Hồi Tưởng Cứu Rỗi

Chương 36




Ngày hôm sau, suy đoán của đám người Dumbledore đã được xác thực, đúng là Voldemort có ý đồ muốn xem xét tình trạng đám hồn khí của mình.

Sáng sớm cú đưa thư của nhà Malfoy ầm ầm bay vào hầm, Lucius cẩn thận mà chọn một con cú nhỏ để đưa thư, mà không phải là con cú xinh đẹp hay con chim ưng kiêu ngạo kia.

Gia chủ nhà Malfoy trong thư có nhắc đến tối hôm qua có một con chuột già dơ bẩn xông vào nhà anh ta, làm anh ta sau khi đuổi con chuột đó đi không thể không bảo gia tinh đổi một tấm thảm Ba Tư mới. Mà con chuột có gan làm loạn nhà Malfoy này còn không biết xấu hổ mà đòi hai món đồ cực kỳ quan trọng, thật giống như hắn có thể dùng cái ly đựng đầy nước thay cơm vậy.

Trêи thực tế, sự chán ghét của vợ chồng nhà Malfoy đối với vị khách ngoài ý muốn kia còn lớn hơn vài ba câu họ thể hiện trong bức thư.

Ngẫm lại đi, cho dù là đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bạn đang cùng bạn đời hưởng thụ bữa tối lãng mạn có chút tình thú, đột nhiên có một con chuột dơ bẩn bị một đám gia tình đuổi đánh chạy đến phòng ăn, sau đó còn biến thành một người đàn ông cả người đầy mụn ghẻ trước mặt bạn. Khi Lucius và Narcissa ở nhà bị bao vây trong tiếng thét chói tai và tiếng đập đầu vào cột của các gia tinh nhìn thấy Peter Pettigrew, vợ chồng hai người chưa bao giờ chán ghét chủ nhân trước như bây giờ.

Nhìn người đưa tin mà hắn chọn đi! Biến thành chuột xông vào nhà người khác, không lẽ hắn không biết gửi thư dò hỏi sao? Ngài malfoy hiếm khi có được lúc rảnh rỗi tính toán cùng vợ hưởng thụ thế giới hai người cực kỳ chán ghét.

Anh ta thậm chí còn suy đoán, vị Chúa Tể Hắc Ám đã từng cơ trí, ưu nhã và cường đại thật sự giống như bạn thân nói, trong lúc chia cắt linh hồn đã không cẩn thận đã cắt rời chỉ số thông minh cùng thường mà lại quên bỏ vào Trường sinh linh giá, vì thế dẫn đến hiện tại cho dù như thế nào cũng không thể tìm lại được phong phạm vương giả ngày xưa.

Vương giả đã không còn.

Không phải là Lucius không tiếc nuối, anh vì thời niên thiếu của mình mà bi ai, lúc đó anh kiên định đi theo Chúa Tể Hắc Ám, tin tưởng hắn chắc chắn sẽ dẫn dắt gia tộc Malfoy và Slytherin đi lên con đường huy hoàng.

Nhưng mà, không biết bắt đầu từ khi nào, vị quân chủ bình tĩnh anh minh kia biến mất, thay vào đó mà kẻ điên thô bạo điên cuồng. Bóng dáng mà anh sùng bái đã hoàn toàn tan vỡ, những ảo cảnh mà người kia đã từng miêu tả cũng theo đó mà tan biến.

Lucius cũng không còn là thiếu niên trước kia, Lucius Malfoy bây giờ kiên định mà thanh tỉnh, ánh sáng một phương có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể làm anh có được mộng tưởng vinh quang thời niên thiếu, nhưng anh sẽ không lại vì lọt vào mắt xanh của người nào đó mà thực hiện vinh quang của nhà Malfoy.

Đó là một loại khuất nhục, buồn cười nhất chính là, trước đây anh vẫn luôn không nhìn rõ, còn nghĩ đó là vinh quang to lớn.

Hiện tại, tất cả đều đã kết thúc, bây giwof gia tộc Malfoy là do anh dẫn dắt, vợ con cũng là do anh bảo vệ. tất cả đều đã kết thúc, nhà Malfoy

“Đồ chủ nhân giao cho tôi, cùng với đồ mà Bella nhờ Narcissa giữ, chỉ có học mới có tư cách lấy đi. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Vậy mà lại dám vọng tưởng thay thế chủ nhân?” Lucius dùng vài ba câu đuổi Peter Pettigrew bị gia tinh đánh đến nổi u đầy đầu đi, sau đó dành cả đêm để viết xong một bức thư, sáng sớm liền gửi đến cho bạn tốt của mình.

Đối với việc này, hiệu trưởng Dumbledore không có chút nào ngoài ý muốn.

