Hôm Nay Anh Chủ Lại Không Về Nhà

Chương 25: Đến hiệp hội chúng tôi làm việc đi!




Edit: Nananiwe

Nghiêm Qua rõ ràng hơn bất kỳ ai rằng, sở di hắn được quân đội ưu đãi và nhận được nhiều tiền thưởng như vậy chính là vì thực lực SS khiến hắn có giá trị hơn những người khác.

Hoạt động biểu tình phản đối lính gác dẫn đường năm ấy gần như ảnh hưởng rất lớn đến lính gác dẫn đường, chỉ có một mình hắn không bị ảnh hưởng.

Cũng vì vậy mà hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai, rằng nếu mình không có thực lực mạnh thì không thể sống yên ổn trong quân đội.

Từ lúc thức tỉnh năm 5 tuổi, Nghiêm Qua đã bị quân đội đưa đi, từ nhỏ đến lớn sống trong quân đội, hơn ưnã còn ở đó thực hiện giá trị nhân sinh của mình. Nếu rời khoi nơi ấy, hắn không biết mình còn có thể đi đâu.

Thấy ánh mắt bị đả kích của Nghiêm Qua, Lê Thương mở miệng gọi một tiếng nhưng Nghiêm Qua đã thất hồn lạc phách bước ra khỏi đây không quay đầu lại.

Lê Thương hơi nhíu mày, nghĩ mặc dù hắn bị ảnh hưởng lớn thật, thậm chí có lẽ thực lực không còn như ban đầu, nhưng dù nói thế nào đi nữa thì thực lực cấp S trở lên hẳn là vẫn đạt được. Một người sắp ba mươi tuổi rồi sẽ không nghĩ quẩn chỉ vì chút chuyện này đấy chứ? Dù sao thì cuộc sống đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió đâu.

Anh nhớ lại mình cũng từng trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, cuối cùng vẫn có thể đứng dậy bước tiếp. Nghiêm Qua lớn hơn mình bốn tuổi, những gì phải trải qua cũng nhiều hơn, chắc chắn sẽ không nghĩ quẩn chỉ vì chút chuyện cỏn con này. Lê Thương tạm thời bỏ chuyện anỳ qua một bên, thu dọn đồ đạc gọi Los giúp mình tới thị trấn, định mua một chiếc xe mới rồi với về lại phòng khám.

Mà bên kia, sau khi Nghiêm Qua rời khỏi nhà Lê Thương thì đi tới bên hồ nước trong rừng cây, nhìn chằm chằm sóng gợn trên mặt hồ hồi lâu, cuối cùng đột nhiên c ởi đồ hóa thành dạng thú, ngửa đầu lên trời gào một tiếng thật to.

m thanh này dường như khiêu khích tất cả dã thú và lính gác xung quanh. Nếu phiên dịch sang ngôn ngữ loài người thì có thể hiểu là nó bao hàm tất cả những kiêu ngạo mà người bình thường có thể tưởng tượng ra.

Mấy người Thích Lam và Tạ Nguyên Bạch mới ngủ dậy vừa nghe thấy tiếng này lập tức xù lông, chưa kịp c ởi quần đùi đã hóa thành dạng thú, tức giận chạy về phía phát ra âm thanh.

Ngay cả Lâm Phi cũng hơi nhíu mày lại, sau đó đi lên tầng cao nhất nhìn về hướng Nghiêm Qua.

Thích Lam biến thành báo, Tạ Nguyen Bạch biến thành sư tử, Los và Lý Khải Văn biến thành hai con chó săn. Bốn người vây quanh Nghiêm Qua, Nghiêm Qua đứng giữa trung tâm.

Thích Lam rống lên một tiếng, dùng ngôn ngữ thú nói: "Lần này không phải anh định chạy trốn đấy chứ? Đồ hèn nhát!"

Nghiêm Qua không nhiều lời với bọn họ, lập tức xông lên đánh cả đám.

Mặc dù nói hiệp hội lính gác lấy nhiều đánh một có hơi xấu hổ, nhưng đối mặt với lính gác nghe nói đẳng cấp SS trong truyền thuyết này lại chẳng cảm thấy hành vi của mình sai chỗ nào cả. Ngay chính bọn họ cũng biết nếu không đoàn kết thf có lẽ 1% chiến thắng cũng chẳng có.

