Đôi mắt Lâm Tri Dịch trống rỗng, thật giống như lúc cậu bị mất trí nhớ hai ba năm trước.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc xoăn trông càng thêm rối.
Trong nháy mắt, Chu Hoài Sinh tưởng rằng thời gian đã lùi về hai năm trước, anh không khỏi tiến lại gần hơn, chưa kịp nói gì thì Lâm Tri Dịch đã đưa tay ra ôm lấy anh. Cũng giống như Quyển Quyển, Lâm Tri Dịch cũng thích vòng tay thật chặt qua cổ Chu Hoài Sinh, cả người đều bị treo lên.
Chu Hoài Sinh cứng đờ hồi lâu, lâu đến mức khi Lâm Tri Dịch không còn sức lực chuẩn bị buông ra, cuối cùng anh cũng giơ tay lên vòng qua eo Lâm Tri Dịch, ngăn không cho cậu ngã xuống giường.
"Tri Dịch."
Lâm Tri Dịch không trả lời, Chu Hoài Sinh biết cậu lại rơi vào trạng thái không tỉnh táo.
Anh ôm Lâm Tri Dịch ngồi ở đầu giường, Lâm Tri Dịch dán chặt vào người anh không chừa một kẽ hở nào, nhưng ngay sau đó cậu lại kêu nóng, vùng ra khỏi vòng tay của Chu Hoài Sinh, một mình lăn sang bên kia giường. Được mấy phút thì cậu lại lăn lại, chui vào trong ngực Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh kéo chăn ôm chặt lấy cậu.
Lâm Tri Dịch không biết như đang đánh nhau với ai trong vòng tay Chu Hoài Sinh, vừa khóc vừa nói cảm thấy khó chịu, Chu Hoài Sinh ôm chặt lấy cậu, kiên nhẫn lại dịu dàng gọi đi gọi lại "Tri Dịch", Lâm Tri Dịch mới an tĩnh được nửa phút, Chu Hoài Sinh tranh thủ đi tìm thuốc ức chế trong ngăn kéo đầu giường, nhưng cả hai ngăn kéo đều không có.
Quay người lại, Lâm Tri Dịch đang run rẩy trên giường, móng tay cậu cào ra mấy vết đỏ sẫm trên cánh tay mình, Chu Hoài Sinh vội vàng nắm lấy tay cậu, ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng Lâm Tri Dịch, "Tri Dịch, anh ở đây, không sao đâu, sẽ nhanh ổn lại thôi..."
Lâm Tri Dịch cứ khóc mãi, ôm cổ Chu Hoài Sinh nức nở nói: "A Hoài, sao anh chưa về nữa? Tui chờ anh lâu lắm rồi."
Chu Hoài Sinh nói: "Anh về rồi, anh đang ôm em đây."
"Anh vẫn chưa về, trời tối rồi mà anh vẫn chưa về. Trong nhà rất lạnh, có người gõ cửa, tui sợ lắm. A Hoài, sao anh chưa về nữa?"
Chu Hoài Sinh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng chạm ve mái tóc của Lâm Tri Dịch, "Tri Dịch ngoan, anh đây."
"A Hoài, tui biết nấu cháo rồi, anh về nhà nếm thử được không?" Lâm Tri Dịch nhòm người dậy, vuốt ve gò má của Chu Hoài Sinh, ngơ ngác nhìn anh.
Chu Hoài Sinh nắm lấy tay cậu, gượng cười: "Được rồi, lần này có bị nhão không?"
"Không đâu, Tui đảm bảo là không có," Lâm Tri Dịch mím môi, đột nhiên trở nên buồn bã đáng thương, "A Hoài, anh không được nói chuyện với người khác hay giúp người khác chuyển đồ đó, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi."
"A Hoài, sao anh không chịu kết hôn với tui? Tui nuôi anh, A Hoài, tui sẽ không để cho anh phải cô đơn nữa."
Chu Hoài Sinh không trả lời, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống trên gối.
"A Hoài, tui rất nhớ anh."
Chu Hoài Sinh hôn lên trán Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cậu tựa đầu vào ngực Chu Hoài Sinh, giọng nói càng ngày càng nhỏ, Chu Hoài Sinh không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu an ủi. Lâm Tri Dịch dựa sát vào người Chu Hoài Sinh, tìm được tư thế thoải mái nhất rồi ngủ mất.
Nhân lúc Lâm Tri Dịch ngủ, Chu Hoài Sinh vào phòng tắm giặt khăn tắm, sau đó đi tới cởi bộ đồ ngủ của Lâm Tri Dịch, lau mồ hôi trên người cậu, rồi thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, Lâm Tri Dịch cựa mình muốn tỉnh, Chu Hoài Sinh vội vàng bỏ khăn tắm xuống, ôm cậu vào lòng rồi tắt đèn.
Đây gần như là kỳ phát tình vốn có của Lâm Tri Dịch, Chu Hoài Sinh đã quen rồi, nhưng anh không ngờ rằng sau hai năm, anh vẫn có cơ hội dỗ Lâm Tri Dịch ngủ.
Nhưng căn phòng rộng lớn cùng cách bài trí trắng đen nói cho anh biết đây không phải là căn nhà cho thuê nhỏ bé của anh, Lâm Tri Dịch cũng không còn là một tên ngốc bị mất trí nhớ nữa, anh lắng nghe tiếng thở đều đều của Lâm Tri Dịch, dần dần thả lỏng. Bên giường của Lâm Tri Dịch có một chiếc đồng hồ điện tử bằng gỗ, Chu Hoài Sinh bình tĩnh nhìn con số trên đó thay đổi từng chút một.
Anh định quay lại phòng cho khách để ngủ vào lúc nửa đêm.
Nhưng anh không biết là do mình quá mệt hay là quá buồn ngủ, anh nhìn con số trên đồng hồ điện tử tăng dần, lại quên mất chuyện phải rời đi, cằm tựa vào mái tóc xoăn của Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch lẩm bẩm vài câu "A Hoài" trong lúc ngủ, suy nghĩ của Chu Hoài Sinh cũng dần trôi đi.
Cứ như vậy mà ngủ quên mất.
Quyển Quyển tỉnh dậy từ giấc mộng ngọt ngào, khi mở mắt ra, bé phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ xa lạ, cha và chú đều không có ở bên cạnh.
Quyển Quyển nhớ lại những gì cha nói tối qua, Quyển Quyển nên học cách ngủ một mình, chú đã mua cho con một chiếc giường nhỏ, cha cũng sẽ bảo vệ con ở phòng bên cạnh.
Quyển Quyển bò khỏi giường, tự nhủ: Quyển Quyển không khóc, đi tìm cha.