“Tôi nghĩ bọn họ đã đi đến hang động ở bờ biển, nơi đó đã bị Sirius phá hủy, Peter đáng thương, cả người đầy mụn ghẻ lại phải chạy đến nơi xa như vậy.” Ngài hiệu trưởng vui mừng ngậm kẹo chanh đường mà Harry ‘nhập cư trái phép’ vào cho cụ, cả khuôn mặt đều nhăn lại, “Tôi nghĩ chúng ta không còn việc gì để làm nữa, con biết mà, người hiện tại cần phải suy nghĩ nên làm gì là Voldemort.”

Harry đồng ý với ý kiến này.

Cùng lúc đó, Sirius bị bắt nằm trêи giường sắp mốc meo đến nơi rốt cuộc cũng được Phu nhân Pomfrey ân chuân, có thể rời khỏi Bệnh xá.

Đại cẩu có lại được tự do cũng không vui vẻ chạy đi tìm con đỡ đầu, mà là đi thẳng đến hầm tìm kẻ thù Snape.

“Snape, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.” Sirius đứng trước cửa văn phòng độc dược, dùng hình tượng bình tĩnh khác với vẻ thường ngày đối diện với Snape đang định mở miệng châm chọc.

Bậc thầy độc dược nhướng lông mày bên trái, sau đó trầm mặc để đối thủ một mất một một còn đi vào lãnh địa của mình.

“Như vậy, rốt cuộc việc quan trọng gì làm anh từ bỏ cùng con đỡ đầu Kẻ Được Chọn của mình cùng anh bạn người sói chia sẻ niềm vui có lại tự do mà chạy đến đây? Black?.” Snape ngồi ngay ngắn sau bàn bàn việc, dùng tư thái toàn bộ học sinh Hogwarts đến cả học sinh Slytherin cũng phải run rẩy mà nhìn kỹ Black ngồi đối diện anh.

Nhưng Sirius cũng không phải những học sinh đó, chú cũng sẽ không vì bị Snape trừng mắt mà run bần bật, thậm chí chú còn không hét lên với Snape như bình thường.

“Là về Harry.” Sirius bình tĩnh nói.

Severus không tự giác ngồi thẳng lên.

“Potter?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy, về Harry, mấy ngày nay tôi ở Bệnh xá nghe được một ít tin đồn.” Sirius nói.

“Cho nên,” Severus tựa lưng về phía sau, “Anh vì những lời đồn vớ vẩn đó mà gióng trống khua chiêng chạy đến văn phòng của tôi? Từ lâu tôi đã rất tò mò, Black, trong đầu anh chứa những gì vậy? Vậy mà lại ngu xẩu đến như vậy?”

“Đúng, đó là một vài lời đồn vớ vẩn, nhưng trong đó cũng có một ít là sự thật, không phải sao?” Sirius gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Severus, gằn từng chữ một, “Anh, có mục đích riêng với Harry.”

Đôi mắt đen luôn thâm thúy của Severus rõ ràng nổi lên dao động, sau đó anh mắt anh trở nên trống rỗng, đó là biểu hiện vận dụng Bế Quan Bí Thuật sơ cấp.

Trong khoảng thời gian ngắn, văn phòng độc dược an tĩnh đến nổi chỉ có thể nghe được tiếng động từ lò sưởi trong tường.

“Đúng vậy, tôi có mục đích riêng với em ấy. Tôi muốn em ấy, tôi cũng sẽ có được thứ tôi muốn.” Sau khi trầm mặc thời gian dài, Severus nói, mắt anh nhìn gắt gao nhìn Sirius, “Anh, không thể ngăn cản.”

Trong đôi mắt xám nhạt của Sirius rõ ràng nhiễm lên gió lốc trước cơn bão.

“Anh sẽ không thành công, anh không thể! Tôi sẽ không để anh thành công! Tuyệt đối không!” Sirius trầm thấp nói.

“Chuyện này không phải chuyện anh có khả năng khống chế được, anh và tôi đều biết rõ, hiện tại anh chẳng qua chỉ đang hư trương thanh thế. Bản thân Potter, là đứng về phía tôi, anh biết rõ chuyệ này. Anh có thể dùng thân phận cha đỡ đầu để khống chế em ấy sao? Black? Tìm một cô gái cho em ấy, để em ấy miễn cưỡng cùng cô ta sống hết một đời? Dùng cái mà anh gọi là yêu và quan tâm?” Snape nheo mắt nhìn đối phương.

