Hồi Tưởng Cứu Rỗi

Chương 20




"Thân là hiệu trưởng của trường học, vậy mà thầy lại mang giáo sư cấp dưới của thầy đi làm việc nguy hiểm như vậy! Nếu để các học sinh biết được rồi bắt chước theo thì phải làm sao?! Bây giờ mới là tuần đầu tiên sau khai giảng!"

Đám người Harry vừa đến gần Bệnh Xá liền nghe được tiếng rống giận của phu nhân Pomfrey, mấy cái Gryffindor vừa nghe thấy liền muốn chạy trốn theo phản xạ, nhưng của Bệnh Xá phía sau họ 'Phanh' một tiếng liền mở ra.

"Các người định đi đâu? Tất cả đi vào đây! " Nữ vương Bệnh Xá đứng ở cửa nói.

Hiệu trưởng Dumbledore đang ngồi trêи giường trong Bệnh Xá, xấu hổ cười.

Phải biết rằng, cụ đã bị phu nhân Pomfrey mắng khoảng hai mươi phút trước khi bọn Harry đến, mà người duy nhất có thể cùng cụ chia sẻ lửa giận kia đã sớm bị nữ vương Bệnh Xá cưỡng ép uống một lọ độc dược, vẫn luôn vô thanh vô thức mà nằm trêи giường làm một con rắn say ngủ.

Hiện tại tốt rồi, lại thêm ba người nữa.

Đáng tiếc ngài hiệu trưởng cho dù cẩn thận đến mấy cũng sẽ có sai sót rốt cuộc đã xem nhẹ một việc, hiện tại đúng là có thêm ba người có thể chia sẻ lửa giận của phu nhân Pomfrey, nhưng vấn đề là trong bọn họ còn có một Kẻ Được Chọn vị thành niên a, vào lúc này đối với phu nhân Pomfrey thì sự tồn tại của Harry càng làm cho lửa giận của phu nhân Pomfrey tăng lên a.

"ALBUS!" Sau khi phu nhân Pomfrey nhìn ba người liền hướng về hiệu trưởng mà rống lên, " Thầy vậy mà dám mang Harry đi theo! Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này! Từ khi trò ấy bắt đầu vào học vẫn luôn bị thương không ngừng! Tôi mặc kệ trò ấy là Kẻ Được Chọn hay là gì, thì nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ vừa lên năm ba."

Sirius, Remus cùng Harry dưới lửa giận của phu nhân Pomfrey xếp hành ngồi xuống, tùy ý để đũa phép của nữ vương Bệnh Xá chọc tới chọc lui trêи người mình.

" Tôi mặc kệ là vì mục đích vĩ đại gì, Albus. Bắt đầu từ hôm nay thầy đừng nghĩ đến việc ăn bất kì đồ ngọt nào!" Sau khi Nữ vương điện hạ ném ra những lời này xong liền xoay người đi lấy độc dược.

" Bob, Bobby." Hiệu trưởng Dumbledore thương tâm đến nỗi mặt đều nhăn lại.

Ba tên Gryffindor trẻ tuổi vô lương tâm kia nhỏ giọng cười giễu cợt ngài hiệu trưởng.

" Ba người các cậu! Tôi không nhìn ra việc này có gì buồn cười." Phu nhân Pomfrey giơ khay độc dược nói," Uống hết tất cả, sau đó đi ngủ! Hôm nay tất cả các người đều phải nằm viện, Albus thầy cũng vậy! "

Harry mặt ủ mày ê nhìn ba bình độc dược trước mặt, mặt nhăn lại giống cụ Dumbledore, cho dù chưa mở ra nhưng cậu dường như có thể nghe được mùi vị khó ngửi của chúng.