Bé xuống giường, xỏ dép đi đến cửa, cửa hé mở, không đóng, Quyển Quyển dùng sức mở ra, đi về phía bên trái, cậu dừng lại trước phòng ngủ của Lâm Tri Dịch vì ngửi thấy mùi chua chua ngọt ngọt của hương nho, mùi rất nồng
Đó là mùi thơm thơm của Lâm Tri Dịch.
Bé vội vàng chạy tới, cố gắng leo lên giường bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, thấy người trên giường không nhúc nhích, Quyển Quyển chỉ có thể quay lại phòng trẻ con kéo con ngựa bập bênh của mình qua. Sức của bé nhỏ, phải mất một lúc lâu mới lôi được con ngựa bập bênh qua đến sát giường của Lâm Tri Dịch, bé giẫm lên lưng ngựa con, cuối cùng cũng leo lên được giường Lâm Tri Dịch.
Ơ? Sao cha cũng ở đây?
Quyển Quyển cảm thấy rất bối rối, tại sao cha và chú lại ngủ cùng nhau?
Bé muốn chạy qua, nhưng lại vấp phải chăn bông bên giường, ngã thành hình chữ X, bé lại tự nhủ: "Quyển Quyển không khóc", bé trở mình, bắt đầu bò về phía Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch cảm nhận được chăn đang không ngừng chuyển động, cậu ngơ ngác tỉnh lại, còn chưa kịp nhận ra bộ đồ ngủ màu xám đen trước mặt là gì thì một nhóc con có mùi sữa thơm phức bò từ chân lên trước mặt cậu.
"Chú!" Quyển Quyển ôm lấy cậu.
Lâm Tri Dịch đột nhiên tỉnh lại, vô thức ôm lấy bé con, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Hoài Sinh đang nằm nghiêng bên cạnh, hơi cau mày vì bị đánh thức.
Chu Hoài Sinh?
Lâm Tri Dịch toát mồ hôi lạnh.
Tại sao Chu Hoài Sinh lại nằm trên giường cậu?
Cậu nhanh chóng ngồi dậy, lùi lại nửa mét, Quyển Quyển chui ra khỏi vòng tay Lâm Tri Dịch, lại thuận thế chui vào trong vòng tay Chu Hoài Sinh.
Chu Hoài Sinh cũng tỉnh lại, đã lâu rồi anh không ngủ sâu như vậy, vừa mở mắt đã thấy Lâm Tri Dịch ngồi ở góc giường, vẻ mặt kinh hãi, Chu Hoài Sinh vội vàng xuống giường, đứng ở mép giường nói: "Xin lỗi."
Quyển Quyển lẻ loi ngồi trên giường, nhìn trái nhìn phải, không ai để ý đến bé.
Lâm Tri Dịch vừa định chất vấn, nhưng cậu lại ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc từ phía tủ đầu giường, một ít ký ức còn sót lại lại hiện lên: ngăn kéo, thuốc ức chế, rơi vỡ, những cái ôm...
Hình như là cậu đã chủ động.
Lâm Tri Dịch chửi thề trong lòng, ảo não không thôi, "Hôm qua chúng ta...."
"Chưa làm chuyện gì hết, cậu đừng lo lắng."
Lâm Tri Dịch không nghi ngờ, Chu Hoài Sinh giải thích: "Tôi muốn tìm thuốc ức chế, nhưng không tìm thấy."
Lâm Tri Dịch cũng không ngạc nhiên, chỉ tay nói: "Cái chai vỡ dưới chân anh chính là chai cuối cùng."
Chu Hoài Sinh có vẻ cũng không có biện hộ, chỉ nói: "Xin lỗi, hôm qua tôi hơi mệt nên ngủ quên."
Sáng sớm Lâm Tri Dịch cũng không có sức để mà tức giận, xoa xoa lông mày rồi lại nằm xuống, "Quên đi, dù sao cũng không làm gì."
Quyển Quyển trèo lên người Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch ôm lấy bé.
Chu Hoài Sinh xuống lầu lấy chổi và giẻ lau sạch những mảnh vỡ và thuốc trên sàn, sau đó xuống lầu làm bữa sáng, Lâm Tri Dịch xoa xoa Quyển Quyển một lúc, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể nào nghĩ ra được. Mãi đến khi cậu ra khỏi giường, đi vào phòng tắm, cậu mới liếc nhìn bộ đồ ngủ trong giỏ đựng quần áo bẩn, chợt nhận ra: bộ đồ ngủ của mình đã bị thay rồi!
Còn dám nói là "chưa làm gì hết" à?
Đôi mắt của Lâm Tri Dịch tối sầm lại.
Tuy rằng hiện tại cậu biết Chu Hoài Sinh không phải người xấu, tin tưởng đêm qua anh sẽ không lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn, nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận chuyện Chu Hoài Sinh thay đồ ngủ cho cậu.
Lâm Tri Dịch ngừng suy nghĩ miên man, trước tiên phải giải quyết vấn đề trước mắt, cậu gọi bác sĩ Lý, người luôn đưa thuốc cho mình, nhờ bác sĩ Lý cử người đến đưa thuốc. Bước ra khỏi phòng tắm, Quyển Quyển ngồi ở trên giường chờ cậu, Lâm Tri Dịch ngồi xổm xuống hỏi: "Quyển Quyển sao thế?"
"Hai người đều hông để ý tới con." Quyển Quyển cúi đầu nói.
Lúc này Lâm Tri Dịch mới chú ý tới con ngựa bập bênh bên cạnh giường: "Sao vậy được? Quyển Quyển tự mình di chuyển con ngựa bập bênh?"
Quyển Quyển gật đầu.
"Quyển Quyển thật thông minh và dũng cảm, buổi sáng không thấy cha ở bên cạnh cũng không khóc, Quyển Quyển thực sự rất tuyệt, là bạn nhỏ ngoan nhất trên thế giới."
Quyển Quyển mím môi, Lâm Tri Dịch xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, "Chú sai rồi, Quyển Quyển muốn thế nào mới tha thứ cho chú đây?"
"Ôm con một cái." Quyển Quyển duỗi tay ra.
Lâm Tri Dịch nhanh chóng ôm lấy bé, đưa bé vào phòng trẻ em, thay bộ quần áo cotton ở nhà rồi vào phòng tắm tắm rửa, Chu Hoài Sinh đang làm bữa sáng trong bếp, còn Lâm Tri Dịch thì ngồi trên cầu thang ở tầng hai lén lút giám sát phòng bếp, Quyển Quyển ngồi ở bên cạnh cậu, nghiêng đầu bắt chước Lâm Tri Dịch, nhưng bé không nhìn thấy gì, chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp tỏa ra.
"Cha đang làm bánh trứng."
"Chú biết."
"Chú, chú đang làm gì vậy ạ?"
"Chú đang học cách làm bánh trứng của cha con."
"Ồ."
