Lâm Tri Dịch vẫn chỉ ăn được đồ ăn do Chu Hoài Sinh nấu.
Cậu đã chuẩn bị một phần cơm trước cho Chu Hoài Sinh, còn mình thì vui vẻ cầm hộp cơm mà Chu Hoài Sinh đã chuẩn bị sẵn từ buổi sáng. Hai người chen chúc trên ghế sofa, ăn xong bữa trưa, Chu Hoài Sinh dọn dẹp mọi thứ trên bàn trà. Vừa quay lại ghế sofa, Lâm Tri Dịch đã rúc vào bên cạnh anh.
Ngay cả Quyển Quyển cũng không dính người như cậu.
Chu Hoài Sinh ôm Lâm Tri Dịch, bỗng nhớ lại mấy năm trước trong căn nhà nhỏ ở thôn Nhạn Mông, anh ngủ trên giường xếp, bên cạnh là Lâm Tri Dịch đang nói mớ, “...Tui không thích anh nữa đâu, A Hoài, tui bắt đầu thấy ghét anh rồi đó, anh là người xấu, ngày nào cũng chọc tức tui, sau này tui chỉ ăn một bát cơm chiên trứng thôi, xem anh phải làm thế nào!”
Lúc đó anh rất muốn ghi lại từng câu nói của Lâm Tri Dịch, vừa mong chờ Lâm Tri Dịch đoàn tụ với gia đình, vừa vô cùng trân trọng từng ngày ở bên Lâm Tri Dịch. Thật ra anh đã sớm rung động, nhưng không dám thừa nhận.
Anh không thể ngờ rằng mình và Lâm Tri Dịch lại có thể có một tương lai dài lâu như vậy.
Lâm Tri Dịch trở mình trong lòng anh, “A Hoài, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Anh đang nghĩ về chuyện cũ.”
“Đợi một thời gian nữa mình nghỉ phép, em sẽ cùng anh về thôn Nhạn Mông, mang cả Quyển Quyển theo nữa.”
Chu Hoài Sinh hôn lên má Lâm Tri Dịch, “Được.”
“Anh thấy làm việc ở Đỉnh Thắng thế nào?”
“Khá tốt, hệ thống quản lý của Đỉnh Thắng rất hoàn chỉnh, phân công giữa các vị trí rõ ràng, quy trình cũng rất chuẩn mực.”
Lâm Tri Dịch thẳng thắn hỏi: “Còn nhược điểm thì sao?”
Chu Hoài Sinh suy nghĩ một chút, rồi cười nói: “Có lẽ vì quy mô quá lớn, người quá nhiều, nên không thể tránh khỏi việc phân công quá chi tiết, có chút đơn điệu, cảm giác như mỗi ngày đều lặp đi lặp lại những việc giống nhau.”
“Nhưng có đỡ hơn là mỗi ngày giao hàng gặp mười tình huống đột xuất không?”
“Cũng đúng.”
Lâm Tri Dịch ngồi dậy, có chút lo lắng hỏi: “Anh vẫn chưa quen với cuộc sống văn phòng phải không? A Hoài, anh có cảm thấy em lại đang kiểm soát cuộc sống của anh không?”
“Không đâu, chẳng phải là anh đã đề nghị đến Đỉnh Thắng trước sao?”
Chu Hoài Sinh bế Lâm Tri Dịch lên đùi, dịu dàng nói: “Tri Dịch, em có thấy anh không có chí tiến thủ không?”
“Sao có thể chứ?” Lâm Tri Dịch lập tức phản bác.
“Vậy tại sao em lại muốn kiểm soát anh?”
Lâm Tri Dịch có chút lúng túng, gối đầu lên vai Chu Hoài Sinh, lẩm bẩm: “Bởi vì... em muốn giữ anh ở bên cạnh em, em muốn bảo vệ anh.”
“Em đã nói như vậy rồi, nếu anh còn mỗi ngày tự trách mình, chẳng phải là không biết trân trọng hạnh phúc sao? Tri Dịch, em quản anh, anh rất vui, từ nhỏ anh đã không ai quản, thi được 100 điểm cũng không ai khen, thi trượt cũng chẳng ai mắng, em quan tâm anh như vậy, tuy rằng...”
Lâm Tri Dịch căng thẳng ngẩng đầu lên.
Chu Hoài Sinh xoa xoa tay Lâm Tri Dịch, cười nói: “Tuy rằng đôi khi có chút bướng bỉnh, nhưng vẫn rất đáng yêu, anh cam tâm tình nguyện để em quản.”
Lâm Tri Dịch thở phào nhẹ nhõm, lại rúc vào người Chu Hoài Sinh.
“Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ suy nghĩ nhiều, cảm thấy mình vô dụng, sợ em chê anh. Nhưng nghĩ ngược lại, những việc đến tay anh đều hoàn thành rất nghiêm túc, những cơ hội em cho anh đều đã nắm bắt được. Không thẹn với lòng là được, những thứ khác không quan trọng.”
“Nếu bị người trong công ty phát hiện ra, họ nói anh này kia thì sao?”
“Nói thì nói thôi, đa phần cũng là ghen tị. Anh không ham tiền của em, người khác nói gì cũng không quan trọng, chỉ cần em tin là được.”
“Em biết, em tin anh.”
“Tri Dịch, được ở bên em và Quyển Quyển, anh đã rất mãn nguyện, em đừng lo lắng gì thêm.”
Lâm Tri Dịch khẽ đáp “Ừm,“ rồi đan tay mình vào tay Chu Hoài Sinh. Hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên vòng Mobius vô tận. Lâm Tri Dịch nắm tay Chu Hoài Sinh, lắc lắc, ánh sáng phản chiếu nhảy múa trên bàn trà.
“Nhớ Quyển Quyển quá à.” Lâm Tri Dịch thì thầm.
“Tối về nhà sẽ gặp mà.”
Chu Hoài Sinh vuốt phẳng chiếc áo sơ mi bị nhăn ở eo của Lâm Tri Dịch. Bên ngoài dần vang lên tiếng nhân viên trở lại chỗ làm. Lâm Tri Dịch bảo Chu Hoài Sinh rời khỏi phòng nghỉ của mình qua cửa sau để mọi thứ vẫn như bình thường. Chu Hoài Sinh quay về phòng hồ sơ, Tiểu Kim mang cho anh hai quả cam, hỏi: “Anh Chu, sao anh không đi ăn ở căng tin?”
“Tôi tự mang cơm theo.”
“Ồ,“ Tiểu Kim nhìn quanh một cách nhàm chán, ánh mắt dừng lại trên tay Chu Hoài Sinh, thốt lên: “Anh Chu, anh kết hôn rồi à?”
“Ừ, đã kết hôn rồi.”
“Vậy à.” Tiểu Kim nhún vai, có chút thất vọng rời khỏi phòng hồ sơ.
Chu Hoài Sinh quét các tài liệu và bảng tính toán của mấy dự án gửi đến vào máy tính, sau đó lưu trữ bản gốc vào tủ hồ sơ. Anh cũng đảm nhiệm việc nhận và gửi thư từ qua lại của các đơn vị thi công.
Khóa học máy tính hai tháng thật sự có ích, giờ đây Chu Hoài Sinh có thể thành thạo sử dụng các phần mềm máy tính và hệ thống làm việc của Đỉnh Thắng, làm việc không còn lúng túng như hồi mới vào. Anh còn tranh thủ cuối tuần đăng ký học lái xe. Chu Hoài Sinh học rất nhanh, Lâm Tri Dịch thỉnh thoảng còn đưa anh đến chỗ ít người để tập lái, vì vậy anh đã vượt qua cả bốn kỳ thi trong một lần, lấy xong bằng lái. Nếu Lâm Tri Dịch uống rượu khi dự tiệc tối, Chu Hoài Sinh có thể lái xe đón cậu về nhà.
Cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra một cách có trật tự.
Lâm Tri Dịch cũng không nhắc lại chuyện làm phẫu thuật đánh dấu giả, nhưng cậu cũng đã nói với Chu Hoài Sinh khi việc hợp tác với Viện Sinh học Thái Hòa bắt đầu, chiến dịch quảng bá phẫu thuật đánh dấu giả chính thức triển khai, cậu vẫn sẽ xem xét.
Chu Hoài Sinh lần này không phản đối ngay lập tức, anh ôm lấy Lâm Tri Dịch, hôn lên tuyến thể của cậu, nói: “Được.”
Hai tháng sau, Đỉnh Thắng có dự án mới bắt đầu, các báo cáo khảo sát và kiểm tra lần lượt được gửi lên, Chu Hoài Sinh bận rộn hơn trước.
Vì tính cách thật thà và ít nói, hơn nữa lại bị hạn chế bởi mối quan hệ với Lâm Tri Dịch, anh cũng không dám quá nổi bật, sợ bị lộ. Vì vậy, một số người kỳ cựu trong phòng kỹ thuật tưởng rằng anh dễ bắt nạt, bắt đầu sai khiến anh làm một số việc vặt. Ban đầu Chu Hoài Sinh đều nhận làm.
Nhưng gần đây, công việc trong phòng hồ sơ đã nhiều, thêm vào những việc không thuộc trách nhiệm của mình, thời gian của anh trở nên bận rộn hơn.
Gần trưa, Phó Giám đốc Triệu Tuyên đến gõ cửa, “Tiểu Chu, bận không? Chiều cậu có thể giúp tôi đi họp được không? Thành phố có chính sách mới về công trình, muốn các doanh nghiệp cử đại diện tham gia thảo luận. Không có gì đâu, chỉ ngồi đó cả buổi chiều thôi. Tôi đang có việc gấp, không đi được, không biết cậu có thể giúp tôi một chuyến không?”
Chu Hoài Sinh có chút khó xử, “Anh Triệu, thật ngại quá, chiều nay tôi có lẽ không có thời gian, mấy ngày nay công trình biệt thự Thông Giang khởi công, tài liệu rất nhiều, bên tôi...”
Triệu Tuyên bực bội ngắt lời, “Lưu trữ tài liệu thì có gì mà gấp? Mai làm bù không được à?”
Giọng của Triệu Tuyên lớn, nhiều nhân viên xung quanh đều lén nhìn vào phòng hồ sơ. Tiểu Kim cũng đứng lên, gật đầu với Chu Hoài Sinh, ra hiệu cho anh chấp nhận trước. Chu Hoài Sinh không muốn làm to chuyện, đành phải nói, “Được, chiều nay tôi giúp anh đi họp.”
“Cảm ơn, công ty sẽ thanh toán tiền xe.”
Sau khi Triệu Tuyên rời đi, Tiểu Kim lẻn vào, nhỏ giọng nói, “Anh đừng đối đầu với Triệu Tuyên, ông ta không phải người tốt đâu. Ông ta chuyên môn ức hiếp cấp dưới để lấy lòng cấp trên. Khi em mới đến cũng bị ông ta hành hạ rất thảm, chắc là thấy anh mới đến mà đã hòa đồng với mọi người, nên ông ta lại phát bệnh. Anh cứ nhịn tạm, đừng làm ổng phật ý.”
“Ông ta cứ như vậy mãi à?”
“Đợi khi có người mới đến, ổng sẽ chuyển mục tiêu thôi.”
Chu Hoài Sinh đành phải nhanh chóng xử lý công việc hiện tại. Khi làm xong rồi đến nhà ăn, đồ ăn đã nguội lạnh. Anh cũng không muốn làm phiền Lâm Tri Dịch, vừa ăn cơm vừa nhắn tin hỏi Lâm Tri Dịch đã ăn trưa chưa.
Lâm Tri Dịch làm nũng, “Ăn rồi, anh qua đây ngủ trưa với em đi.”
“Xin lỗi tình yêu, anh đang bận một chút.”
Lâm Tri Dịch gửi một icon “hừm” cho anh.
“Ngoan, đợi anh làm xong rồi sẽ qua với em?”
“Ừm.”
Cuộc họp bắt đầu lúc 2 giờ 30 chiều. Chu Hoài Sinh quay lại phòng hồ sơ, quét và lưu trữ tất cả các tài liệu xong xuôi, tranh thủ mười phút cuối giờ nghỉ trưa để ghé qua văn phòng của Lâm Tri Dịch. Anh có chìa khóa nên vào từ cửa sau. Lâm Tri Dịch đang ngủ trong phòng nghỉ, nghe thấy tiếng động liền cảnh giác mở mắt. Thấy Chu Hoài Sinh, cậu liền thoải mái đưa tay ra, phàn nàn: “Sao giờ anh mới đến?”
Chu Hoài Sinh nắm lấy tay cậu, cười bất lực.
“Anh còn bận hơn cả em.”
Chu Hoài Sinh dựa vào đầu giường, kéo Lâm Tri Dịch vào lòng, vuốt tóc cậu, hỏi: “Sao vậy? Hôm nay sao lại buồn ngủ thế?”
“Đi khảo sát vài nhà máy thiết bị y tế, mệt.”
Chu Hoài Sinh xoa bóp eo cho Lâm Tri Dịch, “Vất vả cho em rồi.”
Lâm Tri Dịch nhíu mày, nhìn Chu Hoài Sinh với vẻ không hài lòng. Chu Hoài Sinh vội cúi xuống hôn lên môi Lâm Tri Dịch, sửa lại, “Vợ yêu vất vả rồi.”
Lâm Tri Dịch lúc này mới hài lòng dựa vào lòng Chu Hoài Sinh, chẳng bao lâu sau lại ngủ thiếp đi. Chu Hoài Sinh nhẹ nhàng đắp chăn cho Lâm Tri Dịch rồi rời khỏi phòng nghỉ, quay lại tầng bốn.
Anh trở về phòng hồ sơ, gửi vài tài liệu quyết toán cho các bộ phận kỹ thuật tương ứng, sau đó thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi họp.
Trên đường đến tòa thị chính, anh đi qua một quảng trường, trên sân khấu dựng sẵn có một nhóm trẻ em đang biểu diễn. Đúng lúc dừng đèn đỏ, Chu Hoài Sinh ngồi trong taxi nhìn lũ trẻ nhảy múa, không kìm được mà mỉm cười, nghĩ bụng không biết bao giờ Quyển Quyển cũng có thể vui vẻ hoạt bát như thế.
Cuộc họp kết thúc gần 5 giờ, Chu Hoài Sinh quay lại công ty, tranh thủ in các tài liệu cần xử lý, làm thêm nửa tiếng rồi mới về nhà.
Anh không kể chuyện của Triệu Tuyên với Lâm Tri Dịch, không muốn làm to chuyện để tránh rắc rối về sau.
Về đến nhà, hai cục cưng đang đói meo chờ anh, Chu Hoài Sinh vội rửa tay rồi vào bếp nấu ăn.
Quyển Quyển vẫn chưa dám chơi cùng các bạn nhỏ khác, nhưng bé đã bắt đầu chủ động nói muốn đi đến khu vui chơi trẻ em trong khu dân cư.
Hôm đó, trước khi đi làm, Chu Hoài Sinh chuẩn bị cho Quyển Quyển một chiếc túi nhỏ đựng đầy bánh kẹo, “Quyển Quyển có thể chia đồ ngon này cho các bạn.”
Quyển Quyển gật đầu, ôm chặt lấy Chu Hoài Sinh mà không nói gì.
