Bỗng đôi mắt Dạ Nguyệt phủ một lớp nước dày, mọi thứ thu vào tầm mắt đều mờ nhạt.
Cô mất mẹ từ khi mới lọt lòng, chưa từng nhìn thấy mẹ dù một lần trong đời. Chỉ nghe cha miêu tả ngoại hình và nét đẹp của mẹ, tự trong đầu cô hình dung ra. Cha vẫn còn sống nhưng không quan tâm và luôn lợi dụng cô để kiếm tiền trong bất kì hoàn cảnh nào.
Bạch Ảnh Quân may mắn hơn cô. Có cha có mẹ. Gia đình chung sống vui vẻ hòa thuận. Nhưng thời hạn chỉ có 5 năm. Đúng 5 năm sau thì họ biến mất khỏi cuộc đời anh, để lại anh bơ vơ sống một mình trên cõi đời trong sự day dứt mỗi đêm. Một khoảng trống mà không bao giờ có thể lấp lại, một vết đau trong quá khứ không bao giờ được chữa lành.
‘Sau hôm đó tiên sinh trở thành trẻ mồ côi, không cha không mẹ, bị bạn bè cười chê. Người thân trong dòng họ cũng từ chối nhận nuôi vì sợ bị liên lụy. Từ sau hôm xảy ra vụ cháy, Bạch tiên sinh không nói một lời, tuyệt thực suốt mấy ngày liền, chỉ uống được hai đến ba cốc nước nhỏ. Cơ thể vì cạn kiệt sức lực mà đổ bệnh. Rồi có lúc rơi vào tự kỷ, một thời gian sau mới trở lại bình thường. Với mục đích tìm ra tên hung thủ giết hại cha mẹ, tiên sinh điên cuồng lao đầu vào công việc. Xuyên Bách cũng là do một tay tiên sinh tự gầy dựng lên’
Giọt nức mắt nóng hổi lăn dài trên má, Dạ Nguyệt không ngăn được cảm xúc của mình nữa. Tự hỏi bản thân tại sao Bạch Ảnh Quân lại giỏi đến mức như vậy, có thể tạo dựng một tập đoàn nổi tiếng chỉ với chừng ấy năm sao?
‘Đến giờ hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài xã hội. Cho đến bây giờ hung thủ gây ra cái chết của lão gia và phu nhân vẫn là một ẩn số’
Dạ Nguyệt ngạc nhiên. Thế lực của Bạch gia lớn như vậy, không lẽ không điều tra ra được sao? Hay là có uẩn khúc gì khác trong chuyện này?
‘Vì sao chưa tìm được hung thủ khi Bạch tiên sinh đang rất nổi tiếng trong thành phố lẫn quốc tế?’
‘Mọi manh mối đã bị cắt đứt khi kẻ có liên quan đã tự tử trong lúc Bạch tiên sinh tra hỏi’
Cái chết của cha mẹ vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân, chắc là cảm thấy tức giận trong bất lực lắm nhỉ?
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cảm xúc phức tạp cứ chạy trong đầu, thật khó để nhìn ra được một người mạnh mẽ như Bạch Ảnh Quân lại có một tuổi thơ bất hạnh đến thế.
Ân quản gia lau sạch nước mắt trên mặt, vực dậy tinh thần nhanh chóng. Một nụ cười nở trên môi. Giống như chưa từng kể một câu chuyện buồn vậy.
‘Ai da, trách thân già này nhiều chuyện quá. Mọi chuyện chi tiết chắc phải tự để Bạch tiên sinh nói cho Dạ tiểu thư rồi, tôi cũng chỉ biết bấy nhiêu thôi. Quá khứ của Bạch tiên sinh, tôi chỉ kể cho một mình tiểu thư biết vì tôi cảm thấy tiểu thư sẽ là người có thể an ủi tiên sinh, cảm giác của tôi nói như thế. Thôi, tôi đi làm nốt công việc rồi về. Tiểu thư cũng nhanh chóng nghỉ ngơi đi nhé’
Dạ Nguyệt mỉm cười gật đầu nhẹ, nâng tay quẹt đi nước mắt. Tinh thần cũng mau chong được lấy lại. Cô ngồi nhìn theo Ân quan gia chậm rãi rời đi, bao cảm xúc phức tạp không thể nói hết được.
Cô đang cảm thấy thương hại cho Ảnh Quân. Chắc anh cần một cái ôm an ủi nhỉ? Không đâu, nhìn anh cứng rắn như vậy, không giống một người yếu đuối cần sự an ủi.
Mọi chuyện xảy ra cũng đã rất lâu, hiện tại Ảnh Quân đang đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp. Là do cô vừa được nghe kể một câu chuyện rất buồn nên cảm xúc cứ vậy mà đi lên, kiềm không được mà tuôn ra ngoài những giọt nước mắt thương cảm. Là cảm xúc nhất thời thôi.