Lúc Chu Hoài Sinh đun nước, định đi lên gọi Quyển Quyển xuống uống thuốc, Lâm Tri Dịch mới giả vờ bình tĩnh bước xuống.
Cậu hỏi thẳng: "Tối qua anh thay đồ ngủ cho tôi à?"
Tay đang rót trà của Chu Hoài Sinh bỗng khựng lại, "Phải, trên người cậu đầy mồ hôi, tôi sợ cậu thấy không thoải mái."
Lâm Tri Dịch không nói gì, cậu ngồi vào bàn ăn pha sữa bột cho Quyển Quyển, vẻ mặt rất thoải mái, khác xa với những gì Chu Hoài Sinh tưởng tượng Chu Hoài Sinh đặt ấm trà xuống, vừa định nói chuyện thì Lâm Tri Dịch nói: "Tôi đói rồi, đồ ăn sáng còn chưa làm xong à?"
"Xong rồi."
Chu Hoài Sinh đặt bánh trứng bọc giăm bông và rau diếp lên bàn, hai cái còn nguyên và một cái cắt thành từng miếng nhỏ, sự hứng thú của Quyển Quyển đối với sữa bột trong cốc gấu đột nhiên giảm xuống, ánh mắt mong chờ mà nhìn bánh trứng, Lâm Tri Dịch đưa dụng cụ ăn uống cho bé.
Lâm Tri Dịch hiện tại hoàn toàn tin tưởng mình mắc chứng biếng ăn có chọn lọc, lần nào cậu cũng có thể ăn đồ ăn do Chu Hoài Sinh nấu rất ngon lành, ví dụ như sáng nay nếu không phải vì thể diện, cậu thực sự có thể ăn thêm một cái bánh trứng nữa.
Vài phút sau, chuông cửa đột nhiên vang lên, Lâm Tri Dịch bước tới, bật hệ thống liên lạc video.
Là Từ Dương.
"Tri Dịch, cậu đang ở nhà à, vừa hay, tớ mang cho cậu món vịt kho tương mẹ tớ làm. Vốn dĩ tớ định đến công ty rồi mới đưa cho cậu, nhưng lại nghĩ hôm nay có thể cậu không đi làm, nên tiện đường ghé qua nhà cậu."
Lâm Tri Dịch mặc áo khoác rồi bước ra ngoài.
"Cảm ơn." Cậu nhận lấy chiếc túi từ tay Từ Dương.
"Không có gì đâu." Từ Dương nhìn trong sân, thấy chỉ có xe của Lâm Tri Dịch, sau đó xoa xoa tay cười nói: "Tớ chỉ lo gần đây sức khỏe của cậu không tốt thôi. Nhìn sắc mặt của cậu hồng hào như vậy, tớ cũng an tâm tồi."
Lâm Tri Dịch quan sát ánh mắt Từ Dương, nhìn đông nhìn tây, nhìn khắp bốn phía, trong đầu liền đoán ra. Từ Dương không phải là người xấu, nhưng lại có chút viển vông, tham lam địa vị, khi còn học đại học luôn nịnh bợ Lâm Tri Dịch, sau khi vào Đỉnh Thắng, cậu ta cũng không quên phát huy tối đa mối quan hệ với bạn cùng lớp Lâm Tri Dịch.
Nhưng nói chung, Từ Dương chỉ là một tên ba phải, không có ý đồ xấu, thích làm việc, là một công cụ rất hữu ích.
Lâm Tri Dịch cũng không vạch trần mà thay vào đó đề cập đến một vấn đề không liên quan, "Tôi đã đọc báo cáo phân tích và nghiên cứu ngành y tế mà cậu đưa cho tôi lần trước, tôi đồng ý với cậu rằng chúng ta có thể mở rộng kinh doanh trong lĩnh vực này, bắt đầu đầu tư vào máy móc đánh dấu giả đi."
"Thật sao?"
"Cậu có thể là người phụ trách."
Trong mắt Từ Dương lộ ra vẻ không thể tin được.
"Nhưng gần đây có lẽ cậu rất bận phải không? Đổng sự Lâm có giao việc gì cho cậu không?"
Sắc mặt Từ Dương lúng túng, "Không, không có."
"Sau khi giải quyết xong các công việc trong tay, cậu có thể bình tâm lại và tập trung vào chuyện đầu tư vào lĩnh vực y tế này. Cha tôi sắp nghỉ hưu, khi tôi tiếp quản Đỉnh Thắng, nhất định tôi sẽ mở rộng sản nghiệp. Có lẽ đến lúc đó cậu cũng có thể giống như tổng giám đốc Lương của Công ty Bảo hiểm Đỉnh Nạp, hoặc như giám đốc Kiều của Công ty Quản lý Tài sản Đỉnh Tân, đều là những ông lớn."
Mấy ngày nay Từ Dương liên tục bị quá nhiều bất ngờ làm cho choáng váng, mất đi khả năng suy nghĩ, sau khi so sánh ngắn gọn, cậu ta cảm thấy những gì Lâm Tri Dịch nói có lý.
Lâm Tri Dịch quay lại, nhìn qua kính suốt từ trần đến sàn ở tầng một biệt thự, muốn nhìn thấy bóng dáng của Chu Hoài Sinh.
Đánh dấu giả, không phải là không thể.
*
*
Trợ lý của bác sĩ Lý đưa tới một hộp thuốc ức chế, Lâm Tri Dịch uống một chai nhỏ.
Cậu đột nhiên nhìn về phía Chu Hoài Sinh đang ngồi trên ghế sô pha gần đó, hỏi: "Hồi đó tôi tới kỳ phát tình thì sao?"
"Tôi mua thuốc ức chế cho cậu, nhưng hiệu quả không được bao nhiêu."
"Ồ, bởi vì tôi là omega có cấp bậc rất cao," Lâm Tri Dịch nhìn Chu Hoài Sinh, tò mò hỏi: "Anh có biết tôi là omega cấp rất cao không?"
"Biết."
Lâm Tri Dịch nhướng mày: "Làm sao mà anh biết?"
"Ông Dương nói như vậy, ông nói cấp bậc của cậu rất cao, pheromone của alpha bình thường không có tác dụng với cậu."
Lâm Tri Dịch cười nói: "Thật vậy, lớn tới bây giờ, trong số những người tôi từng gặp, chỉ có anh Cẩn Thừa là miễn cưỡng so được với tôi."
Lâm Tri Dịch nói xong cũng không để ý, nhưng Chu Hoài Sinh qua một lúc lâu lâu cũng không nói gì, thậm chí còn hơi cúi đầu, vẻ mặt có chút cô đơn. Lâm Tri Dịch suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhanh chóng hiểu được vẻ mặt của Chu Hoài Sinh.