Harry có thể khẳng định độc dược này nhất định là do Snape điều chế, lẽ cũng chỉ có thầy ấy đem một vạc sinh tử thủy nấu thành mùi tất thối. Trước khi lâm vào giấc ngủ Harry mơ mơ hồ hồ mà oán giận giáo sư độc dược của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Harry tỉnh lại thì Bệnh Xá đã không còn ai, phu nhân Pomfrey đến kiểm tra cho cậu một lát rồi cũng thả cậu đi.

Harry nhìn thời gian vừa lúc đến giờ dùng bữa sáng, nên trực tiếp đi đến đại sảnh.

Người đến ăn sáng vào cuối tuần cũng không quá nhiều, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của mọi người lẳng lặng nhìn mình thì Harry vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. Cũng may tình huống này chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó khi Harry đi vào thì đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lại khôi phục náo nhiệt như trước, mọi người không hẹn mà cùng ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục trò chuyện với nhau.

" Xảy ra chuyện gì?" Harry thật cẩn thận đi đến bên cạnh Hermione hỏi.

"Lấy đồ ăn, chúng ta đổi chỗ để nói chuyện." Hermione nhỏ giọng nói.

Hai người lấy một chồng bánh mì nướng, cùng một ít xúc xích và trứng chiên ra khỏi nhà ăn, Hermione còn quay trở lại lấy một ít trái cây.

Harry đến ký túc xá nam sinh lôi Ron còn chưa rời giường ra, thúc giục cậu nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, sau đó đi đến phòng sinh hoạt động chung cùng Hermione chạy chậm đến lầu tám.

Harry nghĩ trong lòng ' Tôi có một nơi để trò chuyện' rồi đi qua đi lại ba lần trước bức tường đối diện tấm thảm nơi con quái vật khổng lồ ngu ngốc dùng gậy đánh vào Barnabas, một cánh cửa xuất hiện trêи bức tường trống rỗng.

" Ồ, đây là... " Hermione kinh ngạc che miệng.

" Này! Sao cậu phát hiện được cái này? Mình thấy cậu đi qua đi lại còn tưởng cậu bị gì đó đấy.!" Ron vỗ vai Harry, cười lớn nói.

"Đây là Phòng Yêu Cầu, nó có thể dựa theo yêu cầu của mọi người tạo ra các căn phòng khác nhau. Thật ra, hôm qua mình đã ở đây với nhóm giáo sư Dumbledore." Harry vừa nói vừa mở cửa.

"Oa, nơi đây đúng là quá tuyệt vời!" Ba người vừa mới đi vào bên trong, Ron liền nhịn không được mà cảm thán.

Thật ra Harry cũng cho là như vậy.

Xuất hiện trước mắt họ là một căn phòng được trang trí bằng màu đỏ và màu vàng, tràn ngập phong cách của Gryffindor. Thảm trải sàn màu đỏ có hoa văn màu vàng, nó có lông thật dài, bước lên quả thật rất thoải mái. Sofa được bọc bởi một lớp da màu vàng nhạt, nhìn có vẻ cực kỳ mềm mại, phía trêи còn để vài gối dựa lông xù căng phồng màu đỏ nhạt. Bàn trà có khung gỗ với mặt bàn là pha lê, phía trêи còn săn sóc mà để một ít đồ uống và điểm tâm.

Có vẻ Hermione rất vừa lòng với căn phòng này, cô ngồi vào sofa, giống như không đợi được mà đem một cái gối dựa ôm vào ngực.

" Cậu vừa mới nói ngày hôm qua cậu ở đây với giáo sư Dumbledore?" Hermione hỏi.

" Ừ, còn có giáo sư Snape, Remus và Sirius" Harry nói, sau đó cậu dùng từ ngữ ngắn gọn nhất nói cho họ nghe chuyện về Trường Sinh Linh Giá, hơn nữa còn cẩn thận ra vẻ như đến hôm qua cậu cũng mới biết được.