Một đám lính gác đánh nhau tới tới lui lui, ban đầu Nghiêm Qua còn có thể né tránh đòn tấn công của bọn họ, nhưng càng về sau càng cảm thấy thể lực mình không chống đỡ nổi. Cuối cùng hắn đánh bại hai con chó săn, đè Tạ Nguyên Bạch trên mặt đất rồi dùng răng cắn mạch máu chỗ cổ họng cậu ta, điều này mang nghĩa Tạ Nguyên Bạch cũng đã bị đánh bại. Cuối cùng chỉ còn hắn và Thích Lam đánh tay đôi với nhau.

Ngay lúc hai người đánh đến mức bất phân thắng bại thì Thích Lam đột nhiên dùng lực, Nghiêm Qua lợi dụng khoảng cách này tìm được sơ hở của Thích Lam, dùng lực đè cậu ta xuống đất.

Những người khác biến dần thành dạng người, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Nghiêm Qua đều mang theo khâm phục sau khi tận mắt chứng kiến thực lực của hắn.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Nghiêm Qua động thủ.

Thích Lam tâm phục khẩu phục nói: "Bọn tôi thua."

Nghiêm Qua không nói gì cả giống như chịu đả kích lớn lắm, hắn nhanh chân chạy bạt mạng về phía rừng cây.

Những người khác nhìn theo bóng lưng hắn bằng ánh mắt kỳ lạ. Los tò mò hỏi: "Sao anh ta thắng mà giống như đánh thua vậy?"

"Đó là do ban nãy suýt nữa anh ta đã thua. Các cậu đừng quên Nghiêm Qua là lính gác cấp SS, đối mặt với mấy lính gác cấp A B, cùng lắm là cấp S như các cậu mà lại thắng khó như vậy, nghĩ cũng biết đây là nguyên nhân khiến anh ta shock như vậy."

Lâm Phi chậm rãi đi đến, những người còn lại nghe xong đều lộ vẻ hóa ra là vậy.

"Đúng vậy, chẳng lẽ thực lực lính gác cấp SS chỉ có vậy thôi sao? Hay là chúng ta đánh giá quân đội quá cao?" Thích Lam cảm nhận được ban nãy mình đánh ngang tay với Nghiêm Qua, hơn nữa còn suýt thắng.

Sắc mặt của Tạ Nguyên Bạch rất khó coi: "Nhưng dù là vậy thì anh ta vẫn đánh bại chúng ta rất dễ dàng."

"Ban nãy tôi nhìn thấy, sở dĩ Nghiêm Qua có thể đánh bại các cậu không phải do thực lực cao hơn các cậu mà là năng lực và trực giác được rèn giũa qua chiến trường nhiều hơn các cậu. Thế nên về mặt cơ bản thì thực lực Nghiêm Qua không mạnh hơn các cậu quá nhiều đâu."

"Thực lực giảm nhiều như thế, dẫn đường mất đi khiến anh ta bị tổn thương nặng như vậy sao?" Lý Khải Văn ở bên cạnh nói một câu như đang suy xét gì đó

Lâm Phi lắc đầu: "Tôi cũng không biết, chỉ nghe nói rất ít lính gác mất đi dẫn đường có thể sống sót. Một là do tinh thần bị cưỡng chế tách ra khiến lính gác phải chịu đựng đau đớn, hai là thực lực của lính gác sẽ giảm mạnh. Từ biểu lộ vừa rồi của Nghiêm Qua, có lẽ anh ta hiểu chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình hơn bất kỳ ai."

Lý Khải Văn nói: "Nếu tôi vốn là lính gác cấp SS, sau đó một ngày nọ nhận ra năng lực của mình chỉ bằng lính gác cấp S thì chắc chắn cũng sẽ shock vô cùng, có khi còn có ý định tự tử ấy chứ."

Los hơi lo lắng nhìn theo hướng Nghiêm Qua chạy đi: "Nghiêm Qua sẽ không xúc động đến mức như vậy đâu nhỉ? Dù sao cũng là người trưởng thành rồi. Hơn nữa cho dù năng lực có giảm thì vẫn là lính gác cấp S mà, lính gác cấp S cũng mạnh lắm rồi, dù có như vậy thì tôi vẫn hâm mộ Nghiêm Qua. Tại bây giờ tôi cũng chỉ ở cấp B mà thôi."

"Mong là như các cậu nghĩ." Lâm Phi vừa nói vừa nhìn theo hướng ban nãy Nghiêm Qua chạy đi.

...