Cậu lập tức giải thích: "Anh hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi với Lục Cẩn Thừa à? Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè, không có ý gì với nhau hết. Anh ấy có người mình thích rồi, anh ấy yêu thầm con trai của bảo mẫu nhà ảnh nhiều năm rồi."
Chu Hoài Sinh sửng sốt, "Tôi, tôi không có hiểu lầm."
Lâm Tri Dịch quay mặt lại, khịt mũi: "Tôi thèm quan tâm anh có hiểu lầm hay không chắc."
Cách cậu hơi hất cằm vẫn giống như trước, Chu Hoài Sinh bỗng cảm thấy giấy tiếp theo Lâm Tri Dịch sẽ kêu lên "A Hoài" rồi lao vào vòng tay anh.
Phòng khách ấm áp đầy nắng, khung cảnh trong sân giống như một bức tranh sơn dầu, luôn gợi cho Chu Hoài Sinh nhớ về quá khứ.
Anh do dự hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng quyết định phá vỡ bầu không khí ấm áp lúc này, anh hỏi: "Cậu Lâm, về việc nuôi nấng Quyển Quyển, lúc này cậu nghĩ như thế nào?"
"Chưa có nghĩ xong xuôi, đợi đến mùa đông đi, tôi không thể tước đoạt quyền nuôi dưỡng của anh, cũng không thể rời khỏi Quyển Quyển, trừ phi anh có thể cho tôi một biện pháp toàn diện."
Chu Hoài Sinh vẫn im lặng.
"Thay vì nói về những chuyện này, không bằng kể cho tôi nghe về quá khứ đi."
"Không có gì để nói đâu, cậu Lâm, chuyện qua rồi cứ để cho nó qua. Cuộc sống của cậu hiện tại rất tốt, sau này sẽ còn tốt hơn nữa. Quá khứ đó không quan trọng."
Lâm Tri Dịch đoán trước Chu Hoài Sinh sẽ nói mấy lời này, lúc này điện thoại của cậu rung lên hai cái, Lâm Tri Dịch cầm lên mở ra, là tin nhắn WeChat, bên trong viết thông tin thân phận của Chu Hoài Sinh, là cậu đã nhờ người điều tra.
Chu Hoài Sinh, 27 tuổi, quê ở thôn Nhạn Mông, huyện Bình Vũ, thành phố Nham Đài, trình độ học vấn: trung học phổ thông, đã làm giáo viên tại một trường tiểu học trong thôn được 4 năm, trong 3 năm qua đã đi tới các thành phố: Thanh Giang, Khải Nam, Thành phó Tân và Thành phố Vọng. Không tìm thấy những thông tin khác
Lâm Tri Dịch cất điện thoại, vẻ mặt không thay đổi.
"Chu Hoài Sinh, anh không hận tôi sao?"
Chu Hoài Sinh kinh ngạc: "Cái gì?"
"Nếu anh không nhặt được tôi, bây giờ anh có lẽ đang sống một cuộc sống rất bình yên, không phải chịu khổ như thế này."
Chu Hoài Sinh có vẻ cũng không có nghĩ tới vấn đề này, anh thất thần mà nghĩ một lúc lâu mới nhìn Lâm Tri Dịch nói: "Sao tôi có thể hận cậu được? Cậu cũng đâu có muốn bị ngã từ trên núi xuống, cũng không muốn bị mất trí nhớ, chỉ có thể nói đây là ý trời trêu người thôi."
Lâm Tri Dịch đi xoa xoa Quyển Quyển đang chơi đồ chơi, sau đó quay lại ghế sofa nằm xuống, Quyển Quyển bò đến ngồi bên cạnh cậu.
"Chu Hoài Sinh, hôm nay hình như là ngày đông chí."
"Đúng vậy."
"Tôi muốn ăn bánh bao."
"Vậy tôi đi gói một ít." Chu Hoài Sinh đứng dậy.
Lâm Tri Dịch nhìn Chu Hoài Sinh đi vào phòng bếp, im lặng lẩm bẩm: "Quyển Quyển, sao hôm nay chú không tức giận chút nào? Cha con ôm chú ngủ cả đêm, còn tự ý thay đồ ngủ của chú, chú cũng không chắc cha con có làm gì khác không. Mặc dù ngày hôm qua là chú chủ động ôm cha con, mặc dù chú và cha con đã gặp nhau từ lâu, nhưng đối với chú bây giờ, cha con chỉ là một người xa lạ mà chú mới quen được một tháng. Vậy sao chú lại không tức giận? Đáng lẽ chú phải rất tức giận mới đúng, con có thấy vậy không, Quyển Quyển?"
Quyển Quyển không hiểu gì, chỉ biết hôn lên mặt Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch mỉm cười, nắm lấy đôi tai gấu trên bộ quần áo ở nhà của Quyển Quyển.
Có lẽ là vì ngày đông chí là một ngày đặc biệt, bên ngoài lại có tuyết rơi, hôm nay Chu Hoài Sinh đến tận lúc ăn trưa xong cũng không nói phải đi, anh thu dọn nhà bếp và phòng khách của Lâm Tri Dịch, sau đó đi ra ngoài vứt rác. Lâm Tri Dịch ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm anh, sợ anh sẽ chạy trốn.
Vì vẫn đang trong thời kỳ phát tình nên ngay cả khi đã dùng thuốc ức chế đặc hiệu, Lâm Tri Dịch vẫn cảm thấy tinh thần kiệt quệ và cảm xúc giảm sút.
Trước đây cậu chưa bao giờ có phản ứng lớn như vậy.
Cậu khó chịu đến khó tả, nhưng cũng không đến mức cần người khác giúp đỡ, nhưng khi Chu Hoài Sinh đi vào, cậu lại không tự chủ được, đáng thương nhìn sang, Chu Hoài Sinh chú ý tới ánh mắt của cậu, cởi áo khoác, rửa tay, rồi bước đến bên cửa sổ kính trong suốt, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Còn thấy khó chịu sao?"
Lâm Tri Dịch gật đầu.
"Tôi đi lấy cho cậu cốc nước."
Lâm Tri Dịch kéo anh lại, nói: "Hình như đêm qua anh gọi tôi là Tri Dịch, lúc tôi mơ mơ màng màng vẫn nghe thấy."
Chu Hoài Sinh rũ mắt xuống, không nói gì.
Lâm Tri Dịch có chút bối rối: "Trước đây anh cũng gọi tôi như thế à? Hoá ra là anh biết tên tôi, không phải anh nói tôi thậm chí còn không nhớ rõ họ tên của mình sao?"
Chu Hoài Sinh ngồi xuống bên cạnh cậu, hai người nhìn tuyết ngoài cửa sổ, "Cậu nhớ rõ tên cậu là Tri Dịch, nhưng cậu lại nói với tôi cậu họ Cố."