“Ai cũng được, nhưng không phải là anh. Tôi tình nguyện là tên nhóc nhà Malfoy kia, nhưng tuyệt đối không thể là anh!” Sirius đứng lên, hai tay nắm chặt, giống như sư tử đang bảo vệ con mình, “Harry đúng là có hảo cảm với anh, trong lòng nó anh là người vô cùng quan trọng, nhưng nó chỉ là đứa trẻ! Hai mươi năm ở đời trước ngoại trừ hy sinh và cống hiến thì cái gì cũng chưa học được. Thằng bé không hiểu được tình thân, khổng hiểu tình yêu, thậm chí ngay cả tình bạn cũng không hiểu. Nhìn nó làm những gì để có được tình bạn của Draco đi, nó khát vọng điều đó, khát vọng hơn bất cứ ai, lại cái gì cũng không biết! Vụng về hơn tất cả mọi người. Dì dượng của nó đối xử với nó giống như một con sên, tôi và Remus cũng chưa kịp dạy dỗ nó một cái gì thì đã chết, mà nó chỉ học được trả giá, chỉ học được hy sinh vì lợi ích lớn hơn từ chiến tranh, từ anh, từ Dumbledore, lại không học được ích kỷ.”

Sirius thở dài, sau đó ngồi lại trêи ghế.

“ Thằng bé đối với mỗi phần thiện ý nhận được đều mừng rỡ như điên, thật cẩn thật lấy lòng mỗi người, sợ người khác bỏ nó mà đi. Tôi không nghi ngờ việc anh yêu thằng bé, thậm chí anh còn vì để bảo vệ thằng bé mà đặt mình vào hiểm cảnh. Nhưng phần yêu này đến từ đâu? Trong đó thật sự không trộn lẫn tình cảm của anh dành cho Lily sao? Nếu có một ngày anh hiện anh vẫn yêu Lily, nếu có một ngày anh phát hiện anh không thể chiến thắng áy náy, vậy sẽ như thế nào? Cho dù giữa hai người không có Lily, vậy độc dược thì sao? Pháp thuật hắc ám anh yêu thích thì sao? Anh có thể chịu đựng Harry có tính cách Gryffindor được bao lâu?”

Tay Severus đặt dưới bàn nắm thành quyền, nhưng anh lại không lên tiếng ngắt lười Sirius.

“Snape, chắc anh cũng nhìn ra, Harry đang kháng cự, thằng bé đang sợ hãi, nó không biết phải làm sao, từ trong tiềm thức thằng bé đang trốn tránh. Anh đúng là có thể có được thứ anh muốn, nhưng rồi sau đó thì sao? Hiện tại Harry là ánh sáng mà sinh mệnh anh hướng đến, là cứu rỗi của anh, nhưng khi anh phát hiện anh không cần thằng bé, thậm chí lúc anh bị áy náy bao phủ đến mức tìm lấy cái chết để có sự giải thoát như đời trước, anh muốn thằng bé phải làm sao? Anh muốn con đỡ đầu quan trọng nhất của tôi phải làm sao bây giờ?”

Thanh âm Sirius không lớn, nhưng đến cuối cùng thì tiếng nói của chú lại trở nên nghẹn ngào mà hy vọng.

“Dừng lại đi, Snape, duy trì như bây giờ, có thể chứ?” Sirius nhẹ giọng, nhu hòa hỏi, giống như sợ dọa đến đối thủ của mình.

Đối với Sirius mà nói, Harry là tất cả của chú, tình bạn của chú với James, áy náy và hoài niệm tất cả đều đặt trêи người Harry.

Sirius thường nghĩ, nếu lúc trước mình không thuyết phục James đổi người bảo mật, có lẽ mọi chuyện đã khác, Voldemort có lẽ sẽ mạnh hơn bây giờ, nhưng chú và bạn tốt sẽ cùng kề vai chiến đấu, Harry cũng sẽ có tuổi thơ càng thêm hạnh phúc.

Chú có thể ngẫu nhiên đến nhà James chơi, mang cho con đỡ đầu đáng yêu một vài món quà, biến thành chó lớn cùng Harry nhỏ chơi ném dĩa. Harry có thể bị bọn họ nuông chiều, nhưng Lily sẽ đảm bảo thằng bé trở thành một đứa trẻ lương thiện.

Nhưng mà, quyết định ngu xuẩn của chú đã phá hủy tất cả.

Mà sau đó, khi chú ngốc Azkaban tự mình trừng phạt, cho rằng Harry sẽ được chị gái Lily chăm sóc thật tốt, con đỡ đầu của chú lại đang bị xem như quái vật mà ngược đãi. Chuyện này với Sirius mà nói, là không thể chịu đựng. So với một nhà Dursley, Sirius càng thêm thống hận chính mình, cái kẻ nóng lòng báo thù, lỗ mãng xúc động.

Cùng với áy náy và thương tiếc, ở trong lòng Sirius, Harry quan trọng hơn bất cứ chuyện gì. Gryffindor luôn cẩu thả, trẻ con vào lúc đối đãi với con đỡ đầu của mình lại luôn cẩn thận, thành thục mà đáng tin cậy.