Nghiêm Qua không thể chấp nhận việc năng lực của mình bị giảm đi nhiều như vậy, hắn chạy mấy chục cây số như muốn trút sạch nỗi lòng, đến khi cơ bắp toàn thân đèu run rẩy mới ngừng lại, cúi đầu nhìn thân thể mình như thể không dám tin nó đã mất đi toàn bộ sức lực.

Nếu là trước kia thì chặng đường này sẽ chẳng khiến hắn mỏi mệt được, nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nghiêm Qua thất vọng ngồi bệt xuống đất, ngửa mặt lên trời tru một tiếng tràn đầy không cam lòng.

"Wuuuu!..."

Tru xong hắn lại lảo đảo đứng dậy tiếp tục chạy vào sâu trong rừng, đến khi cạn kiệt sức lực rồi ngã lăn ra đất.

Hắn nhớ lại đồng động đã mất của mình, đột nhiên nghi ngờ có phải bản thân đã sai khi ký hiệp nghị kia rồi không.

Sống sót nhưng lại trở thành dạng này, vậy sống còn có ý nghĩa gì chứ?

Nghiêm Qua cam chịu nằm trên từng lớp lá cây rừng nhắm mắt lại, nhìn qua hoàn toàn giống như đang chờ chết vậy.

Hồi chiều Hùng Thạch Nghị đi làm nhiệm vụ cách đó mấy trăm năm ánh sáng bỗng phát tín hiệu cầu cứu trong nhóm chung của hiệp hội, nói gặp phải nguye hiểm khi đang làm nhiệm vụ.

Thế là trừ Los ra tất cả những người khác lập tức lên đường, Lê Thương vốn muốn đi cùng nhưng những người khác lại cho rằng nhiệm vụ này nguy hiểm nên đều cự tuyệt hành động xin đi chung này của Lê Thương.

Lê Thương nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng tin tưởng Lâm Phi thông minh nhất nhóm chắc chắn có thể đưa mọi người an toàn trở về.

Thế nên khi Lê Thương đóng cửa phòng khám về nhà thì chỗ này chỉ còn mỗi anh và Los bị phái ở lại trông nhà.

Lê Thương về đến nhà ngồi trên ghế sofa mềm mại nghỉ ngơi một lát, đột nhiên nhớ tới Nghiêm Qua nên gửi tin nhắn hỏi Los xem tình hình Nghiêm Qua thế nào rồi.

Los kể chuyện hồi chiều cho anh nghe, cuối cùng nói: "Em hơi lo lắng, trông Nghiêm Qua lúc ấy lạ lắm, hơn nữa đến tận bây giờ vẫn chưa trở về, qua nửa ngày rồi anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Lê Thương lập tức đứng dậy, khiếp sợ hỏi: "Cái gì? Anh ta chạy đi lâu như vậy rồi sao?"

Trong lòng Lê Thương bỗng có dự cảm không lành, lập tức gọi Los xuất phát đi tìm Nghiêm Qua. Los ngửi ngửi một lát, Lê Thương khuếch đại thị giác của cậu ta, hai người chạy vào trong rừng tìm kiếm.

Khó khăn lắm bọn họ mới tìm thấy Nghiêm Qua, tới nơi Lê Thương mới nhận ra hắn đang nằm sát bên bờ vực, bất động nhìn về phía ánh trăng ở chân trời.

Cảm nhận được có người tới nhưng Nghiêm Qua lại chẳng có chút phản ứng nào, giống như cho dù là dã thú tới thì hắn cũng chẳng quan tâm. Lê Thương để Los đứng tại chỗ đợi, còn mình thì chậm rãi bước đến gần Nghiêm Qua.

"Nghiêm Qua?" Anh vừa đến gần vừa nhẹ nhàng gọi tên Nghiêm Qua.

Nghiêm Qua nghe được giọng Lê Thương lỗ tai hơi giật giật nhưng vẫn không quay đầu lại.

Lê Thương đi tới ngồi xuống cạnh Nghiêm Qua, vươn tay sờ đầu hắn hai cái rồi hỏi: "Làm sao vậy? Sao chẳng có chút tình thần nào thế? Đây không phải là Nghiêm Qua tôi từng biết."

Cuối cùng Nghiêm Qua cũng ngẩng đầu lên nhìn Lê Thương một cái, sau đó lại thở dài nằm lười trên mặt đất không nhúc nhích.

Lê Thương cũng không ép hỏi, anh vươn tay vừa sờ đầu Nghiêm Qua vừa dùng sợi tinh thần của mình bước vào thế giới tinh thần của Nghiêm Qua để khai thông giúp hắn.