Chu Hoài Sinh vỗ nhẹ vào mông Quyển Quyển, đeo chiếc túi lên lưng bé, dỗ dành, “Đừng sợ, Quyển Quyển chắc chắn sẽ kết bạn được.”
“Cha đi cùng con.”
“Cha phải đi làm rồi, Quyển Quyển ngoan, cô Trần sẽ đi cùng con, được không?”
Quyển Quyển mím môi, kéo dài tai của chiếc ba lô hình thỏ, từ trong vòng tay của Chu Hoài Sinh bước ra, miễn cưỡng cầm tay cô Trần. Cô Trần mỉm cười với Chu Hoài Sinh, “Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Quyển Quyển cẩn thận.”
Khoảng hơn mười giờ, cô Trần đưa Quyển Quyển đến khu vui chơi. Ở đó đã có năm, sáu đứa trẻ đang chơi, đều có ông bà hoặc bảo mẫu đi cùng. Quyển Quyển rất nhạy cảm với âm thanh, gần bé có một bạn nhỏ cầm súng đồ chơi đang nghịch. Dù chỉ là âm thanh giả lập của súng cũng khiến bé sợ hãi, bé giơ tay muốn cô Trần bế lên, muốn đội mũ để che tai lại.
Cô Trần ôm lấy Quyển Quyển, vỗ về bé. “Không sao đâu, Quyển Quyển. Đó chỉ là đồ chơi thôi. Chúng ta ra chỗ khác ha?”
Quyển Quyển gật đầu, vòng tay qua cổ cô Trần, ánh mắt vẫn đầy e ngại nhìn những đứa trẻ khác đang chơi đùa. Cô Trần đưa bé đến một góc yên tĩnh hơn, nơi có ít tiếng ồn, bắt đầu trò chuyện nhẹ nhàng với bé để giúp bé bình tĩnh lại.
Cô Trần dù dỗ dành thế nào cũng không được, cuối cùng chỉ đợi khi đứa trẻ chơi súng đồ chơi rời đi, Quyển Quyển mới chịu từ chui ra khỏi vòng tay của cô Trần, cẩn thận leo lên những cọc nấm nhỏ tự chơi một mình.
Hạ Thanh Thanh vừa lúc đi qua, cô bé chào Quyển Quyển, “Em đang chơi gì vậy?”
Quyển Quyển chưa kịp trả lời, Hạ Thanh Thanh đã chạy đi cưỡi xe đạp nhỏ rồi. Quyển Quyển chớp chớp mắt, chậm rãi đuổi theo, lấy từ trong túi nhỏ của mình ra một ít đồ ăn vặt rồi đưa cho Hạ Thanh Thanh.
“Cảm ơn em.” Hạ Thanh Thanh bóc kẹo ra.
Quyển Quyển đỏ mặt, nép vào lòng cô Trần.
Cô Trần ngồi xuống ôm lấy Quyển Quyển, “Quyển Quyển nói không cần cảm ơn.”
Giọng Quyển Quyển vẫn rất nhỏ, “Hổng cần cảm ơn.”
Hạ Thanh Thanh rất thích cậu em trai đáng yêu này, nhưng hôm nay cô bé không mang theo đồ ăn vặt. Cô bé nghĩ đến việc ở nhà có một con gấu bông siêu dễ thương, trông rất giống với cậu em trai tóc xoăn này, liền vội vàng chạy về nhà lấy.
Quyển Quyển trông theo Hạ Thanh Thanh chạy đi, ánh mắt đầy mong đợi.
Lâm Tri Dịch vừa họp xong thì nhận được điện thoại của cô Trần, “Cậu Lâm, Quyển Quyển lại bị hen suyễn. Tôi đã cho bé uống thuốc, sức khỏe không có gì nghiêm trọng nhưng bé cứ khóc đòi cậu. Cậu có thể về được không?”
Lâm Tri Dịch vội vàng gác lại công việc, trở về nhà.
Cô Trần đứng chờ ở cửa, “Là cô bé hay chơi với Quyển Quyển, hôm nay tặng cho bé một con thú nhồi bông. Tôi không để ý, trên đường về nhà, Quyển Quyển bắt đầu hắt hơi và ho, sau đó khó thở. Tôi đã cho bé dùng thuốc hít như cậu đã dặn, hiện tại triệu chứng đã thuyên giảm, nhưng bé vẫn khóc.”
Lâm Tri Dịch cởi áo khoác, đi lên tầng hai vào phòng trẻ ôm lấy cậu bé đang nước mắt lưng tròng. Quyển Quyển vừa ngửi thấy mùi pheromone của Lâm Tri Dịch, liền bớt sợ hãi, tiếng khóc cũng giảm đi nhiều.
“Bé con bây giờ còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Quyển Quyển ho vài tiếng rồi đặt tay nhỏ lên ngực mình, Lâm Tri Dịch xoa xoa ngực bé, rồi tháo miếng dán ức chế ở sau cổ, để pheromone bao quanh Quyển Quyển. Bé áp sát vào Lâm Tri Dịch, khuôn mặt nhanh chóng hồng hào trở lại.
Lâm Tri Dịch ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng trẻ. Quyển Quyển bỗng nói, “Ba nhỏ, Quyển Quyển hông ngoan.”
“Sao lại thế? Quyển Quyển ngoan mà.”
“Quyển Quyển hay bị bệnh.”
“Quyển Quyển bị bệnh là do ba nhỏ trước đây không ở bên Quyển Quyển, là lỗi của ba nhỏ, không phải lỗi của Quyển Quyển. Quyển Quyển đã rất giỏi rồi. Hôm nay chị Thanh Thanh muốn chia sẻ một món đồ chơi với Quyển Quyển, nhưng chị ấy không biết Quyển Quyển bị hen suyễn, không thể chơi với những đồ có lông. Không phải lỗi của chị Thanh Thanh, cũng không phải lỗi của Quyển Quyển.”
Lâm Tri Dịch nhẹ nhàng an ủi Quyển Quyển, bé từ từ hiểu ra, đôi mắt sáng hơn. “Quyển Quyển rất giỏi, chúng ta cùng cố gắng nha, để sau này Quyển Quyển không còn bị bệnh nữa.”
Quyển Quyển dụi mặt vào người của Lâm Tri Dịch, ấm ức nói khó chịu.
Lúc này Lâm Tri Dịch thật mong cơn đau của con có thể chuyển sang mình. Giờ đây, khi Quyển Quyển luôn được pheromone của cậu an ủi, sống trong môi trường tốt như vậy, nhưng vẫn chịu nhiều đau ốm, Lâm Tri Dịch không dám tưởng tượng khi Quyển Quyển vừa chào đời đã yếu ớt đến mức nào.
Chu Hoài Sinh có thể một mình nuôi lớn con quả thực không dễ dàng gì. Lâm Tri Dịch hôn lên má của Quyển Quyển, dù Quyển Quyển vẫn khó chịu nhưng không muốn khiến ba nhỏ lo lắng nên không nói ra.
Ngày hôm sau, Quyển Quyển vẫn buồn bã, ngay cả phim hoạt hình cũng không muốn xem, cứ bám lấy cô Trần hỏi: “Dì ơi, cha và ba nhỏ của con khi nào về nhà?”
“Sẽ về sớm thôi.”
Quyển Quyển rất thất vọng, nhỏ giọng nói: “Con muốn cha với ba về nhà.”
Chị Trần dạy Quyển Quyển vẽ tranh, nhưng bé cũng không muốn học. Có lẽ do vài lần ở khu vui chơi trẻ em không vui, khiến bé càng trở nên kháng cự với thế giới bên ngoài hơn. Chị Trần không có cách nào khác, đành phải gọi điện cho Lâm Tri Dịch: “Cậu Lâm, Quyển Quyển muốn gặp cậu, bây giờ cậu có rảnh không?”