Lâm Tri Dịch suy nghĩ một chút: "Có lẽ là bởi vì mẹ tôi họ Cố."
"Thì ra là vậy," Chu Hoài Sinh mỉm cười, "Thật ra sau này cậu mới nói cho tôi biết tên cậu là Tri Dịch. Lúc mới vừa đưa cậu về nhà, cứ cách mấy ngày cậu lại đổi tên một lần, hại tôi đều tin là thật. Sau này tôi bị người ta tìm tới cửa nói tôi nguyền rủa người ta bỏ con, mắng tôi té tát."
Lâm Tri Dịch bật cười, nghiêng đầu nhìn Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh cũng cười nhìn cậu, ánh mặt trời chiếu vào cậu, nhuộm vàng những lọn tóc xoăn.
Lâm Tri Dịch cảm thấy trên người Chu Hoài Sinh có một mùi thơm thật khiến người khác yên tâm, còn hấp dẫn hơn cả pheromone.
Thực muốn nằm trong vòng tay của anh ấy.
*
Bốn năm trước
Sau khi trường tiểu học trong thôn bị bị giải thể, học sinh đều đến trường tiểu học trung tâm trong thị trấn, Chu Hoài Sinh bị mất việc làm giáo viên nên đến trạm xá của thôn để giúp đỡ.
Hôm đó vừa bước vào sân phòng khám, anh đã nghe thấy bên trong rất ồn ào, còn có rất nhiều người tụ tập bên ngoài xem, Chu Hoài Sinh hoảng sợ, còn tưởng có chuyện gì, mãi đến khi đi vào mới biết được mọi chuyện. Hóa ra đêm qua trời mưa to, có một chàng trai bị lũ cuốn xuống núi. Có người nhìn thấy nên đã đưa cậu đến phòng khám. Lúc cậu tỉnh dậy, vị bác sĩ già đeo kính viên, kiểm tra cho cậu, vừa mới làm kiểm tra xong, Lâm Tri Dịch lại ngất xỉu.
"Chú Trần, thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?" Chu Hoài Sinh đi tới hỏi.
"Không nghiêm trọng." Lão bác sĩ lắc đầu, cất kính xuống, "Ngoại trừ bắp chân sưng tấy và một số vết thương ngoài da, không có vết thương nghiêm trọng nào cả."
Những người vây xem thốt lên: "Mạng lớn thật, đêm qua trời mưa to lắm."
"Nhìn bộ quần áo cậu ấy đang mặc, hẳn là cậu ấy chỉ đến núi Nhạn Mộng du lịch? Lại còn đẹp đến thế."
"Chỗ chúng ta ở gần sau núi, không phát triển, làm sao cậu ấy có thể lăn xuống từ trên núi được?"
"Ừ, lạ thật đấy."
Trong khi mọi người đang ríu rít trò chuyện, Lâm Tri Dịch cuối cùng cũng tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, người đầu tiên cậu nhìn thấy khi mở mắt là Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh nghiêng người hỏi: "Cậu tên gì?"
Lâm Tri Dịch nhìn chằm chằm Chu Hoài Sinh hồi lâu rồi mới nói: "Không biết."
Cuộc thảo luận của mọi người đột nhiên dừng lại, tất cả đều nhìn nhau.
Ông bác sĩ già bước tới, chiếu một chiếc đèn pin nhỏ vào đồng tử của Lâm Tri Dịch, lại ấn ấn vào đầu cậu, Lâm Tri Dịch đau đớn kêu lên, nhưng vẻ mặt lại đờ đẫn, ông bác sĩ già hỏi cậu rất nhiều câu hỏi, hỏi cậu tên gì, nhà ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi, cậu không biết gì cả.
"Chắc là bị chấn động não, chỉ cần nằm trên giường một hai tuần là sẽ khỏi." Vị bác sĩ già đưa ra chẩn đoán.
Lâm Tri Dịch ngơ ngác nhìn Chu Hoài Sinh, mặt mày và cơ thể đều bẩn thỉu, chiếc áo khoác cậu đang mặc ướt đẫm bùn, chuyển sang màu nâu sẫm, mái tóc xoăn dính vào nhau, khiến cậu trông giống như một con chuột vừa mới bị rớt xuống nước.
Mọi người xem xong náo nhiệt cũng đi về, lúc đó đang là tháng giêng, mọi nhà đều đang chuẩn bị đón Tết, phòng khám càng ngày càng vắng vẻ, Lâm Tri Dịch ngồi trên ghế, run rẩy vì lạnh, Chu Hoài Sinh cũng không đành lòng, đành đưa cậu về nhà.
Phòng tắm của anh rất đơn giản, không có máy sưởi, anh chỉ có thể bật vòi sen xả đầy nước nóng, đợi khi trong phòng tắm đầy hơi ấm, anh mới đẩy Lâm Tri Dịch vào. Anh lấy bộ quần áo sạch sẽ của mình ra đưa cho Lâm Tri Dịch, đối mắt Lâm Tri Dịch ngây thơ nhìn anh, Chu Hoài Sinh sửng sốt: "Sao vậy?"
"Chân tui đau."
"Vậy để tôi mang ghế vào cho cậu."
Chu Hoài Sinh đưa ghế vào, Lâm Tri Dịch lại nói tay cậu đau.
Ông bác sĩ nói người này rất có thể là omega, cho nên Chu Hoài Sinh cũng không dám đụng chạm quá nhiều, anh giúp Lâm Tri Dịch cởi áo khoác, sau đó đóng cửa phòng tắm lại, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Lâm Tri Dịch.
Cũng may Lâm Tri Dịch biết tự mình tắm, Chu Hoài Sinh đợi bên ngoài cho đến khi tiếng nước ngừng lại, đột nhiên trong phòng tắm có tiếng nước bắn tung tóe, Lâm Tri Dịch bị ngã, Chu Hoài Sinh do dự mở cửa ra, nhưng anh không nhìn vào trong, chỉ thò tay vào: "Cậu bị ngã à? Cậu nắm lấy tay tôi để đứng lên đi."
Lâm Tri Dịch không đưa tay ra, còn lẩm bẩm, Chu Hoài Sinh đành phải đưa chiếc khăn lớn vào trong, "Cậu, cậu quấn thân lại trước đi, tôi, tôi vào đỡ cậu."
Lâm Tri Dịch nói được, mấy giây sau mới báo cáo: "Tui quấn kỹ gòi."
Chu Hoài Sinh mới hai mươi ba tuổi, chưa từng yêu đương, hơi nóng trong phòng tắm khiến tai anh nóng bừng, cúi đầu bước vào, liều mạng chớp mắt, chỉ dám liếc nhìn vị trí của Lâm Tri Dịch sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào tường, đưa tay về phía trước từng chút một, cuối cùng bế Lâm Tri Dịch lên ghế đẩu.
