Edit: Nananiwe
Ở một nơi khác.
Thích Lam một mình tới tìm Lâm Phi chơi cờ vây: "Dù giữ Nghiêm Qua ở lại nhưng tôi vẫn cảm thấy không thể nào nắm bắt được hắn ta, tâm trạng luôn cảm thấy bất an."
"Em biết anh đang lo lắng điều gì. Hội trưởng yên tâm, em đã điều tra rồi. Nghiêm Qua nổi danh hơn chúng ta tưởng rất nhiều, cho dù ở hành tinh xa xôi này thì vẫn có rất nhiều lính gác biết hắn ta. Em đã đi hỏi những người đó rồi, Nghiêm Qua là một người rất kiêu ngạo."
Lâm Phi vừa nói vừa đặt một quân cờ đen xuống bàn cờ: "Điều quan trọng nhất là hắn tuyệt đối không chịu nợ ân tình của bất kỳ người nào, cho dù chỉ nợ một hạt gạo thì hắn cũng nhất định phải trả lại người ta. Thế nên trước khi trả nợ xong thì hắn sẽ không làm ra việc như phản bội. Dù sao thì hiệp hội lính gác của chúng ta cũng liều lĩnh mang hắn về, còn tốn rất nhiều công sức để chữa trị cho hắn. Giả sử hắn có là đồ vong ơn bội nghĩa thật thì chúng ta sẽ dùng mạng hắn để bồi thường những gì chúng ta đã bỏ ra để giúp hắn trước khi chúng ta trốn khỏi hành tinh này."
Lâm Phi giống như bộ não của hiệp hội vậy, cậu ta nói như vậy thì chắc chắn đã có cách để thực hiện, thế là Thích lam yên tâm gật đầu: "Được, vậy nghe lời cậu."
Bên này Nghiêm Qua sa sầm mặt trở về, mặc dù muốn đi tìm Lê Thương ngay lập tức để hỏi tại sao lại từ chối tiền chữa bệnh mà mình vừa chuyển cho nhưng hắn cũng chưa quên việc mấy lính gác ở đây không cho phép mình đi gặp Lê Thương.
Chuyện gặp Lê Thương chỉ có thể lén đi.
Los hơi thấp thỏm trở về cùng Nghiêm Qua, phát hiện hắn thật sự dạy mình mấy chiêu rất lợi hại chứ không có nuốt lời.
Sau khi Los học xong thì Nghiêm Qua để cậu về. còn dặn dò sau này phải chăm chỉ luyện tập.
Los trở về trong tâm trạng vui vẻ, mặc dù vẫn nhớ rõ mình cần giám thị Nghiêm Qua nhưng thực tế cậu đã buông lỏng cảnh giác hơn nhiều.
Nghiêm Qua nắm bắt cơ hội này, nhân lúc Los lơ là thì ẩn núp đi thẳng tới cửa nhà Lê Thương hệt như hôm qua, còn vô cùng quen thuộc men theo cửa sổ bò vào trong nhà Lê Thương.
Điều kỳ lạ là hắn không tìm thấy Lê Thương, kể cả dùng khứu giác để ngửi thử thì vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của Lê Thương.
Chẳng lẽ Lê Thương ra ngoài rồi ư?
Dù sao cũng chỉ là một dẫn đường, Lê Thương có thể đi đâu? Nghĩ vậy Nghiêm Qua ngồi xuống ghế sofa đợi.
Đợi suốt một tiếng đồng hồ không thấy người trở về, Nghiêm Qua đột nhiên nhớ tới lời Hùng Thạch Nghị nói trước đó. Dẫn đường này có mở một phòng khám khai thông tinh thần ở trong phố, chẳng lẽ hiện giờ đang đi làm ư?
Không thể nào!
Nghiêm Qua nghĩ như vậy. Bởi vì trước đó không lâu Lê Thương còn bị thương ở đầu quấn băng gạc kín mít, sao nhanh nh vậy đã đi làm được chứ? Nhìn Lê Thương không giống người thiếu tiền, mà nếu thiếu tiền thật thì sao lại không nhận số tiền thù lao mà mình trả chứ?
Nhưng chờ đợi như vậy cũng không phải cách hay, Nghiêm Qua men theo đường vừa nãy tới đây để về nhà. Về tới nhà thấy Hùng Thạch Nghị đang thu dọn hành lý, Nghiêm Qua hỏi: "Anh muốn đi đâu vậy?"
Hùng Thạch Nghị đáp: "Tôi vừa nhận một nhiệm vụ cần ra ngoài gấp, còn đang định nói với cậu đây. Trong khoảng thời gian này cậu tự chăm sóc bản thân nhé."
"Đi làm nhiệm vụ gì?" Nghiêm Qua có chút tò mò về những lính gác tập kết ở bên ngoài sinh tồn như thế nào, thế là hỏi một câu.