Lâm Tri Dịch đang họp, thấy phải mất một lúc nữa mới kết thúc, liền hạ giọng nói: “Chị Trần, chị đưa Quyển Quyển đến Đỉnh Thắng đi, đến thì gọi điện cho tôi, nhớ mang khẩu trang và thuốc cho bé.”
“Vâng.”
Chị Trần quay lại bên Quyển Quyển, “Dì đưa Quyển Quyển đi gặp ba nhỏ được không?”
Quyển Quyển lúc này sang vui vẻ, hào hứng lại.
Chị Trần giúp Quyển Quyển mặc đồ, mang theo những thứ cần thiết rồi gọi taxi đi đến Đỉnh Thắng, mất nửa tiếng đi đường, khi đến nơi thì đã gần 5 giờ.
Lâm Tri Dịch từ phòng họp bước ra, vừa lúc nhận được điện thoại của chị Trần, “Cậu Lâm, tôi đang ở dưới lầu.”
Lâm Tri Dịch lập tức xuống lầu, đón Quyển Quyển, “Cảm ơn chị, chị Trần.”
“Không có gì, là lỗi của tôi, cứ thúc giục cậu và cậu Chu dẫn Quyển Quyển ra ngoài, giờ lại làm bé sợ thêm.”
“Không sao, tôi lên trước đây.”
“Vâng.”
Quyển Quyển dường như biết hôm nay mình có chút quá đáng, khiến dì Trần và ba nhỏ phải chạy đi chạy lại, cậu bé suốt đường không ngẩng đầu, cũng không nói lời nào, chỉ im lặng ôm cổ Lâm Tri Dịch. Tuy vậy, Lâm Tri Dịch vẫn ôm chặt Quyển Quyển, không hề có chút trách móc nào trong giọng nói, vẫn rất dịu dàng: “ Quyển Quyển nhớ ba nhỏ à?”
Quyển Quyển gật đầu, rụt rè ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lâm Tri Dịch, ấm ức nói: “Dạ nhớ.”
“Sau này ba nhỏ sẽ về sớm hơn, hoặc Quyển Quyển cũng có thể thường xuyên đến đây chơi, cha cũng ở đây.”
“Cha cũng ở đây ạ?”
Lâm Tri Dịch đi thang máy riêng lên văn phòng, đặt Quyển Quyển lên ghế sofa, lấy cốc sữa ấm từ túi đồ mà chị Trần chuẩn bị cho Quyển Quyển. “Đúng rồi, để ba gọi cha qua đây ha?”
Quyển Quyển ôm cốc sữa, gật đầu nói: “Dạ.”
Lâm Tri Dịch gọi điện cho Chu Hoài Sinh nhưng không ai nghe máy. Vài phút sau cậu gọi lại, vẫn không có ai trả lời.
“Cha đang bận, Quyển Quyển đợi một chút được không.”
“Dạ, Quyển Quyển sẽ ở với ba nhỏ.”
Lâm Tri Dịch ôm bé, ngồi trên ghế văn phòng, lấy con dấu trên bàn để chọc bé cười. Đến khi tan làm, cậu mặc áo khoác, bế Quyển Quyển đến tầng bốn.
Nhân viên phòng kỹ thuật vẫn chưa về, ngồi tại vị trí nghe Triệu Tuyên đang nổi trận lôi đình, còn Chu Hoài Sinh ngồi ở một bàn trống đối diện Triệu Tuyên.
Anh không ngồi nghiêm chỉnh, mà hơi ngả người ra sau, cúi đầu nhìn xuống sàn, vẻ mặt có chút khó chịu.
Triệu Tuyên mặc dù không trực tiếp nói với Chu Hoài Sinh, nhưng ý tứ rất rõ ràng: “Việc của mình là cái gì? Cậu ở trong phòng này, việc của phòng chính là việc của cậu. Lãnh đạo bảo cậu giúp một chút, cậu lại than thở, cau có, cậu có ý gì? Không biết tự lượng sức mình, bảo cậu làm việc là để rèn luyện cho cậu, đừng có mà không biết điều. Cậu ở Đỉnh Thắng bao lâu rồi? Tôi ở đây mười năm, gặp đủ loại nhân viên.”
Tiểu Kim trợn mắt, nhỏ giọng nói: “Bị khùng.”
“Cậu nói gì?” Triệu Tuyên tiến tới.
Tiểu Kim vội vàng xua tay, “Tôi có nói gì đâu.”
Triệu Tuyên không nghi ngờ, tiếp tục nói: “Công việc lưu trữ là việc cuối cùng của phòng kỹ thuật, ngoài việc nhận và gửi tài liệu, còn phải hỗ trợ đồng nghiệp khác. Chu Hoài Sinh, cậu thấy có đúng không?”
Nhân viên nhìn nhau, tỏ vẻ bất mãn, nhưng trước mặt Triệu Tuyên cũng không dám nói gì.
Chu Hoài Sinh đứng dậy, bình tĩnh nói: “Nếu đồng nghiệp cần giúp đỡ, trong điều kiện đã hoàn thành công việc chính, tôi tất nhiên sẽ giúp đỡ.”
“Công việc lưu trữ nếu cậu cũng không làm xong, chỉ có thể nói cậu làm việc kém hiệu quả. Công việc này căn bản không cần người chuyên trách, cậu đã nhàn hơn nhiều so với đồng nghiệp khác rồi đấy.”
Tiểu Kim dùng khẩu hình nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Ông ta còn muốn chia rẽ tụi mình.”
Đồng nghiệp lặng lẽ thu dọn túi xách, “Khó lắm hôm nay không phải làm thêm giờ, ổng lại lên cơn.”
Triệu Tuyên tiếp tục: “Cũng không biết cậu vào đây kiểu gì, với thái độ làm việc như thế này, tôi cho rằng cậu không thích hợp ở lại Đỉnh Thắng.”
Chưa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa ra vào.
“Anh ấy có thích hợp hay không, nên do phòng nhân sự đánh giá, với ai nói với ông rằng, công việc lưu trữ là công việc cuối cùng của phòng kỹ thuật?”
Mọi người nhìn qua, là Lâm Tri Dịch, ai nấy đều sợ hãi đứng dậy, nhưng Lâm Tri Dịch lại đang bế một đứa trẻ, điều này khiến mọi người vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Triệu Tuyên cũng đứng ngẩn ra, lắp bắp hỏi: “Chủ tịch Lâm, sao cậu lại đến đây?”
“Đến để nghe nhân viên mười năm nói về hiểu biết của ông ấy về Đỉnh Thắng,“ Lâm Tri Dịch nhìn ông ta, cười lạnh: “Thật là mở mang tầm mắt.”
Mọi người đều nhìn nhau không hiểu, không biết tại sao Lâm Tri Dịch lại đột nhiên đến phòng kỹ thuật vào lúc này. Trong lúc không khí đang căng thẳng, một giọng nói trẻ con mềm mại vang lên, “Cha ơi!”
Quyển Quyển nhìn thấy Chu Hoài Sinh, hưng phấn quẫy đạp trong vòng tay của Lâm Tri Dịch. Lâm Tri Dịch đặt bé xuống đất, Quyển Quyển lập tức chạy nhanh về phía Chu Hoài Sinh.
Chu Hoài Sinh cúi xuống bế bé lên.
Quyển Quyển ôm lấy cổ Chu Hoài Sinh, thân thiết dựa vào vai anh, tò mò nhìn xung quanh.
Tiểu Kim mất một phút để não bộ hoạt động trở lại, cho đến khi đồng nghiệp đẩy nhẹ vào cánh tay, cậu ta mới tỉnh ra, nhìn đồng nghiệp với ánh mắt ngạc nhiên, từ ánh mắt của đồng nghiệp, cậu đọc được cùng một sự bối rối: “Chuyện gì thế này?!”