Nghiêm Qua hơi nhích sang bên cạnh một chút tránh tầm tay của Lê Thương, cũng từ chối không cho Lê Thương bước vào thế giới tinh thần của mình, sau đó biến thành người quay lưng lại nói với anh: "Xin lỗi tôi không trả nổi phí khai thông tinh thần, không cần làm phiền cậu."

Lê Thương nhướng mày nhìn vào tấm lưng rắn chắc của hắn: "Anh lại quyến rũ tôi vì muốn tôi chuẩn bị thịt ăn à?"

Mặt Nghiêm Qua lập tức đỏ lên, quay đầu lại quát Lê Thương: "Rốt cuộc cái đồ dẫn đường háo sắc nhà cậu suốt ngày nghĩ gì vậy?"

Lê Thương vươn tay sờ mái tóc màu đen của Nghiêm Qua: "Rồi rồi, không tin giận được không? Nói cho tôi biết, hôm nay làm sao nào, sao lại khó chịu như vậy? Là do biết thực lực của mình giảm sút à? Chuyện thực lực không thể nói chính xác được, dù sao thì anh không dùng đến suốt hai năm trời, thế giới tinh thần cũng không được chăm sóc hai năm trời, thế nên thực lực giảm sút cũng là điều đương nhiên. Chờ sau này điều trị cẩn thận thì sẽ có cơ hội khôi phục."

Mặc dù nói như vậy nhưng ai cũng biết muốn khôi phục như cũ là điều rất xa vời.

Nghiêm Qua cực kỳ mất tự nhiên tránh khỏi bàn tay đang sờ tóc mình, đáp: "Cậu không hiểu đâu, lý do không chỉ có vậy..."

"Vậy rốt cuộc là lý do gì?" Lê Thương hỏi bằng giọng điệu dịu dàng.

Nghiêm Qua ngạc nhiên, yên lặng nhìn ánh mắt dịu dàng của Lê Thương. Nhân lúc hắn thất thần, Lê Thương trực tiếp dùng sợi tinh thần xâm nhập vào thế giới tinh thần của hắn. Thấy được thế giới tinh thần của Nghiêm Qua, Lê Thương tận lực đồng cảm với nó, trong lòng bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác bất lực vì không có nhà để về.

"Hóa ra anh đang lo lắng cái này à?"

Nghiêm Qua giãy dụa muốn đẩy kẻ đang xâm nhập vào thế giới tinh thần của mình ra ngoài, thẹn quá thành giận nói: "Cậu thật sự quá đang lắm nhé, đừng có hơi chút là xông vào thế giới tinh thần của người khác! Cậu làm như vậy rất bất lịch sự, nếu lần sau còn làm như vậy tôi sẽ..."

Lê Thương nói thẳng với hắn: "Đến hiệp hội chúng tôi làm việc đi, chúng tôi bao ăn bao ở. Chỉ là không có lương thôi, bởi vì toàn bộ tiền lương của anh sẽ dùng để trả nợ."

Los ở bên cạnh nhìn qua còn tưởng lần này chắc chắn Nghiêm Qua sẽ kêu Lê Thương là đồ dẫn đường xấu xa, không nờ Nghiêm Qua chỉ cúi đầu ôm gối, im lặng một lát mới mở miệng.

"Nhưng dù là vậy thì tôi vẫn không có tiền để tìm cậu khai thông tinh thần."

Lính gác không thể rời xa dẫn đường, không có dẫn đường thì lính gác cũng chỉ là đồ bỏ đi.

"Quên nói cho anh biết, lính gác trong hiệp hội khai thông tinh thần sẽ được miễn phí hoàn toàn."

Giây phút nghe được lời ấy, viền mắt Nghiêm Qua đỏ lên. Nhưng hắn không muốn người khác thấy dáng vẻ chật vật của mình nên vẫn tỏ vẻ kiêu căng, lời nói ra cũng đầy khinh thường: "Đồ dẫn đường lòng dạ hiểm độc nhà cậu lại muốn gạt tôi làm việc cho cậu cả đời đúng không?"

Lê Thương mỉm cười: "Vậy vị lính gác này có bằng lòng bị gạt không?"

Nghiêm Qua hừ một tiếng: "Nếu cậu đã cầu xin như vậy thì tôi miễn cưỡng ở lại hiệp hội nhỏ nhoi này của các cậu một thời gian vậy." Nói rồi lập tức biến thành sói chạy nhanh khỏi đây."