"Lau khô người đi." Chu Hoài Sinh nói.
Lâm Tri Dịch không nhúc nhích, nghiêng đầu dựa vào Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh nắm lấy vai cậu, ngăn cản hành vi của cậu lại, "Mau dùng khăn lau khô người đi."
"Ồ." Lâm Tri Dịch chậm rãi dùng khăn lau nước trên người, một chiếc áo len bị tròng xuống.
Mười phút sau, Lâm Tri Dịch ngủ trên giường của Chu Hoài Sinh, đầu quấn khăn tắm, trên trán có vài sợi tóc xoăn, khiến làn da của cậu trông càng trắng hơn.
Chu Hoài Sinh bất lực đứng sang một bên, vẫn chưa thể thích ứng được với cảnh tượng này.
Cha mẹ anh qua đời lúc anh còn chưa có ký ức gì, lúc đầu anh được dì chăm sóc, nhưng sau dì lại đi lấy chồng xa, năm đó anh mới bảy tuổi, sống một mình hơn một năm, anh lại gặp được một đại phu tốt bụng, cho anh ăn học. Sau khi tốt nghiệp trung học, anh ở lại trường tiểu học ở thôn Nhạn Mông và trở thành giáo viên. Trình độ của anh không cao, nhưng cũng đủ để dạy học sinh ở trường. Anh thích dạy học, hòa đồng với bọn trẻ, anh cũng không còn cô đơn nữa, có đôi khi anh sẽ ở luôn ở trường, mấy đứa nhỏ đi hết, anh cũng không muốn về.
Bởi vì nhà lại quá yên tĩnh.
Nhưng bây giờ có người đang ngủ ngon lành trên giường của anh, ngủ rất say, hai tay ôm lấy chăn.
Chu Hoài Sinh đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, khóe miệng không khỏi cong lên, anh nhìn chằm chằm cậu hồi lâu mới nhớ tới việc phải đi giặt bộ quần áo bẩn mà Lâm Tri Dịch đã thay.
Lâm Tri Dịch nằm mơ, trong giấc mơ, Cố Niệm đang ôm cậu chơi trong một khu vườn nhỏ, Cố Niệm nhìn rất trẻ, cậu nhào vào trong ngực Cố Niệm, mỉm cười gọi mẹ. Nhưng cảnh tượng lại thay đổi, khu vườn nhỏ biến mất, biến thành một nơi lạnh lẽo, Cố Niệm nằm hấp hối trên giường bệnh.
Cố Niệm trên đường bắt quả tang Lâm Diễn Đức ngoại tình lại gặp tai nạn, sau đó trạng thái tinh thần của bà luôn rất tồi tệ, bà sẽ nhầm Lâm Tri Dịch với Lâm Diễn Đức, còn mắng chửi cậu bằng những lời lẽ ác độc nhất. Lâm Tri Dịch mới mười lăm tuổi, nhưng lúc đó cậu đã quen với những lời cay nghiệt này, cậu vẫn hờ hững đút cơm cho Cố Niệm. Thỉnh thoảng Cố Niệm sẽ tỉnh táo, rơi nước mắt xin lỗi Lâm Tri Dịch, nói rằng mẹ rất yêu cậu.
Lâm Diễn Đức cư xử như một người cha tốt trước mặt Lâm Tri Dịch, còn chăm sóc cho Cố Niệm rất tốt.
Lâm Tri Dịch nhớ lại có một lần, Cố Niệm đột nhiên nổi điên, đập vỡ chiếc ly trong tay, Lâm Diễn Đức che trước mặt cậu, những mảnh thủy tinh cắt trúng cánh tay của Lâm Diễn Đức, nhưng ông lại nói với Lâm Tri Dịch rằng không sao.
Mãi về sau, Lâm Tri Dịch mới biết Lâm Diễn Đức giả vờ tốt bụng chỉ để lừa gạt cổ phần của Cố Niệm, trước khi qua đời Cố Niệm rất tỉnh táo, bà đã gọi luật sư và để lại toàn bộ tài sản của mình cho Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch không cần tiền, cậu chỉ muốn biết tại sao nhà mình lại thành ra như thế.
Tại sao giữa hai người không yêu nhau lại muốn mang một sinh mệnh khác đến thế giới này? Lâm Tri Dịch chưa bao giờ vui vẻ vì đã đã thế giới này, "cha mẹ" kia là tội lỗi mà cậu không nên gánh chịu.
Một giọng nói từ trong hư không truyền đến, đó là bài hát ru Cố Niệm hát cho cậu khi còn nhỏ, rất dịu dàng, rất êm tai.
Cậu thực sự ước mình có thể quay trở lại thời điểm còn ngây thơ, sau đó ôm chặt lấy Cố Niên thời còn trẻ.
Thật muốn quên đi tất cả mọi thứ.
Cậu từ từ mở mắt, quay người lại, một người đàn ông rất cao đi tới, anh dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Lâm Tri Dịch, chưa kịp rút tay ra, Lâm Tri Dịch đã ôm lấy anh.
Chu Hoài Sinh sững sờ, sợ hãi không nói nên lời, vốn dĩ muốn đẩy Lâm Tri Dịch ra, nhưng cái ôm này lại thật ấm áp.
*
"Cậu tên là gì?"
Lâm Tri Dịch ngồi ở trên ghế nhỏ, cắn đũa, đặt bát cơm sang một bên thể hiện không muốn ăn.
"Cậu thật sự không nhớ sao?" Chu Hoài Sinh đem áo khoác và quần đang phơi khô đến trước mặt Lâm Tri Dịch, "Đây là quần áo của cậu, cậu có ấn tượng gì không?"
Lâm Tri Dịch lắc đầu.
"Được rồi, có thể cậu cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày, trước mắt cậu ở lại đây với tôi, chờ vết thương ở chân của cậu lành lại, tôi sẽ đưa cậu đến đồn cảnh sát ở thị trấn xem có thể điều tra được tin tức của cậu hay không."
Lâm Tri Dịch không để ý tới lời nói của Chu Hoài Sinh, tiếp tục cắn đũa, lén lút bưng bát cơm đến trên bàn, đúng lúc nó sắp rơi xuống, Chu Hoài Sinh đưa tay đỡ lấy bát, bất đắc dĩ nhìn Lâm Tri Dịch, nghiêm mặt nói. nói: "Không được quậy, mau ăn cơm đi."
Lâm Tri Dịch rụt cổ, ngoan ngoãn cầm đũa, nhét hai ngụm cơm vào miệng.
Lâm Tri Dịch ăn nửa bát cơm và hai miếng thịt heo xào ớt xanh, sau đó một chân nhảy trở lại giường, từ tủ bên giường lấy ra mấy cuốn sách, đều là tiểu thuyết võ hiệp mà Chu Hoài Sinh đã mua từ lâu, Lâm Tri Dịch coi như báu vật mà ôm vào lòng, leo lên giường lén xem.