Đứa nhỏ này là con ai? Con của chủ tịch sao? Nhìn kỹ thì thấy khá giống, nhưng quan trọng là, tại sao đứa nhỏ này lại gọi Chu Hoài Sinh là cha?
Tình huống gì đây?
Lúc này, mặt Triệu Tuyên xám như tro tàn. Ông ta chợt hiểu ra vì sao quản lý phòng kỹ thuật chưa bao giờ quan tâm đến tình hình của Chu Hoài Sinh.
Thì ra không phải không quan tâm, mà là không dám.
Triệu Tuyên run rẩy quay người lại, vừa định nói chuyện với Chu Hoài Sinh thì Chu Hoài Sinh đã trở lại văn phòng, lấy đồ đạc, đóng cửa, rồi đi đến bên cạnh Lâm Tri Dịch.
“Mọi người tan làm đi,“ Lâm Tri Dịch nói, sau đó quay người cùng Chu Hoài Sinh rời đi.
___
Ngày hôm sau, Triệu Tuyên nộp đơn xin nghỉ việc.
Ở lại thêm chỉ khiến ông ta trở thành trò cười cho cả công ty.
Các lãnh đạo phòng kỹ thuật và nhân sự đều nghe nói về chuyện của ông ta, có lẽ để thể hiện cho Lâm Tri Dịch thấy, họ kéo dài quy trình, giữ đúng thời hạn phê duyệt một tháng. Nếu Triệu Tuyên không đến công ty thì sẽ bị sa thải, mà đến thì càng thêm đau khổ. Triệu Tuyên tiến thoái lưỡng nan, nhưng để hoàn tất các thủ tục thanh toán lương và bảo hiểm xã hội, ông ta buộc phải đến.
Nhân viên phòng kỹ thuật vốn đã có thù hằn với Triệu Tuyên, bây giờ càng thêm hả hê, đùn đẩy cho ông ta những công việc lặt vặt mà trước đây bị ông ta giao cho.
Phía Chu Hoài Sinh lại là một cảnh tượng khác.
Các đồng nghiệp trong phòng kỹ thuật mỗi ngày đều dùng ánh mắt tò mò dõi theo Chu Hoài Sinh từ cửa đến phòng lưu trữ. Thậm chí có người từ các phòng ban khác cũng lén lút lên tầng bốn, xếp hàng để nhìn xem Chu Hoài Sinh, người được đồn là rất được lòng chủ tịch, trông như thế nào. Khi phát hiện ra anh chỉ là một beta khá bình thường, mọi người lại càng thêm tò mò.
Chu Hoài Sinh chỉ giả vờ như không nghe thấy, không nhìn thấy, bình tĩnh tiếp tục công việc.
Phòng lưu trữ trước đây có một hàng đèn bị hỏng, Chu Hoài Sinh đã báo sửa nhưng mãi không ai đến. Sáng hôm sau, khi bật đèn lên, anh cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên thì thấy đèn đã được thay mới.
Mọi người đều bàn tán sau lưng, chỉ có Tiểu Kim là gan dạ dám vào phòng lưu trữ để tìm hiểu.
Cậu ta lúng túng một hồi, chạm hết chỗ này đến chỗ kia, cuối cùng không thể kiềm chế được sự tò mò, rụt rè hỏi: “Anh Chu, anh thật sự... thật sự là...”
“Phải.” Chu Hoài Sinh thẳng thắn thừa nhận.
Mặc dù đã đoán trước được, nhưng Tiểu Kim vẫn sốc đến há hốc miệng, một lúc lâu không ngậm lại được. Chu Hoài Sinh ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, Tiểu Kim đột nhiên chắp tay, đưa lên cao quá đầu, đầy hối hận: “Anh Chu, mấy chuyện em kể với anh, anh coi như chưa nghe thấy đi nha. Những chuyện đó đều là em nghe người ta nói lại, nhiều cái em còn thêm mắm dặm muối vào nữa. Anh đừng có tin, cũng đừng nói với chủ tịch Lâm, em xin anh đấy!”
Chu Hoài Sinh cười nhẹ, “Tôi không nói với em ấy đâu.”
“Vậy thì...” Tiểu Kim nghĩ đến khuôn mặt của Lâm Tri Dịch liền im bặt, nửa phút sau lại không kiềm được: “Em có thể hỏi không?”
Chu Hoài Sinh sắp xếp gọn gàng các tài liệu trong tay, “Yêu đương bình thường, kết hôn bình thường, sinh con bình thường, còn gì muốn hỏi nữa không?”
“Hết rồi.”
Tiểu Kim gật đầu lia lịa, đột nhiên nghiêm túc nói: “Anh Chu, chắc anh sẽ phải chịu không ít lời ra tiếng vào, nhưng cũng chỉ một thời gian thôi, mọi người quen rồi sẽ chẳng quan tâm nữa đâu. Không ai để mắt đến người khác mãi. Với lại, phòng ban kỹ thuật tụi em đều ủng hộ anh. Mấy tháng qua làm việc cùng, tụi em biết anh là người như thế nào, không có ai nghĩ xấu về anh đâu, anh yên tâm.”
Những lời này khiến Chu Hoài Sinh vừa bất ngờ vừa cảm động, anh mỉm cười, “Cảm ơn Tiểu Kim.”
Trước khi ra khỏi phòng, Tiểu Kim quay lại, giơ ngón tay cái lên trước mặt Chu Hoài Sinh, cảm thán: “Anh Chu, anh giỏi thật! Đó là tổng giám đốc của Tập đoàn Đỉnh Thắng đấy!”
Không chỉ có tiền, lại còn đẹp trai, trẻ trung.
Mặc dù hơi lạnh lùng, nhưng là Lâm Tri Dịch đó.
Chu Hoài Sinh lắc đầu, cười đẩy Tiểu Kim ra khỏi phòng: “Mau đi làm việc đi!”
“Dạ vâng!”
Mặc dù Tiểu Kim vẫn rất thắc mắc về vấn đề hai người chênh lệch quá nhiều lại có thể yêu đương và kết hôn bình thường như vậy, nhưng cậu ta nhanh chóng nhớ lại hình ảnh Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh cùng nhau rời đi vào buổi tối hôm đó. Nếu bỏ qua cái nhìn và tiêu chuẩn của xã hội, khung cảnh đó thực sự rất hài hòa, ngay cả một người ngoài cũng có thể cảm nhận được tình yêu từ cái nhìn của họ.
Nhưng vấn đề là, vị trí của Lâm Tri Dịch quá cao, không chỉ là sự khác biệt giữa tầng bốn và tầng mười tám.
Tiểu Kim ngồi xuống chỗ làm việc của mình, thở dài sâu sắc.
Các đồng nghiệp nhanh chóng vây quanh, thăm dò tình hình.
Ngày Triệu Tuyên thu dọn đồ đạc rời khỏi, Chu Hoài Sinh vừa từ quầy lễ tân lấy tài liệu trở về, hai người đụng mặt nhau, sắc mặt Triệu Tuyên cực kỳ khó coi, ánh mắt như muốn nghiền nát Chu Hoài Sinh, hận đến tột cùng. Ông ta đứng trước mọi người, nói với Chu Hoài Sinh: “Chẳng phải cậu cũng chỉ là kẻ ăn bám thôi sao?”
Mọi người đều hít một hơi lạnh, quản lý cũng từ văn phòng bước ra, chuẩn bị can thiệp.
Triệu Tuyên không chịu dừng lại, hét lên: “Chu Hoài Sinh, đừng có mà đắc ý, sớm muộn gì cậu cũng sẽ có kết cục như Lâm Diễn Đức thôi!”