Trên mặt Hùng Thạch Nghị lộ vẻ hơi bất ngờ, không ngờ Nghiêm Qua lại để ý đến chuyện này: "Đi làm vệ sĩ cho một quý cô nhà giàu, bọn họ muốn có mấy lính gác mới yên tâm. À đúng rồi, tôi đã nhận được tiền của cậu rồi, cảm ơn nhé."
"Không cần cảm ơn, nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, anh có biết Lê Thương đã đi đâu không?"
"Tôi nghe nói hôm nay cậu Lê Thương đi đến cửa hàng rồi, chẳng lẽ cậu vừa ới đi tìm cậu ấy à?"
Nghiêm Qua nghĩ tới ngày ấy Lê Thương còn quấn băng gạc kín đầu, nghĩ hiện giờ Lê Thương đang làm việc với cái đầu bị thương ấy, cau mày nói: "Những tên đó bị sao vậy? Chẳng lẽ bọn họ không nuôi nổi một dẫn đường sao? Sao có thể để cậu ta làm việc trong khi đang bị thương ở đầu như vậy chứ?"
Hùng Thạch Nghị lắc đầu: "Tôi cũng không biết tạ sao cậu ấy muốn mở lại phòng khám sớm như vậy, nhưng tôi nghĩ đó không phải ý kiến của mấy lính gác kia mà chính là quyết định của cậu Lê Thương."
Nghiêm Qua hỏi vị trí phòng khám rồi đi thẳng tới đó.
Hùng Thạch Nghị nhìn thoáng qua bóng lưng rời đi của Nghiêm Qua rồi tiếp tục thu dọn hành lý.
Đi trên đường phố ồn ào này, tâm trạng Nghiêm Qua có chút phức tạp. Hắn chưa từng nghĩ trong thời đại vũ trụ phát triển như hiện tại mà còn có một nơi lạc hậu như nơi này.
Hắn hỏi thăm tên của phòng khám khai thông tinh thần này, sau đó vào từng ngõ nhỏ tìm kiếm mới tìm thấy phòng khám kia.
Phòng khám mở ở lầu hai, bên trên có một tấm biển hiệu rất bình thường, trên biển hiệu viết mấy chữ "Phòng khám khai thông tinh thần".
Tìm được lối vào, Nghiêm Qua không vội gõ cửa mà dứng bên ngoài dùng thính giác nhạy bén của mình để nghe ngóng âm thanh bên trong.
Bên trong có hai người đang nói chuyện, một người là Lê Thương, người còn lại có lẽ là khách hàng.
"Cảm ơn ngài đã khai thông tinh thần cho tôi, mặc dù lại bị từ chối lần nữa rồi." Là giọng của một người đàn ông.
Dường như Lê Thương đang mỉm cười không đáp.
"Quen biết ngài lâu như vậy, tôi có một vấn đề đã nghĩ rất lâu, không biết hôm nay có thể mạo muội hỏi một chút hay không?"
"Anh hỏi đi."
"Ngài thích kiểu động vật thế nào?"
Nghiêm Qua ở bên ngoài nghe được câu này lập tức cười nhạo trong lòng. Hỏi thẳng thắn như vậy chẳng bằng hỏi luôn là Lê Thương thích kiểu lính gác nào."
"Ừm... vấn đề này rất khó để tôi trả lời. Động vật nào cũng đáng yêu hơn, nhưng hầu như chưa có con nào khiến tôi có ý định mang nó về nhà."
"Vậy hình mẫu lý tưởng của ngài là gì? Có lẽ tôi có thể cố gắng trở thành như vậy."
Nghe giọng điệu có chút nịnh nọt của lính gác này, không hiểu sao trong lòng Nghiêm Qua cảm thấy hơi khó chịu. Tuy nhiên điều khiến hắn khó chịu hơn chính là tiếng cười khẽ của Lê Thương từ bên trong truyền ra.
"Hình mẫu lý tưởng à? Tôi thích chó, vừa trung thành đáng tin cậy lại nhiệt tình biết nghe lời, chỉ cần chủ nhân ở bên cạnh thì trong mắt nó sẽ chỉ có một mình chủ nhân... Những phẩm chất này dễ khiến tôi động lòng."
"Vậy tiếc quá, tôi chỉ là một con rắn."
Nghe giọng nói tràn đầy mất mát của lính gác bên trong, Nghiêm Qua bất giác cảm thấy vui vẻ trong lòng. Nhưng ngay sau đó hắn lại mắng thầm rằng Lê Thương chẳng có mắt nhìn gì cả, sao lại thích một con chó chứ. Vừa không đẹp trai lại chẳng cool ngầu, làm sao sánh được với con sói hung mãnh anh tuấn như mình chứ.
Nghiêm Qua vốn định nghe tiếp, kết quả bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh cưhc lớn khiến hắn suýt nữa điếc luôn.
"Chú ơi, sao chú lại đứng ở đây vậy? Sao lại không gõ cửa ạ?"
Nghiêm Qua nghiêng đầu nhìn sang thì phát hiện đó là một đứa bé mười mấy tuổi. Hắn sờ lỗ tai của mình một chút, có chút ghét bỏ gào đáp lại: "Cái thằng ranh này thét to như vậy làm gì hả? Tao sắp bị mày gào điếc tai rồi đó biết không?"
