Hôm Nay Bạch Tiên Sinh Đã Vui Chưa

Chương 8: Khởi đầu mới




Sáng hôm sau…

‘Tiểu thư, người dậy chưa?’

Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài phòng, Dạ Nguyệt cuống cuồng ngồi dậy vội mang dép vào rồi chạy ra ngoài mở cửa. Thấy đầu tóc cô rối bời, khuôn mặt vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, một người đàn ông đã ngoài tuổi trung niên khẽ cười trừ.

‘Tiểu thư, người vừa dậy sao?’

Dạ Nguyệt ngượng ngùng hơi cúi đầu, dùng mái tóc rối bời để che đi sự lúng túng của mình.

‘Tôi là quản gia ở đây. Tiểu thư đi theo tôi nhé?!’

Dạ Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại và đi theo sau lưng Ân quản gia. Ân Thành vừa đi vừa nói.

‘Cô chắc hẳn là người vừa được Bạch tiên sinh cứu đến có phải không. Tôi là quản gia Ân phụ trách căn biệt thự này. Căn biệt thự tuy lớn nhưng không có nhiều người làm. Chỉ có tôi, hai tài xế, một thợ vườn và vài người vệ sĩ đi theo bảo vệ Bạch tiên sinh thôi’

Dừng trước một căn phòng, Ân Thành nói tiếp.

‘Đây sẽ là phòng của tiểu thư. Tôi mong rằng tiểu thư sẽ thích căn phòng này. Hãy thay một bộ đồ mới thật thoải mái, nửa tiếng sau tôi sẽ dẫn tiểu thư đi dùng bữa sáng và giới thiệu công việc cần làm’

Đoạn Ân quản gia cung kính cúi đầu, xin phép đi làm việc khác.

Khi cánh cửa được mở ra, một thế giới mới chào đón Dạ Nguyệt. Căn phòng tuy được sơn thành hai màu trắng đen nhưng thiết kế theo phong cách hiện đại, đơn giản nhưng lại toát lên vẻ đẹp kì bí. Có thể nói nhìn thoáng qua căn phòng mang lại cảm giác cô đơn nhưng đồng thời cũng mang lại cảm giác ấm cúng, kì lạ như gia chủ vậy. Dưới sàn được lót một tấm thảm lông cừu bao phủ hết nền phòng, cảm giác đi đi lại lại thật sự rất thích, rất êm chân. Mọi thứ trong căn phòng này được sắp xếp đâu vào đó, chỉ lướt mắt qua thôi đã biết không thiếu một thứ gì. Dạ Nguyệt ngỡ ngàng, không ngờ một người làm như cô cũng có thể ở trong một căn phòng sang như vậy, hơn nữa còn là căn phòng riêng. Có mơ cũng không dám mơ đến, đôi lúc còn có ý nghĩ Ân quản gia có nhầm lẫn gì đó.

Bước chân nhẹ nhành đến mở tủ đồ, chỉ có vài đồ bộ mới toanh, Dạ Nguyệt vươn tay lấy một bộ giản dị và đơn giản nhất để mặc.

Nửa tiếng sau.

Tiếng gõ cửa bên ngoài phòng lại vang lên. Biết là ai đang ở bên ngoài nên cô chạy ra mở cửa.

Nhìn thấy hình ảnh cô gái lúc này so với nửa tiếng trước, Ân quản gia có chút ngạc nhiên nhưng lại thôi không thắc mắc. Chỉ thấy khóe mắt ông ấy khẽ cong, giọng nói nhẹ nhàng mang ý hài lòng.

‘Tiểu thư, bữa sáng của người đã sẵn sàng. Xin đi theo tôi’

Dạ Nguyệt nghe lời, đi theo sau lưng Ân quản gia.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Ân quản gia nhiệt tình hướng dẫn công việc cho cô.

‘Vào sáng sớm trước tiên tiểu thư sẽ giặt đồ, tất cả đồ đều được để bên ngoài nhà tắm, bộ đồ đi làm của Bạch tiên sinh phải giặt bằng tay, còn những bộ mặc ở nhà sẽ giặt bằng máy. Tiếp đến sẽ quét dọn bụi bẩn bám ở các phòng. Tuyệt đối không được vào phòng ngủ của Bạch tiên sinh dù bất cứ trường hợp nào. Buổi chiều sẽ lấy nước trong giếng ở sân sau chuyển vào cái lu gần khu nhà kính, vì nước trong giếng sẽ tinh khiết và tốt cho hoa. Sau đó cho thú cưng của tiên sinh ăn, đừng lo lắng, buổi chiều chúng sẽ tự chạy vào sảnh tìm tiểu thư nên không phải đi kiếm chúng. Buổi tối tiểu thư chuẩn bị bữa ăn cho Bạch tiên sinh. Bình thường ngài ấy sẽ về nhà lúc 7 giờ tối, nếu có việc đột xuất thư ký Lý sẽ thông báo. Lúc gần đi ngủ thì hãy pha một ly sữa ấm đem lên phòng cho Bạch tiên sinh, chỉ ấm đừng quá nóng. Tiểu thư đã nhớ hết chưa?’

Sau khi nghe hướng dẫn công việc, Dạ Nguyệt vui vẻ gật đầu. Những công việc này cô đã từng làm qua ít nhất một lần. Công việc ở đây còn nhẹ hơn so với những nơi khác. Lúc bị bán làm thuê cho người ta, cô giỏi nhất là lấy lòng người khác bằng sự hầu hạ nhiệt tình. Bây giờ cũng vậy, nhất định sẽ làm được.

‘Tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi?’

Nghe có người hỏi về tuổi tác, Dạ Nguyệt ngập ngừng.

Cô không nhớ là cô bao nhiêu tuổi nữa, sự việc cứ đến dồn dập và liên tiếp khiến cô quên mất cả ngày sinh nhật của mình nói gì đến tuổi tác chứ.

Dạ Nguyệt mãi không trả lời, Ân quản gia không than trách, chỉ thở dài cười hiền.

‘Được rồi, bây giờ tiểu thư bắt tay vào làm việc nhé. Có việc gì không hiểu cứ tìm tôi, tôi ở ngoài vườn cây bên hông nhà thôi’

Dạ Nguyệt gật đầu, cô bắt tay vào làm việc ngày đầu tiên. Hy vọng những ngày tiếp theo sẽ là ngày tốt lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.