Mọi người nhìn nhau, văn phòng bỗng chốc im lặng, những tiếng gõ phím ngắn ngủi trở nên vang vọng, không khí rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Mọi người đều nghĩ rằng Chu Hoài Sinh sẽ nổi giận, có thể sẽ bùng nổ một "cuộc chiến" bất cứ lúc nào, nhưng Chu Hoài Sinh không bị kích động, anh nhìn vào Triệu Tuyên đang trông như con chó mất chủ, giọng nói bình thản: “Cuộc đời của tôi không cần giám đốc phải lo lắng, giám đốc vẫn nên nghĩ cho cuộc sống của mình sau này thì hơn, bên ngoài đang mưa, đi đường cẩn thận.”
Nói xong, anh cầm tài liệu quay trở lại phòng lưu trữ.
Mọi người không khỏi có cái nhìn khác về Chu Hoài Sinh.
Buổi trưa đến căng-tin, Chu Hoài Sinh bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, thật sự cảm thấy phiền, nên anh quyết định mang cơm lên văn phòng của Lâm Tri Dịch ăn.
Khu văn phòng tầng mười tám chi còn lác đác vài nhân viên đang chờ đồ ăn giao đến, thấy Chu Hoài Sinh bước ra khỏi thang máy, tất cả đều ngừng nói chuyện, ngây người nhìn Chu Hoài Sinh đi đến cửa văn phòng của Lâm Tri Dịch, gõ cửa.
Giọng của Lâm Tri Dịch vang lên, “Mời vào.”
Vài người nhìn chằm chằm Chu Hoài Sinh bước vào, dù cánh cửa nhanh chóng đóng lại, không thấy được cảnh tượng mà họ mong đợi nhất, nhưng vài người vẫn rất phấn khích, tự mình tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh.
Lâm Tri Dịch ngồi trên sofa vừa xem điện thoại vừa ăn cơm, Chu Hoài Sinh bước đến tịch thu điện thoại của Lâm Tri Dịch, “Cơm nguội cả rồi, để anh đi hâm nóng lại cho.”
“Không sao đâu, anh đổ cơm vào canh cho em đi, canh vẫn còn nóng hổi.”
“Ăn cơm với canh không tốt cho dạ dày.”
Lâm Tri Dịch bĩu môi, “Nhưng em thích.”
Chu Hoài Sinh không đấu lại được, đành phải giúp cậu, “Canh có ngon không?”
“Rất ngon, rất tươi, ban đầu em rất ghét hạt tiêu, nhưng vị hạt tiêu trong canh bao tử heo này thì em chấp nhận được. Anh nấu từ sáng nay à?” Lâm Tri Dịch dựa lên vai Chu Hoài Sinh, nhíu mày hỏi: “Anh lại dậy sớm phải không?”
“Tối qua anh đã chuẩn bị nguyên liệu rồi, không mất nhiều thời gian lắm,“ Chu Hoài Sinh véo mũi Lâm Tri Dịch, cười nói: “Bây giờ em mới biết lo cho anh à? Ai bảo tối qua em và Quyển Quyển cứ quậy anh mãi? Nếu không anh đã nấu xong từ tối qua rồi.”
“Chị Trần đã nói rồi, phải chơi với con nhiều, anh thấy tối qua chơi trốn tìm, Quyển Quyển rất vui mà.”
“Đó là chơi với con, em chơi còn hăng hơn cả Quyển Quyển.”
Tối qua, vừa ăn xong cơm, Lâm Tri Dịch đã đề nghị chơi trốn tìm, bảo Chu Hoài Sinh đang chuẩn bị rửa bát đi trốn, để cậu và Quyển Quyển đi tìm. Chu Hoài Sinh đành phải lau tay, lên lầu trốn sau rèm cửa. Quyển Quyển ban đầu không tìm thấy, ngơ ngác chạy vào phòng làm việc, thấy dưới bàn không có, lại đi kiểm tra tất cả các phòng đang đóng cửa, tìm cả trong nhà vệ sinh, vẫn không thấy. Bé vô cùng hoảng loạn, sợ hãi nói: “Cha mất tiêu rồi.”
Lâm Tri Dịch không thể nhìn nổi nữa, khẽ ho hai tiếng, bảo Chu Hoài Sinh gây ra chút tiếng động. Quyển Quyển lúc này mới chú ý tới rèm cửa, chạy nhanh tới, chui vào, vui mừng ôm chặt lấy chân Chu Hoài Sinh: “Tìm thấy cha rồi!”
Chu Hoài Sinh thưởng cho Quyển Quyển một con ếch nhỏ gấp từ giấy.
Lại thêm một vòng nữa, Lâm Tri Dịch che mắt Quyển Quyển, đếm ngược hai mươi giây, Chu Hoài Sinh trốn trên ban công. Quyển Quyển mở mắt ra liền chạy ngay tới rèm cửa, phát hiện không có ai, lần này Lâm Tri Dịch không giúp, chỉ nói: “Trong phòng đã tìm hết rồi, Quyển Quyển còn chỗ nào chưa tìm không?”
Quyển Quyển lắc đầu, cố gắng dùng nụ hôn để đổi lấy đáp án, cậu bé bám chặt lấy Lâm Tri Dịch, nũng nịu nói: “Ba nhỏ giúp con đi.”
“Được thôi, nhưng sau này ba sẽ gọi con là bé Quyển Quyển ngốc nha?”
Quyển Quyển nhăn mặt, “Hổng muốn đâu.”
“Vậy thì bạn nhỏ Chu Tri Mông cố gắng thêm chút nữa nào,“ Lâm Tri Dịch nắm tay Quyển Quyển, kiên nhẫn hướng dẫn: “Cha cao như vậy, ngoài rèm cửa còn chỗ nào có thể trốn nhỉ?”
“Trong tủ quần áo!” Quyển Quyển đoán.
Lâm Tri Dịch bế Quyển Quyển lên, đi đến tủ quần áo trong phòng, Quyển Quyển dùng sức đẩy ra, nhưng bên trong chỉ có quần áo xếp gọn gàng, Lâm Tri Dịch cười nói: “Làm sao đây? Trong tủ quần áo không có, Quyển Quyển đoán lại đi.”
Quyển Quyển nghĩ mãi không ra, Lâm Tri Dịch lại hỏi: “Ngoài phòng này, nhà mình còn chỗ nào nữa?”
Quyển Quyển nhìn quanh một lượt, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở ban công đang bật đèn, cậu bé chỉ vào ban công nói: “Ở đó!”
“Đó là đâu?” Lâm Tri Dịch hướng dẫn Quyển Quyển học thêm từ mới.
“Ban công.”
“Được rồi, chúng ta ra ban công xem sao.”
Vừa đẩy cửa ban công, Chu Hoài Sinh đang ngồi trên xích đu, Quyển Quyển liền giơ tay lao tới: “Bắt được cha rồi!”
Chu Hoài Sinh đón lấy Quyển Quyển đang phấn khích, nhường chỗ cho Lâm Tri Dịch ngồi xuống. Lâm Tri Dịch tựa vào vai Chu Hoài Sinh, ngắm nhìn cảnh đêm, gió thổi nhẹ nhàng, rất dễ chịu, Lâm Tri Dịch khẽ nói: “Mấy ngày nay chắc anh không được yên thân làm việc rồi.”
“Không sao, đã lường trước rồi mà.”
“Em quá nóng vội.” Lâm Tri Dịch có chút tự trách.
Chu Hoài Sinh ôm lấy cậu, “Anh lại thấy bất ngờ, lúc nào cũng nghe người ta nói chủ tịch Lâm rất nghiêm khắc, rất lạnh lùng, anh thầm nghĩ, rõ ràng là một người hay làm nũng, làm sao lạnh lùng nổi, kết quả là tối đó em vừa mở miệng, anh thật sự bị hết hồn.”