Nhóc con lộ vẻ ấm ức, hơi sợ hãi quay người chạy đi.
Nghiêm Qua hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục nghe ngóng tình hình bên trong.
Lính gác kia bị đả kích như mau chóng tạm biệt, vừa mở cửa ra đã thấy Nghiêm Qua đứng bên ngoài. Đối phương nhìn chằm chằm Nghiêm Qua một lát, ánh mắt hai người nhìn nhau dường như tóe lửa, sau đó người kia im lặng bước ra về.
Lê Thương nhìn thấy Nghiêm Qua đứng bên ngoài cũng không bất ngờ, cúi người cầm chén trà lên uống một hớp, tùy ý ngồi bắt chéo chân.
Sau đó đặt chén trà xuống, hai tay đặt trên dùi nói với Nghiêm Qua đang đứng bên ngoài: "Có chuyện gì?"
Cảm nhận được giọng Lê Thương nói với mình lộ ra mấy phần không chào đón, lại nhớ tới bộ dáng thân thiết khi nói chuyện với một lính gác khác ban nãy, trong lòng Nghiêm Qua cảm thấy vô cùng bất công.
"Tôi cũng là khách hàng!" Hắn nhấn mạnh.
"Xin lỗi, anh không phải khách hàng của tôi." Lê Thương nhìn hắn, vẻ mặt có chút lạnh nhạt.
Trong lòng Nghiêm Qua đã tức không chịu nổi, hắn trừng Lê Thương một cái cố gắng áp chế cơn giận của mình: "Tại sao chứ? Tôi cũng có thể cho cậu tiền mà? Chẳng lẽ cậu mở văn phòng này không phải vì muốn người cho cậu tiền có thể tìm cậu tới sao?"
Lúc nói ra những lời này Lê Thương mới cảm thấy không đúng lắm, nghe như đang mỉa mia đối phương bán thân vậy.
Lê Thương cứ lẳng lặng nhìn hắn không đáp, khuôn mặt không vui cũng không buồn, đôi mắt đen sâu thẳm.
Không biết tại sao Nghiêm Qua lại cảm nhận được Lê Thương giận rồi. Ánh mắt hắn hơi né tránh, chột dạ nói: "Tôi không có ý kia, cậu đừng hiểu lầm."
Lê Thương nói: "Người anh nên xin lỗi không phải tôi mà là đứa bé bị anh quát."
Nghiêm Qua ngạc nhiên nhìn anh: "Vừa rồi cậu cũng nghe thấy à? Nhưng tôi không cảm thấy tôi làm sai gì cả."
Lê Thương lạnh lùng chỉ tay về phía cửa: "Vậy thì mời anh ra ngoài, chỗ tôi không tiếp đón khách bất lịch sự."
"Cậu!!" Nghiêm Qua trợn to mắt, có chút không dám tin nhìn Lê Thương.
Nhìn Lê Thương dứt khoát chẳng chút do dự, Nghiêm Qua giận dỗi xoay người: "Đi thì đi, dù sao người chịu thiệt cũng là cậu! Nếu bây giờ cậu hối hận, nói một câu xin lỗi với tôi còn k..."
Rầm một tiếng, Nghiêm Qua chưa nói xong thì cửa phía sau đã đóng lại.
"... kịp."
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Qua bị người ta đóng sầm cửa trước mặt mình, hắn cảm thấy trong lòng có loại uất ức không nói được thành lời.
Hắn là lính gác ưu tú nhất, lớn lên trong ánh mắt ngưỡng mộ và vây quanh của mọi người. Ai cũng nâng đỡ hắn, cẩn thận hầu hạ hắn, sợ sẽ chọc hắn không vui.
Cho nên hắn chưa bao giờ phải chịu cảm giác bị người ta làm lơ, hoàn toàn không để vào trong mắt như thế này, không ngờ...
Trở về được nửa đường thì Nghiêm Qua bỗng dừng bước. Đúng thật là hắn có thể cứ vậy rời đi, nhưng nếu thật sự đi như vậy thì ân tình chưa trả xong này sẽ như khúc xương mãi mãi mắc ở cổ họng khiến hắn không thể yên giấc mỗi khi đêm về.
Thế là Nghiêm Qua cắn răng quay người trở lại.
Bé trai đang ôn bài ở nhà bỗng nghe thấy tiếng đập cửa, vừa mở cửa ra đã thấy trước mặt là ông chú kỳ cục mặt lạnh vừa quát mình. Nhìn thấy sắc mặt ông chú quá khó coi, nhóc con sợ đến mức muốn đóng sập cửa lại.
Một tay Nghiêm Qua giữ cửa lại, giọng nói cứng ngắc: "Xin lỗi vừa rồi đã quát nhóc."
Nếu không phải lời nói và hành động không khớp nhau, chắc chắn nhóc con sẽ cho rằng ông chú kỳ cục này tới đây để cướp của.