Đương nhiên, Harry cũng không ngốc đến nỗi đem chuyện có thể trêи trán mình cũng giấu một mảnh hồn nói ra. Chắc chắn Ron sẽ làm ầm lên, mà Hermione cũng nhất định sẽ lải nhải không ngừng, Harry không muốn vì một việc vẫn chưa xác định mà phải mệt mỏi chịu đựng sự oanh tạc của hai người bạn tốt.

Bất quá, chuyện cậu vừa nói cũng đủ để hai con sư tử nhỏ này trở nên hưng phấn.

"Trường Sinh Linh Giá?" Bánh mì trong miệng Ron đều phun hết xuống đất, cậu ta có vẻ như bị dọa sợ, " Ý cậu là Kẻ mà ai cũng biết là ai đã cắt linh hồn mình thành từng mảnh để khắp nơi? Năm trước Ginny cũng là bị hắn khống chế? Cho nên chúng ta rất có thể đụng phải một món đồ nhảy lên biến thành Kẻ mà ai cũng biết là ai muốn hút sinh mệnh lực của chúng ta để sống lại?" Ginny năm trước cũng là bị hắn khống chế?

" Sao hắn ta lại cắt nhỏ linh hồn của mình chứ? Hắn ta thật sự điên rồ! Chẳng lẽ hắn không xem qua quyển sách Luận văn về linh hồn của Elda Sler sao? Cắt linh hồn, ôi, trời ạ!" Tin tức này đối với Hermione quả thực rất khó tin.

"Hermione, chẳng lẽ cậu vẫn chưa nắm được trọng điểm sao? Không phải là việc hắn cắt linh hồn, mà là hắn chia nhỏ nó ra làm nhiều mảnh, để vào một vài thứ, mà không biết hắn đã đem những thứ đó ném đến chỗ chết tiệt nào đó!" Ron hiếm khi nắm được trọng điểm mà quở trách Hermione.

"Nhưng là, cắt linh hồn...Merlin!" Hermione lẩm bẩm nói.

"Ách..." Harry nói, " Thật ra giáo sư Dumbledore đã biết Trường Sinh Linh Giá là cái gì, hơn nữa thầy ấy đã tiêu hủy một trong số đó. Mà hai cái vốn phải tiêu hủy vào hôm qua, nhưng vì cuối cùng mọi người đều bị thương nên không thể hoàn thành, mình nghĩ hôm nay thầy ấy sẽ tiêu hủy chúng.

"Như vậy còn lại bao nhiêu cái? Là cái gì?" Ký ức của Ron đối với việc suýt chút nữa là có một Chúa Tể Hắc Ám sinh ra từ sổ nhật ký của em gái vẫn còn mới, quyết định chút nữa sẽ lấy thân phận anh trai đi kiểm tra tất cả đồ vật của Ginny, để chắc chắn sẽ không xuất hiện thêm một cái Trường Sinh Linh Giá nào.

" Chỉ còn hai cái, một là Cúp Vàng Hufflepuff, hiện tại đang bị khóa trong Gringotts. Mà cái còn lại là con rắn Nagini vật cưng của Voldemort, hiện tại ở cùnh với Voldemort ở nơi nào đó." Harry theo ý mình, dài cũng Voldemort ngắn cũng Voldemort, hoàn toàn không để ý cảm nhận của Ron và Hermione.

" Gringotts? Hầm bạc của ai?" Hermione cau mày hỏi.

" Hầm bạc nhà Lestrange, bất quá cả nhà họ đều đang ở Azkaban, nghe nói chìa khóa của hầm bạc đang được mẹ của Draco là Narcissa Malfoy bảo quản." Harry nói.

"Chúng ta không có khả năng lấy được chìa khóa từ nhà Malfoy." Ron hơi nghiêng người về phía trước, càng nhấn mạnh từ Malfoy.

Cho dù, Harry có ý tưởng muốn trở thành bạn của Draco, nhưng điều đó sẽ không đại biểu cho việc Ron ngốc tới nỗi xem vợ chồng Lucius Malfoy là trưởng bối hòa ái dễ gần sẽ dùng bánh ngọt mồ bọn họ khi họ đến nhà làm khách.