Lâm Tri Dịch nói: “Trước mặt anh em rất thoải mái.”
“Em cứ thoải mái như vậy mãi nhé, Tri Dịch, em luôn bảo vệ anh trước mặt mọi người, anh rất vui, mỗi tối làm cơm trưa cho em, hôm sau thấy em mang cơm anh làm đi làm, anh cũng rất vui. Chúng ta dành thời gian làm những việc khiến mình vui vẻ, được không?”
Quyển Quyển nghiêng đầu nhìn Lâm Tri Dịch, bắt chước: “Được hông?”
Lâm Tri Dịch cười cả buổi, cậu nói được, rồi cúi xuống hôn Quyển Quyển, lại không nhịn được cắn nhẹ vào cánh tay nhỏ của bé. Quyển Quyển rúc vào lòng Chu Hoài Sinh, ấm ức nói: “Ba nhỏ lại cắn con.”
Chu Hoài Sinh ôm lấy mông Quyển Quyển, vừa cười vừa bảo vệ bé. Lâm Tri Dịch cũng chen vào lòng Chu Hoài Sinh, làm mặt xấu dọa Quyển Quyển: “Tại thịt của Quyển Quyển thơm mùi sữa mà.”
Quyển Quyển mếu máo: “Hổng phải.”
Vừa mới dỗ dành xong, Lâm Tri Dịch chỉ vào mặt mình, nói với Quyển Quyển: “Bé cưng hôn ba nhỏ một cái.”
Quyển Quyển không hề giận, lập tức nhào tới hôn chụt một cái.
Sau đó, đến lượt Quyển Quyển trốn, Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch cùng nhau tìm bé. Chơi đến gần chín giờ, Quyển Quyển bắt đầu buồn ngủ, trốn trong tủ quần áo mà ngủ quên mất. Nhìn bé con nhỏ nhắn nằm trong đống quần áo, Lâm Tri Dịch cố nhịn cười chụp rất nhiều ảnh. Chu Hoài Sinh bế Quyển Quyển ra, dỗ dành bé rửa mặt xong rồi đưa lên giường ngủ.
Trò chơi ba người biến thành trò chơi hai người. Khi Chu Hoài Sinh đi tắm, Lâm Tri Dịch cũng chen vào buồng tắm, nháy mắt nói: “Bắt được anh rồi.”
Chu Hoài Sinh vuốt tóc ướt lên, ôm chầm lấy Lâm Tri Dịch, nhẹ nhàng ép vào bức tường gạch trắng. Anh cởi từng nút áo sơ mi của Lâm Tri Dịch, tay mơn man trên eo thon của cậu.
Lâm Tri Dịch ở công ty lạnh lùng bao nhiêu thì lúc này lại đẹp rạng ngời bấy nhiêu. Chu Hoài Sinh nghĩ: Chỉ có mình mới được thấy Lâm Tri Dịch như thế này.
Anh chiếm hữu vẻ đẹp không ai biết của Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch yêu anh sâu đậm như vậy, anh may mắn biết bao?
Ngọn lửa trong lòng càng bùng lên mạnh mẽ, nụ hôn từ môi trượt xuống cổ, theo dòng nước chảy. Anh bế Lâm Tri Dịch lên, chìm đắm vào nhau, hơi nước trong buồng tắm dày đặc, tầm nhìn trở nên mờ ảo, tiếng của Lâm Tri Dịch cũng bị tiếng nước át đi.
Trò chơi này mãi đến vòng thứ tư mới kết thúc.
......
“Mệt quá, anh phải chịu trách nhiệm đó.”
Lâm Tri Dịch há miệng, muốn Chu Hoài Sinh đút cho ăn.
Mùi thơm của canh bao tử heo bay khắp phòng, Chu Hoài Sinh múc một thìa cơm lẫn canh, đưa vào miệng Lâm Tri Dịch, “Nóng không?”
Lâm Tri Dịch lắc đầu, tranh thủ lấy lại điện thoại tiếp tục xem. Vừa ăn vừa kể cho Chu Hoài Sinh nghe về tin tức mới đọc, sự việc xảy ra gần Thành phố Vọng. Cậu đồng cảm nói: “Đứa bé đó thật tội nghiệp, bị bố mẹ bỏ rơi ở ga tàu. Từ khi có Quyển Quyển, em không chịu nổi những tin tức về trẻ em đáng thương nữa. A Hoài, em muốn tài trợ ẩn danh cho đứa bé đó, hỗ trợ đến khi bé đó học đại học.”
Chu Hoài Sinh xem qua nội dung tin tức, rồi nói với Lâm Tri Dịch: “Để anh lo khoản tiền này.”
Lâm Tri Dịch nắm tay Chu Hoài Sinh, “Anh nghĩ về bản thân mình à?”
Chu Hoài Sinh không nói gì, anh đặt tay Lâm Tri Dịch vào lòng bàn tay mình, xoa nhẹ, “Ừ, nếu không có vị bác sĩ ấy tài trợ, chắc anh cũng không sống được đến hôm nay.”
“Vậy chúng ta mỗi người một nửa.” Lâm Tri Dịch nói.
Chu Hoài Sinh vốn định kiên trì, nhưng ánh mắt kiên định và đầy lo lắng của Lâm Tri Dịch khiến anh không nói thêm gì nữa.
Ăn xong, Chu Hoài Sinh dọn dẹp gọn gàng bàn trà rồi ôm Lâm Tri Dịch cùng xem tin tức. Đến giờ làm buổi chiều, anh cũng không đi bằng cửa sau mà trực tiếp mở cửa phòng, chào hỏi thư ký rồi đi thang máy xuống tầng bốn.
Anh tỏ ra rất tự nhiên, mọi người không còn gì để bàn tán thêm, chỉ trao nhau ánh mắt, cười đùa rồi tiếp tục làm việc.
Buổi chiều, phòng lưu trữ có một vị khách không mời mà đến, Thịnh Gia Huy.
Vì vài khách sạn dưới quyền Đỉnh Thắng đã giao dịch vụ ăn uống cho công ty của cha Thịnh Gia Huy, anh chịu trách nhiệm liên lạc qua lại. Gần đây, có khách hàng phàn nàn rau không tươi, gây ra không ít lùm xùm, Thịnh Gia Huy xử lý xong chuyện ở khách sạn, rồi đến Đỉnh Thắng để bàn bạc với người phụ trách dịch vụ ăn uống, xem liệu có cần cập nhật tần suất kiểm tra và tăng cường nhóm giám sát hay không. Xong việc, anh nhàn rỗi đi dạo đến phòng lưu trữ, gõ cửa.
Chu Hoài Sinh ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên, “Anh Thịnh.”
Thịnh Gia Huy đóng cửa bước vào, trêu chọc: “Không ngờ cậu cũng có dũng khí đến làm việc ở Đỉnh Thắng.”
“Ý anh là?”
Thịnh Gia Huy chỉ ra ngoài, “Không thấy khó chịu à? Bọn họ không lén bàn tán về cậu và Tri Dịch sao?”
Phòng lưu trữ không có ghế sofa, Chu Hoài Sinh dọn sạch cái ghế đầy tài liệu để Thịnh Gia Huy ngồi, “Cũng ổn, dù sao cũng chỉ là nói lén, tôi không để ý.”
“Cậu chỉ quan tâm đến gia đình, chỉ để tâm đến hai người họ thôi nhỉ.”
Chu Hoài Sinh nhẹ nhàng nói: “Tri Dịch chịu nhiều áp lực, tôi ở bên cạnh em ấy, dù không giúp được nhiều nhưng ít nhất em ấy sẽ không thấy cô đơn.”
