù sao cũng là yêu qua mạng, tình cảm bỏ ra không nhiều như cậu nghĩ đâu…”  

Tống Uẩn mặt đen lại, bóp lấy hai má cô: “Im miệng.”  

Tống Uẩn không muốn chơi trò kéo đi kéo lại với cô nữa, cậu hạ quyết tâm, nói: “Cậu chưa từng nghi ngờ…”  

Câu nói còn chưa xong thì cậu chợt thấy một nam sinh ở trước khán đài bên này ngã xuống đất. Xung quanh không có ai, trông có vẻ là người đang tụt lại cuối trong buổi kiểm tra thể chất.  

Hai người lập tức ngừng nói, cùng chạy xuống dưới.  

Tống Uẩn bước hai ba bước đã xuống hết bậc thang, một tay cậu chống vào lan can kim loại rồi nhảy thẳng xuống đường chạy.  

Đến khi Chu Chanh chạy từ cầu thang tới, cậu đã lật người nam sinh kia lại, vỗ vỗ mặt cậu ta, cố gắng gọi tỉnh.  

Khi nhìn rõ gương mặt đó, Chu Chanh chợt ngẩn người.  

“Gọi 120 trước đi…” Tống Uẩn quay đầu, thấy cô thất thần: “Chu Chanh?”  

“À à.” Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Chu Chanh rất nhanh hoàn hồn, cô rút điện thoại gọi 120. Cả hai đều chưa học qua sơ cứu nên không dám tự ý di chuyển cậu ta.  

Mấy nam sinh chạy trước nghe thấy tiếng động thì lập tức quay lại, giáo viên chờ ở vạch đích cũng trông thấy cảnh này.  

Một nam sinh mặc đồ thể thao xám chạy tới đầu tiên, ngồi xuống vỗ vai người kia: “Quách Đa Kỳ! Tỉnh lại đi!”  

Nghe cái tên này, Tống Uẩn nhìn sang Chu Chanh bên cạnh, rồi mới nói với nam sinh nọ: “Cậu ấy không có ý thức, bọn tôi đã gọi 120 rồi.”  

Nghe Tống Uẩn nói vậy, nam sinh thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn, cảm ơn!”  

Giáo viên thể dục cùng các học sinh khác nhanh chóng vây lại, cả đám đều muốn giúp đỡ.  

Trong hỗn loạn, bác sĩ trường chạy từ nhà thể chất tới, chen vào trong đám đông rồi làm sơ cứu ban đầu cho cậu ta.  

Chu Chanh đứng bên ngoài, nhìn gương mặt tái nhợt của Quách Đa Kỳ, cô không kìm được mà hỏi: “Cậu ấy bị hạ đường huyết à?”  

Nam sinh có vẻ là bạn cùng phòng của cậu ta lắc đầu: “Không phải, cậu ấy chắc là uống thuốc giảm cân đã hỏng đấy.”  

Chu Chanh ngạc nhiên: “Thuốc giảm cân?”  

“Ừ, cậu ấy bị bạn gái cũ chơi đùa tình cảm, nhưng lại cứ muốn níu kéo. Giảm cân bình thường không hiệu quả, thế là cậu ấy dùng cách khác…”  

Nam sinh nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Chu Chanh lại nổi sóng dữ dội.  

Người bạn gái cũ chơi đùa tình cảm kia, là cô à?  

…  

Cô luôn dùng cụm từ “chia tay trong hòa bình” để miêu tả mối tình vội vàng bắt đầu rồi cũng vội vàng kết thúc này. Mặc dù lý do chia tay của cô khi đó ngớ ngẩn đến mức nực cười, nhưng cậu ấy không nói gì, chỉ im lặng một lúc rồi đáp lại bằng một chữ “Được”. Sau đó, dứt khoát chặn người bạn gái cũ này luôn.

Chính vì thái độ lạnh nhạt của cậu, nên Chu Chanh từng nghĩ đây chỉ là một trò chơi tình ái mà mình tự biên tự diễn, đồng thời nó cũng tạo nên cảm giác mất mát trong cô.

Sau khi khu tây được sáp nhập về lại cơ sở chính, cô từng gặp Quách Đa Kỳ vài lần trong khuôn viên trường. Ban đầu, cô định chào hỏi, nhưng đối phương lại lờ đi ánh mắt của cô, lướt qua như người xa lạ.  