Lê Thương nói với Lê Thương: "Anh có cảm thấy... hình như anh ta hơi..."

"Kiêu căng." Lê Thương nhớ tới ban nãy Nghiêm Qua ở trần trước mặt mình lại bật cười.

Còn xấu hổ nữa chứ, đáng yêu thật.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay update sớm, chương sau sẽ up muộn hơn nha. Mặc dù tui đã đào hố rất lâu rồi nhưng thạt sự không ngờ được thể loại lính gác dẫn đường này còn ít người coi hơn cả thể loại nữ tôn QAQ. Bộ truyện nữ tôn trước đó đã có hơn 2K lượt add vào thư viện rồi, truyện này tui không ôm hi vọng quá nhiều mà chỉ mong được tới 2K lượt thêm vào thư viện thôi. Nếu tình yêu nào thích thể loại này thì nhớ ủng hộ tui nhiều hơn nha. Nếu mọi người thích văn phong của tui thì bấm theo dõi tác giả rồi ghé qua mấy bộ sắp viết của tui nha, đây là động lực lớn nhất của tui đó.

Bên dưới là mấy bộ tui và bạn tui sắp viết, mọi người ghé qua coi mấy ẻm chút nha~

Của tui

1. Tổng công và nhóm phản diện bị hắn vứt bỏ

Tổng công, xuyên nhanh

Sau khi tổng công của truyện sếch xuyên vào truyện thanh thủy văn của Tấn Giang thì dần phát hiện tất cả những đối tượng mình cần công lược đều là những nhân vật phản diện trước kia mình từng công lược bằng cách không thể miêu tả bằng lời.

Hình như bọn họ hắc hóa nặng lắm.

Xuyên nhanh, thụ cắt miếng, sảng văn

2. Xin hỏi anh là ai?

Sảng văn, theo đuổi lại vợ sml

Sau khi phi thăng, trong một lần trò chuyện với các đạo hữu thì mọi người hỏi tại sao Triệu Tiểu Ngư lại tu Vô Tình đạo.

Triệu Tiểu Ngư trả lời: Đời mà, tuổi trẻ ai mà không yêu nhầm một hai thằng sở khanh.

*

Lê Tố Phong cho rằng mình không yêu Triệu Tiểu Ngư.

Hắn cực kỳ hận Triệu Tiểu Ngư tu hú chiếm tổ chim khách, hận cậu ngu ngốc vô tri, lại càng hận dáng vẻ lúc nào cũng tươi cười lấy lòng mình của Triệu Tiểu Ngư.

Chẳng biết từ bao giờ, bọn họ đã trở thành đôi đạo lữ chưa công khai nhưng tất cả mọi người đều biết đến.

Tới khi tỉnh táo lại thì hắn mới chợt nhận ra hình như mình đã sa vào lưới, thế là càng thêm chán ghét Triệu Tiểu Ngư.

Thời khắc phi thăng nhìn thấy Triệu Tiểu Ngư đang thầm nhủ sẽ cố gắng tu luyện để sau này tới tìm mình, hắn trào phúng nói:

"Triệu Tiểu Ngư, phi thăng ư? Cậu xứng chắc?"

Việc này đã trôi qua rất nhiều năm, vốn nên trở thành một phần ký ức chẳng mấy quan trọng của hắn. Nhưng Lê Tố Phong vẫn không quên được vẻ tuyệt vọng của Triệu Tiểu Ngư lúc ấy.

Cuối cùng gặp lại ở Thiên giới, hắn không kiềm được vui sướng trong lòng, đi tới trước mặt Triệu Tiểu Ngư hờ hững nói: "Triệu Tiểu Ngư, cuối cùng cậu vẫn đến tìm tôi, tôi biết là cậu không quên được tôi mà."

Lại không ngờ Triệu Tiểu Ngư nhìn hắn bằng vẻ mặt mờ mịt: "Anh là ai?"

Của bạn tui:

3. Tôi cướp kịch bản của nam chính hắc hóa – Nhật Kiến Bành Trướng Đích Bàn Tử

Một câu giới thiệu vắn tắt: Sau khi cướp kịch bản ngược thụ chính, tôi trở thành ánh trăng sáng của cậu ta.

4. Công tử bột số một kinh thành – Đông Gia Tiểu Nương Tử

Một câu giới thiệu vắn tắt: Vì sao chị gái trong mộng của tôi lại đột nhiên đổi tính?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.