“Cả hai cậu đều sẵn sàng hy sinh vì nhau,“ Thịnh Gia Huy lắc đầu, thực sự không hiểu, từ trong lòng hỏi: “Yêu đến vậy sao?”
Chu Hoài Sinh mỉm cười: “Vâng.”
Thịnh Gia Huy miễn cưỡng chịu đựng, nhìn quanh: “Ở đây chắc không ai dám gây khó dễ cho cậu đâu nhỉ.”
“Không, tôi cũng thích yên tĩnh.”
Thịnh Gia Huy nhìn xung quanh, “Môi trường làm việc này khá hợp với cậu, thường có bận rộn không?”
“Phần lớn thời gian không bận, khi có công trình khởi công thì bận hơn một chút.”
“Còn con cái thế nào?”
“Tri Dịch thuê một người giữ trẻ để chăm sóc bé, thỉnh thoảng cũng đưa bé đến công ty chơi.”
“À, tôi quên hỏi, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“29 tuổi theo tuổi mụ.”
“Chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi, đúng là người chiến thắng nhân sinh,“ Thịnh Gia Huy tựa lưng vào ghế, cảm thán: “Hoài Sinh, tôi không ghen tị với việc cậu có một người vợ chủ tịch, tôi ghen tị với tình cảm của hai người, còn ghen tị với việc cậu có một đứa con đáng yêu như vậy. Thật lòng mà nói, trước đây tôi không thích trẻ con, nhưng lần trước đến nhà cậu, ôi trời, Quyển Quyển thật là đáng yêu, không ồn ào, còn rất dễ thương. Nhìn gia đình ba người của cậu, tôi đột nhiên hiểu ra lợi ích của việc kết hôn.”
Chu Hoài Sinh nhướng mày hỏi: “Anh Thịnh có đối tượng rồi?”
Thịnh Gia Huy giơ tay: “Chưa, vẫn đang chờ.”
Chu Hoài Sinh cười nói: “Rất nhanh thôi, duyên phận luôn đến một cách bất ngờ mà.”
Thịnh Gia Huy gật đầu tin tưởng, ngồi trong phòng lưu trữ một lát thì nhận được cuộc gọi từ thư ký, có việc gấp cần giải quyết, anh nói với Chu Hoài Sinh: “Tôi đi trước nhé, hôm khác cùng ăn cơm.”
Chu Hoài Sinh đồng ý, đứng dậy tiễn anh ra cửa.
Ngoài trời mưa rất to, tan làm mà Lâm Tri Dịch vẫn chưa nhắn tin, Chu Hoài Sinh đi thang máy riêng lên tầng trên. Cửa thang máy vừa mở, anh gặp ngay Lâm Tri Dịch, hai người đứng đối diện nhau, Chu Hoài Sinh dừng lại nói: “Anh thấy em không trả lời tin nhắn, cứ tưởng em đang bận.”
Một nhân viên đang dọn dẹp túi xách thấy cảnh này, không kiềm chế được mà “ồ” lên hai tiếng, mọi ánh nhìn lập tức hướng về phía họ. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy hai người xuất hiện cùng nhau, ai nấy đều cố nhịn cười ngạc nhiên.
Có một người thốt lên một tiếng “Chà”
Sau đó, những tiếng trêu chọc lần lượt vang lên, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười.
Giống như hồi còn trẻ thấy hai người đi gần nhau, người bên cạnh liền bắt đầu trêu đùa, không có ác ý.
Mặc dù không biết trong những người đang cười đó ai là thiện ý, ai là ác ý, nhưng Lâm Tri Dịch quyết định buông bỏ cảnh giác, giống như Chu Hoài Sinh đã nói, làm những việc khiến bản thân vui vẻ.
Cậu và Chu Hoài Sinh bị người ta trêu chọc, rất trẻ con nhưng cũng rất ngọt ngào, ít nhất đây là lần đầu tiên họ có thể đường đường chính chính đứng trước mặt mọi người.
Lâm Tri Dịch quyết định tạm thời buông bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng, quay đầu chào mọi người, “Mọi người đi đường cẩn thận.”
Sau đó cậu bước vào thang máy, nhấn nút xuống tầng hầm một, khoác tay Chu Hoài Sinh.
“Tối nay ăn gì?”
“Cháo thịt bằm trứng bắc thảo, được không?”
Lâm Tri Dịch gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
“A Hoài, vài ngày nữa nghỉ lễ, chúng mình về thôn Nhạn Mông một chuyến đo.”
Chu Hoài Sinh ngẩn người, nhanh chóng nói: “Được, vậy để anh về trước dọn dẹp nhà cửa, em và Quyển Quyển đi sau một ngày, nhà mấy năm rồi không có ai ở, chắc nhiều bụi. Chờ anh dọn dẹp xong, em dẫn Quyển Quyển về.”
“Cũng được.”
Về đến nhà, Quyển Quyển chạy ra cửa đón cha và ba nhỏ, nghe tiếng cửa mở, bé phấn khích chạy đến nắm lấy tay nắm cửa. Lâm Tri Dịch nhanh chóng bế bé lên. Quyển Quyển vui vẻ nói: “Ba nhỏ, con múa cho ba xem.”
Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch ngồi xuống sofa xem biểu diễn. Chị Trần bật tivi, Quyển Quyển theo nhạc xoay hai vòng, sau đó chống hai tay vào hông lắc lư mông. Tiếp theo, bé giả làm thỏ con, đưa tay lên đầu, cuối cùng dậm chân, làm động tác như đang cố nhổ củ cà rốt ra khỏi đất.
Lâm Tri Dịch vội lấy điện thoại ra quay, nhưng chưa kịp quay thì Quyển Quyển đã xấu hổ, lao vào lòng Lâm Tri Dịch, nói: “Ba nhỏ hông được quay.”
“Được rồi được rồi, ba nhỏ không quay nữa, Quyển Quyển nhảy lại một lần nữa đi.”
Quyển Quyển nhảy lại một lần nữa. Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh cùng vỗ tay khen ngợi: “Quyển Quyển giỏi quá!”
Quyển Quyển úp mặt vào lòng Lâm Tri Dịch.
Chị Trần ở bên cạnh giải thích, “Tôi hỏi Quyển Quyển, con có muốn biểu diễn một tiết mục cho cha và ba nhỏ không? Họ sẽ rất vui khi xem đấy. Bé ngay lập tức hứng thú, từ chiều đã bắt đầu luyện tập rồi, tập đi tập lại mấy lần.”
Lâm Tri Dịch áp má vào Quyển Quyển, “Con của ba sao mà giỏi thế này.”
“Vì bé cũng rất yêu hai người mà.”
Lâm Tri Dịch ngẩn người, chị Trần cười nói, “Bây giờ trong thế giới nhỏ bé của bé chỉ có hai người, nên bé yêu hai người vô điều kiện. Trong mắt bé, hai người là hoàn hảo, như thiên thần vậy. Bé sẵn sàng học nhảy suốt buổi chiều để làm hai người vui, cũng sẵn sàng chịu đựng sự buồn chán dài đằng đẵng để chờ hai người về nhà. Bé yêu hai người hơn hết thảy.”
Lâm Tri Dịch bỗng thấy mũi cay cay, cậu ôm chặt Quyển Quyển, hôn lên má cậu nhóc, dịu dàng nói, “Ba cũng rất yêu con.”
Quyển Quyển còn mơ hồ, chỉ biết đáp lại nụ hôn của Lâm Tri Dịch. Cậu bé ngước đầu lên, hôn lên má Lâm Tri Dịch một cái, nũng nịu nói, “Ba nhỏ, con nhớ ba lắm đó.”