Thế nhưng, nam sinh kia lại nói với cô rằng không phải vậy. Cậu ấy để tâm hơn cô nghĩ nhiều, thậm chí vì chuyện đó mà trở nên trầm cảm và cực đoan…  

Nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của cô, tâm trạng Tống Uẩn cũng trở nên rất phức tạp.  

Cậu không ngờ màn hiểu lầm này lại có thể tiếp diễn như vậy…  

Khi xe cứu thương vào sân thể dục, tiếng còi xe cứu thương vang lên. Quách Đa Kỳ nhanh chóng được đưa lên cáng, thầy giáo thể dục cùng mấy người bạn cùng phòng của cậu ta cũng đi theo.  

Chu Chanh vô thức cũng muốn bước theo, nhưng bị Tống Uẩn kéo lại: “Cậu định đi đâu đấy?”  

“Tôi phải đi xem sao, dù sao cũng là vì tôi mà…”  

“Cậu ta không liên quan gì đến cậu.” Tống Uẩn dứt khoát kéo cô đi về hướng bên kia sân thể dục. Sau lưng, cửa xe cứu thương khép lại, rồi lao đi trong tiếng còi hú.  

Chu Chanh bị động bước theo cậu, trong lòng rối như tơ vò.  

Cho đến khi rời khỏi sân thể dục, cô cuối cùng cũng hạ quyết tâm, giằng tay khỏi Tống Uẩn: “Không được, không được. Tôi phải giải thích rõ ràng với cậu ấy. Tôi không phải chơi đùa tình cảm, mà là vì thích mới ở bên nhau.”  

Tống Uẩn cúi đầu nhìn cô, rồi “ồ” một tiếng: “Lúc nãy không phải cậu vừa nói chỉ là yêu qua mạng thôi, tình cảm không sâu đậm, đã không còn cảm giác gì từ lâu lắm rồi sao?”  

“… Anh giai à, đây là lúc để ghen hả?”  

“Ai thèm ghen.”  

Chu Chanh quan sát sắc mặt cậu, đúng là không giống như đang không vui.  

Cô bình tĩnh suy nghĩ lại, lấy thân phận bạn gái cũ để đến thẳng bệnh viện thì đúng là hơi đột ngột thật.  

“Nhưng tôi vẫn phải xin lỗi. Quyết định chia tay lúc đó đúng là đơn phương và vội vã mà.”  

Chu Chanh lấy điện thoại ra, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô lại thấy phiền muộn: “Cậu ấy đã chặn tôi rồi, mà tôi cũng không có số điện thoại của cậu ấy.”  

Tống Uẩn im lặng đi phía sau cô, lúc này mới mở miệng: “Vậy thì nói trực tiếp đi. Giờ tôi cũng rảnh.”  

Chu Chanh chưa kịp hiểu ra, quay đầu ngơ ngác nhìn cậu, hoài nghi nói: “Hả?”  

Tống Uẩn dừng lại trên cây cầu có mái che, khẽ cụp mắt nhìn cô ở bậc thang dưới.  

Chiếc gọng kính đen trên mặt phản chiếu cảm xúc trong mắt cậu, biến chúng thành ánh sáng mờ ảo. Tim Chu Chanh bất giác đập mạnh.  

Cậu nói:  “Không phải cậu muốn xin lỗi tôi à? Tôi cảm thấy nói trực tiếp thì chân thành hơn.”  

“??” Chu Chanh cảm thấy đầu óc mình như treo máy.  

Thấy cô ngẩn người, Tống Uẩn lấy một chiếc điện thoại trắng không ốp từ trong túi ra, cúi đầu thao tác mấy cái.  

Đồng thời bên phía Chu Chanh cũng nhận được một tin nhắn mới. Tài khoản WeChat mà cô đã bị chặn từ lâu, và cũng là tài khoản duy nhất trong danh bạ được cô lưu tên là “Crush duy nhất” đột nhiên xuất hiện trên đầu danh sách.  

[Crush duy nhất: .] 

Tống Uẩn ngẩng đầu lên, giơ điện thoại trong tay ra trước mặt cô: “Hoặc nếu cậu quen nói chuyện trên WeChat hơn, thì cũng được thôi.”  

Chu Chanh: “!!!!!!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.