Hermione có vẻ rất đồng ý với cách nói của Ron, nhưng cô hình như còn đang suy tư gì đó.

Harry thật sự hy vọng sẽ không phải là kế hoạch cướp Gringotts kia, bởi vì, trong ký ức đời trước của Harry, cho dù là chiến đấu với Voldemort cũng không kϊƈɦ thích bằng lần đi cướp ở Gringotts, mà so sánh sự an toàn của nó với cuộc thi Tam Pháp Thuật thì giống như hiện tại Harry cưỡi chổi đồ chơi bay trong phòng khách.

" Mình nghĩ giáo sư Dumbledore đã tìm được cách giải quyết." Harry nói, tuy rằng cậu biết rõ đến bây giờ cụ Dumbledore vẫn chưa có kế hoạch nào tốt hơn là cướp Gringotts.

" So với cái này thì, Hermione, sáng sớm hôm nay đã xảy ra cái gì? Vì sao khi mọi người nhìn thấy mình đều phản ứng như thấy Bạch kỳ mã vâyh?" Vì phòng ngừa Hermione thật sự suy xét đến việc cướp Gringotts, Harry nhanh chóng tìm một đề tài mới.

"Ừm... Mình nghĩ so với việc kia càng tệ hơn..." Biểu tình của Hermione đột nhiên trở nên rất kỳ quái.

"Rốt cuộc là sao vậy?" Hiện tại cả Ron cũng bắt đầu cảnh giác.

"Ách... Lúc mình đến nhà ăn vào sáng nay, nghe được mọi người đang thảo luật một câu chuyện." Hermione giống như hạ quyết tâm mà nói, "Harry, cậu còn nhớ lời đồn lan truyền trong Gryffindor không?"

"Đương nhiên, nhớ cực kỳ rõ." Harry đenmặt nói, đột nhiên cậu có dự cảm xấu.

"Mình nghĩ đã có người truyền nó sang học viện khác." Hermione nói.

"Sau đó?" Harry sầm mặt hỏi.

"Sau đó nhóm Slytherin cũng truyền ra một, ừm, lời đồn."

"Cho nên?"

"Cho nên, sáng sớm lúc mình đến nhà ăn Parvati cùng Lavender chạy đi hỏi mình."

"Hỏi cậu cái gì?"

"Hỏi mình ' Có phải từ đầu Malfoy đã thích Harry không? Cho nên sáng sớm ngày hôm qua nhìn thấy Harry đỏ mặt chạy ra từ văn phòng của Snape liền không để ý tất cả mà hướng Harry tỏ tình, sau đó còn nhào đến ôm Harry, kết quả bị Snape nhìn thấy, thầy ấy mang Harry về văn phòng của mình để tuyên bố chủ quyền, rồi lại cùng Malfoy quyết đấu còn vì khinh mà bị pháp thuật hắc ám tổ truyền của nhà Malfoy làm bị thương, sau khi Harry biết được liền đau lòng Snape báo thù Malfoy kết quả bị Malfoy tan nát cõi lòng đánh hôn mê. Tất cả Slytherin đều nhìn thấy Malfoy và Harry ôm nhau, hơn nữa ngày hôm qua có người nhìn thấy Snape và Harry ở Bệnh Xá. Hermione, cậu là bạn tốt nhất của Harry, rốt cuộc cậu có nghe cậu ấy nói gì không? '-- nguyên văn câu nói của các cậu ấy là như vậy." Cô phù thủy nhỏ một hơi nói hết, sau đó cầm cốc uống một ngụm lớn nước chanh.

"......" Ron há miệng, có vẻ còn kinh ngạc hơn lúc nãy biết Voldemort cắt nhỏ linh hồn của mình.

"......" Tại sao mình không bị mấy cái pháp thuật hắc ám hôm qua nổ chết chứ? Harry nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.