Chu Hoài Sinh đi tới, bật chiếc đèn bàn nhỏ lên, sau đó nhấc chăn lên một chút, "Ngồi dậy đọc sách."
Lâm Tri Dịch lại nghe lời đến khó hiểu, lập tức ngồi dậy.
Chu Hoài Sinh đi rửa bát, nhưng không đổ phần thịt lợn xào ớt xanh đi, mà đặt nó bên cạnh nồi, nếu Lâm Tri Dịch nửa đêm có đói bụng thì vẫn có mỳ thịt heo ăn.
Lâm Tri Dịch chiếm giường của Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh nhớ tới mình vẫn còn một chiếc giường cắm trại kiểu cũ, liền dọn ra ngoài, lau sạch sẽ rồi đắp chăn bông lên.
Lâm Tri Dịch đứng ở bên giường, vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh.
Chu Hoài Sinh dọn dẹp xong, nhìn thoáng qua vẻ mặt tò mò của Lâm Tri Dịch, liền hỏi cậu: "Cậu muốn ngủ ở đây à?"
Lâm Tri Dịch lập tức lắc đầu, tỏ vẻ không muốn.
Chu Hoài Sinh mỉm cười, cầm chậu rửa mặt và bàn chải đánh răng đi ra ngoài rửa mặt.
Nửa đêm, anh cảm thấy trên giường có tiếng sột soạt, vài giây sau, anh cảm thấy một bóng đen di chuyển trước mắt, anh lập tức tỉnh táo, vừa định bật đèn lên thì có thứ gì đó nhảy ra ôm lấy anh.
Quả nhiên chính là Lâm Tri Dịch.
Chu Hoài Sinh xoa xoa thái dương, đẩy Lâm Tri Dịch ra, đứng dậy bật đèn, lúc quay lại, Lâm Tri Dịch đang ngồi trên giường trại, ôm đầu gối, tủi thân nói: "Tôi còn chưa hỏi tên anh.."
Nhìn như Chu Hoài Sinh đã bắt nạt cậu.
Chu Hoài Sinh kiên nhẫn nói: "...Mai rồi hỏi có được không?"
Lâm Tri Dịch nghiêm túc trả lời: "Không."
Chu Hoài Sinh cảm thấy mình thật sự đang tự tìm phiền toái, dụi dụi mắt, ngồi ở bên cạnh Lâm Tri Dịch, ngáp một cái, cực kỳ buồn ngủ: "Tôi tên là Chu Hoài Sinh, Hoài trong cách gọi người Hoài Nam, Sinh trong sinh mệnh"
Lâm Tri Dịch đưa tay ra trước mặt Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh cố gắng chống lại cơn buồn ngủ viết tên mình vào lòng bàn tay cậu, lúc này Lâm Tri Dịch mới hài lòng, viết theo một lần, trở về giường nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc đã ngủ quên mất.
Ngày hôm sau, Chu Hoài Sinh bị tiếng gọi "A Hoài" kêu đi kêu lại đến đau đầu.
Lâm Tri Dịch ồn ào, còn thích làm nũng,chờ đến khi cậu có thể ra khỏi giường và đi lại, Chu Hoài Sinh lập tức đưa cậu đến đồn cảnh sát trong thị trấn, cảnh sát yêu cầu cậu cung cấp manh mối về danh tính của cậu, nhưng Lâm Tri Dịch không có chứng minh thư hoặc giấy tờ tùy thân, cũng không có điện thoại di động, cảnh sát cũng không thể giúp được gì.
Chu Hoài Sinh đỡ Lâm Tri Dịch đi ra khỏi đồn cảnh sát, cậu thanh niên ở tiệm làm tóc bên cạnh quen biết Chu Hoài Sinh, tiến tới nói chuyện vài câu, nhìn áo khoác của Lâm Tri Dịch, kinh ngạc nói: "Thật hay giả vậy? Cái này tôi chỉ mới thấy họ hàng siêu có tiền của tôi mặc thôi."
Lâm Tri Dịch không thích người khác chạm vào quần áo của mình, xoay người kéo Chu Hoài Sinh rời đi.
Chu Hoài Sinh cười xin lỗi với anh chàng tiệm làm tóc.
Sau khi về nhà, Chu Hoài Sinh thử hỏi cậu: "Cậu không phải người Nham Đài phải không? Cậu đến núi Nhạn Mộng để du lịch?"
Lâm Tri Dịch lắc đầu.
Chu Hoài Sinh tranh thủ đi đến văn phòng quản lý du lịch núi Nhạn Mộng hỏi xem có du khách nào mất tích không, nhân viên lại nói không.
Chu Hoài Sinh tay không trở về nhà, Lâm Tri Dịch đang mày mò trước bếp, còn đẩy Chu Hoài Sinh ra ngoài, bảo anh không cần lo.
Người hàng xóm dẫn con trai đến đưa cho Chu Hoài Sinh một ít đồ kho, con trai Tiểu Toàn của nhà hàng xóm năm nay mười chín tuổi, Chu Hoài Sinh từng giúp cậu làm bài tập, rõ ràng là một đứa trẻ rất nhút nhát và sống nội tâm, nhưng lần nào cũng hàng xóm đến nhà Chu Hoài Sinh, cậu bé cũng muốn đi theo, Chu Hoài Sinh bảo họ vào nhà.
Tiểu Toàn thậm chí không nhìn Lâm Tri Dịch mà từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Chu Hoài Sinh với ánh mắt ngưỡng mộ và trìu mến.
Lâm Tri Dịch muốn bẻ gãy sạn trong bếp.
Người hàng xóm hỏi về Lâm Tri Dịch: "Cậu ấy vẫn không nhớ được gì à?"
Chu Hoài Sinh nói phải.
Tiểu Toàn lẩm bẩm: "Vậy thì cũng không thể ở nhà anh mãi được, ngày nào anh ấy cũng quấy rầy anh, anh cũng không thể đến phòng khám làm việc."
Người hàng xóm ngăn lại, nói: "Cậu ấy bị chấn thương ở đầu, ở nhà một mình không an tâm."
"Anh không làm tổn thương anh ấy, vậy tại sao anh lại phải chăm sóc anh ấy?"
Chu Hoài Sinh ngồi xuống hỏi Tiểu Toàn: "Hôm nay có chuyện gì sao? Ai cho em không vui?"
"Chu Hoài Sinh! Nồi vỡ rồi!" Lâm Tri Dịch hét lớn.
Chu Hoài Sinh vội vàng đứng dậy đi tới kiểm tra.
Lửa quá to, chiếc nồi cháy khô chỉ còn lại một khối đen sì, nhão nhoét.