Sirius sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào có hành động làm con đỡ đầu nhạy cảm của chú chịu đựng tổn thương, cho dù là đối phương yêu Harry, cho dù đối phương sẽ vì vậy mà bị thương.

Sirius đã không còn là thiếu niên lỗ mãng như trước, chú biết chú đang làm cái gì, chú biết chú đang yêu cầu Snape làm cái gì, cũng biết đây là yêu cầu quá đáng với Snape. Nhưng chú không thể không làm như vậy, chú cần phải bức Snape, làm anh ta phải hứa hẹn.

Buông tay, hoặc là cả đời đều không thể buông tay.

Sirius nhìn người đàn ông đối diện, lẳng lặng đợi anh ta trả lời.

“ Tôi nghĩ anh phải hiểu ra khi lấy tư cách của một con chó lớn sống nhiều năm, lần này có vẻ anh sẽ có nhiều thời gian dạy dỗ chú chó con của mình.” Trầm mặc trong chốc lát, Severus tiếp tục nói, “Tình huống mà anh nói sẽ không xảy ra, tôi rất rõ em ấy không phải Lily. Tôi đã quyết định, tôi sẽ làm bạn với em ấy cả đời. Mà quyết định này cũng không phải xây dựng trêи bất kỳ tình cảm mơ hồ không xác định, tôi nghĩ anh cũng không cần quá nhọc lòng.”

Anh nhìn đối thủ của mình, ánh mắt kiên định lần đầu không có bất cứ ác ý hay đề phòng.

Cho dù là bắt đầu từ thời học sinh, hai người cũng đã căm thù lẫn nhau. Nhưng Snape lại là lần đầu tiên nhìn Sirius như vậy, kiên định như vậy, dường như không gì có thể phá nổi.

Severus phát hiện, đối thủ của mình không ngu xuẩn như mình đã từng nghĩ, từ trước đến giờ đều không phải, mà anh có vẻ chưa từng nghiêm túc nhìn kỹ người đàn ông này, chưa từng có.

Anh lần đầu tiên phát hiện, Sirius Black cũng có một mặt cẩn thận, thành thục và lãnh khốc. Vì con đỡ đầu của anh ta, con của James Potter và Lily, người mà Severus Snape anh yêu.

Lần đầu tiên, Severus từ tận đáy lòng thừa nhận Sirius, cho dù người đàn ông này hiện tại vẫn đang đối đầu với anh.

Lần đầu tiên, Severus thả lỏng trước mặt Sirius.

Severus biết Sirius thật sự muốn cái gì, mà anh nghĩ lần này không thể để đối thủ của mình được như ý nguyện.

Sirius Black là cha đỡ đầu của Harry Potter, là trưởng bối duy nhất của em ấy, cũng là người em ấy xem trọng, mà Severus Snape bất hạnh yêu Harry Potter, cũng không thể không tiếp thu điểm này. Việc này giống như việc Sirius Black sắp không tiếp thu được Harry Potter yêu Severus Snape. Slytherin tóc đen nói trong lòng.

“Như vậy, cho tôi thấy lời hứa của anh, Snape, để tôi tin tưởng anh.” Sirius mềm nhẹ nói, nhưng lại kiên định dị thường.

“Tôi có thể làm bất kỳ việc gì cho em ấy.” Snape nói, “Bao gồm sống hòa bình với anh, lấy được sự tán thành của anh.”

Sirius ngây ngẩn cả người.

Severus Snape có bao nhiêu thống hận Sirius Black, không ai hiểu hơn Sirius. Đối với Severus Snape mà nói, cho dù là trả giá bằng tính mạng cũng sẽ không thể làm anh có bất kỳ sự nhượng bộ ở phương diện này, trước đây chưa có bất kỳ kẻ nào làm được, cả Lily cũng không được.”

Mà hiện giờ, anh ta lại nói được những lời như vậy.

Anh ta, Severus Snape vì muốn lấy được sự tán thành của Sirius Black? Đại cẩu Black trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng chú một chút cũng không cười nổi.

“Đừng để thằng bé vì anh mà chịu bất kỳ tổn thương nào, Snape. Cố gắng sống thật tốt, cùng thằng bé đi đến cuối cùng. Bằng không cho dù phải đuổi đến chỗ Merlin cũng sẽ không bỏ qua cho anh.” Cuối cùng Sirius nói, sau đó đứng dậy rời khỏi văn phòng Snape.

Sirius mới vừa đi không bao lâu, tên nhóc con làm cả hai người đàn ông đều nhọc lòng liền chui vào văn phòng độc dược.

“ Hình như em vừa thấy chú Sirius trêи hành lang, chú ấy đến tìm thầy sao? Thầy cùng chú ấy lại cãi nhau sao? Giáo sư?” Kẻ Được Chọn mắt xanh trừng to đôi mắt mang vẻ mặt lo lắng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.