Lâm Tri Dịch không biết xấu hổ, cầm sạn lên, hung dữ nói: "Là lỗi của anh, ai biểu anh không trông chừng tui mà đi nói chuyện với người khác, đều là lỗi của anh!"
Chu Hoài Sinh kéo cậu sang một bên, tắt ga, hàng xóm thấy anh đang bận, vội dắt Tiểu Toàn rời đi trước, Chu Hoài Sinh tiễn hàng xóm rồi quay lại, làm nguội nồi rồi mới cho nước vào rửa.
Lâm Tri Dịch khoanh tay đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Tui nhớ tên tui rồi."
Chu Hoài Sinh quay đầu lại: "Thật sao?"
"Thật đó, tui tên là Tiểu Khuyết, cậu ta tên Tiểu Toàn, vậy tui tên Tiểu Khuyết."
Chu Hoài Sinh thở dài nói: "...Đừng gây chuyện nữa."
"Hừ!"
Lâm Tri Dịch vẫn rất tức giận, nhưng cậu cũng chột dạ vì đã làm cháy nồi, cầm lấy chai nước rửa bát âm thầm ấn hai lần vào trong nồi, "Tui sai rồi."
Cậu nhận lỗi còn nhanh hơn phạm lỗi, Chu Hoài Sinh bất lực, muốn nghiêm mặt dạy dỗ cậu một phen, nhưng cuối cùng lại không khỏi cười lớn.
Chu Hoài Sinh không thường xuyên cười, lúc nào anh cũng trông nghiêm túc, già dặn, nhàm chán, nhưng khi anh cười rộ lên lại rất đẹp, ngũ quan đều giãn ra, tăng thêm một chút sức sống, bờ vai và lưng rất rộng, giống như chỉ cần ở bên cạnh anh, Lâm Tri Dịch sẽ cảm thấy vui vẻ, không cần lo lắng gì cả, cậu đi tới, từ phía sau ôm lấy eo Chu Hoài Sinh.
Cậu thản nhiên nói: "Anh đừng nói chuyện với người khác nữa, cũng không được thích Tiểu Toàn."
"Cậu ấy vẫn còn nhỏ."
"Tui cũng vậy."
"Cậu còn không nhớ nổi mình bao nhiêu tuổi."
Lâm Tri Dịch chống nạnh nói: "Tui nhớ rồi, năm nay tui hai mươi ba tuổi, có một vị hôn phu tên là Chu Hoài Sinh."
Chu Hoài Sinh đã quen rồi, tiếp tục rửa nồi, không để ý đến Lâm Tri Dịch đang đu trên người mình.
Buổi tối đi ngủ, Chu Hoài Sinh tắm rửa xong trở về phòng, Lâm Tri Dịch đang lăn lộn trên giường cắm trại, "A Hoài, tối nay anh với tui ngủ chung nha"
"Không được." Chu Hoài Sinh đi tới, mang cả chăn và Lâm Tri Dịch ném lên giường.
"A Hoài, tui không thích anh nữa, tui bắt đầu thấy ghét anh rồi đó, anh là người xấu, không có chỗ nào tốt hết, được cái cơm chiên anh làm ngon, nhưng mà tui cảnh cáo anh, tui không ăn thêm chén thứ hai nào nữa, hừ. Ngày nào anh cũng chọc tức tui, từ nay về sau tui chỉ ăn một chén cơm chiên thôi, coi anh phải làm sao, hừ!"
Chu Hoài Sinh chắp tay sau đầu nhìn trần nhà, căn phòng tối tăm trở nên bớt im lặng hơn trước, bên tai có thể nghe thấy tiếng lảm nhảm của Lâm Tri Dịch.
Nhóc con gây rối, thật dễ thương.
"Thôi bỏ đi, tui còn thích anh lắm A Hoài, tui còn muốn ăn hai chén cơm chiên trứng."
Chu Hoài Sinh nhếch môi cười.
"A Hoài, ngủ ngon."
Chưa đầy nửa tháng sau, Chu Hoài Sinh đi làm về ở phòng khám trở về, Lâm Tri Dịch đang ngồi trước cửa nhà đợi anh, từ xa nhìn thấy bóng dáng anh, Lâm Tri Dịch liền chạy tới, lao vào trong lòng Chu Hoài Sinh.
"Sao vui vậy?"
"Tui thắng được mười đồng."
Chu Hoài Sinh khó hiểu, người hàng xóm bên cạnh cười nói: "Cậu ấy chơi cờ với chú Vương, thắng liền năm ván, chú Vương tức giận đến mức đưa cho cậu ấy mười tệ, bảo cậu ấy đi ra chỗ khác chơi."
"Cậu biết chơi cờ?" Chu Hoài Sinh hỏi Lâm Tri Dịch.
"Biết chứ, tui có thể chơi cờ tướng, cờ vây, cờ vua, còn có thể cưỡi ngựa. A Hoài, con ngựa của tui tên là Amundsen, năm nay nó sáu tuổi."
Chu Hoài Sinh yên lặng nhìn cậu.
"Sao vậy?" Lâm Tri Dịch sờ sờ mặt anh.
Chu Hoài Sinh nhớ tới chiếc áo khoác hàng hiệu nổi tiếng của Lâm Tri Dịch, sau khi về nhà, Lâm Tri Dịch lại bám lấy anh, Chu Hoài Sinh hỏi cậu: "Sao cậu có thể nhớ hết mọi thứ, lại không nhớ tên của mình?"
"Tên tôi là Cố Tri Dịch, tôi nhớ rồi."
Chu Hoài Sinh thực sự không tin: "Tôi sẽ dẫn cậu đến thành phố lớn tìm gia đình cậu, cậu không thể mãi mắc kẹt ở cái thôn nhỏ này được."
Lâm Tri Dịch vòng tay qua cổ Chu Hoài Sinh, vui vẻ hỏi: "Anh dẫn tui đi chơi hả, A Hoài?
Chu Hoài Sinh gật đầu: "Ừ, cậu muốn đi đâu?"
"Chỉ cần A Hoài ở bên cạnh tui, đi đến đâu cũng được"
Cậu nhân lúc Chu Hoài Sinh không để ý, kiễng chân chuẩn bị đánh lén, nhưng khi đến gần, Chu Hoài Sinh nghiêng đầu, Lâm Tri Dịch chỉ hôn lên môi Chu Hoài Sinh.
Sắc mặt Chu Hoài Sinh thay đổi, anh mở cửa để gió lạnh thổi vào trấn tĩnh tâm tình, anh biết mình phải nhanh chóng giải quyết chuyện của Lâm Tri Dịch, nhanh chóng để cậu trở về thế giới của mình càng sớm càng tốt.
Nếu tiếp tục trì hoãn, Chu Hoài Sinh sẽ không nỡ để cậu đi...