Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Sắp xếp giường ngủ cho hai anh em họ Hà xong xuôi, Phàn Sở Thiên hiếm khi mặt sưng mày sỉa, trừng mắt nhìn hai anh em cười đến sung sướng kia một cái mới phẫn nộ trở về phòng ngủ.
Lúc này trời đã tối.
Phàn Sở Thiên bất đắc dĩ, vào toilet vệ sinh qua loa, mới leo lên giường, giúp Thẩm Kiều dém chăn trước rồi nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mở mắt ra đã thấy Thẩm Kiều ngồi dựa vào đầu giường, vì thế hắn cũng không đứng dậy, ngồi sát vào cậu: “Đau đầu hả?”
“Không đau.” Thẩm Kiều hỏi, “Anh giận à?”
Phàn Sở Thiên nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: “Không giận, chỉ không muốn để em chịu liên lụy.”
“Nói cái gì vậy?” Thẩm Kiều lườm hắn, “Vậy lúc trước ép bằng được người ta vào ở chung là vì cái gì?”
“… Dù sao thì anh cũng không muốn để em bị thương tổn gì hết…” Phàn Sở Thiên bất đắc dĩ oán giận, “Bình thường cầm dao thái thịt anh cũng không muốn để em làm sợ em đứt tay, lần này nếu có chuyện gì xảy ra với em, anh sẽ đau lòng chết mất…”
“Làm gì mà nghiêm trọng vậy?” Thẩm Kiều nhăn mày.
Phàn Sở Thiên nghe ra được trong giọng nói của cậu không phải là sợ hãi hay trách cứ, thậm chí còn có một tia hứng thú, ai thán một câu: “Hai người đó, một người là sát thủ, một người là gián điệp.”
Thẩm Kiều nhìn hắn ra vẻ cậu đang rất có hứng thú nghe tiếp.
“Nếu không phải thật sự có vấn đề, bọn họ sẽ không tìm đến anh đâu. Trước đây anh chỉ có một mình thì không sao cả, đều là anh em tốt, giúp nhau cũng không phải việc gì lớn, nhưng hiện tại thì khác…”
Tay bị cầm lấy, Phàn Sở Thiên ngẩng đầu, nhìn Thẩm Kiều thản nhiên nói: “Có gì mà không giống? Em đã bước vào cuộc sống của anh rồi, học thích nghi cũng không có gì không tốt. Anh không cần vì em mà đẩy bạn bè của anh ra ngoài.”
“Thẩm Kiều…” Phàn Sở Thiên ôn nhu cười, tay còn lại xoa xoa má cậu, nhẹ nhàng hôn lên.
Mặc dù ai cũng biết rằng Thẩm Kiều phần lớn là có máu liều thích phiêu lưu mà thôi…
Ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc thấy Hà Tử đi ra từ phòng ngủ cho khách, mặc một chiếc áo sơ mi quá khổ của nam, lộ ra một đôi chân thon dài trắng noãn, bên dưới không rõ có mặc gì nữa không.
Phàn Sở Thiên nheo mắt nhìn, tiếp theo lại thấy Hà Thanh cũng từ cửa phòng đó bước ra.
“Chào buổi sáng.” A Tử vui vẻ nói với bọn họ.
Hà Thanh đi đến bên cạnh Hà Tử, khoác vai cô, cũng hướng hai người mỉm cười: “Buổi sáng tốt lành”
Phàn Sở Thiên đau đầu, sao lại quên được chuyện này nhỉ?
Thẩm Kiều ngược lại chỉ sửng sốt một tẹo rồi khôi phục lại ngay, cũng bình tĩnh mỉm cười đáp lại: “Buổi sáng tốt lành.”
“Khụ,” Phàn Sở Thiên tức anh ách mở miệng, “A Thanh, bảo A Tử mặc thêm quần áo đi, cậu không ngại nhưng chúng tôi ngại.”
“Ừm.” Hà Thanh vỗ mông A Tử một cái, “Vào phòng mặc thêm đồ đi.”
“Vâng.” A Tử ngoan ngoãn gật đầu, lập tức trở về phòng.
Lúc đi ra vẫn y nguyên như thế, trước mặt ba người đàn ông, rất vô tội kéo áo sơ mi lên để lộ ra một cái quần đùi siêu ngắn: “Mặc thêm rồi mà.”
Hà Thanh cưng chiều xoa xoa đầu cô, chủ động giải thích với Thẩm Kiều: “Chúng tôi là hai anh em cùng cha khác mẹ, cũng là người yêu.”
“…” Thẩm Kiều nhún vai, không nói thêm gì.
Phàn Sở Thiên lạnh lùng nói: “Quan trọng là A Tử còn là vị thành niên.”
Sắc mặt Thẩm Kiều vẫn như cũ không thay đổi, rất nhiều điểm quan trọng tụ lại với nhau, thành ra sẽ không còn cái nào là quan trọng nữa. Cậu cũng không phải mù, sao có thể không nhìn thấy một loạt dấu hôn kéo dài từ cổ xuống tận cúc áo thứ hai chưa cài của Hà Tử.
Cậu giữ nguyên thái độ như vậy, nếu nhìn từ góc độ khác, có thể nói là cậu thần kinh thô.
Phàn Sở Thiên đã quen từ lâu với vẻ thản nhiên lãnh đạm của cậu, nhưng hai anh em họ Hà kia nhìn cậu dửng dưng như vậy có chút sợ hãi thán phục, chỉ là không để lộ ra ngoài.
Giữa trưa, hai người cùng nhau đi chợ, Phàn Sở Thiên cuối cùng cũng hỏi một câu: “Em thật sự không để tâm hai anh em nhà kia chứ?”
“Ý anh là việc cho bọn họ ở đây?” Thẩm Kiều hỏi lại, chọn rau cần.
“Em biết là anh muốn nói chuyện khác mà…” Phàn Sở Thiên một bên xem người bán hàng cân, một bên đưa tiền.
“Em với anh như vậy, bọn họ có để tâm không?” Thẩm Kiều lại hỏi, nhìn Phàn Sở Thiên nhận tiền trả lại, xách túi đồ ăn, đi sang hàng tiếp theo.
“Đương nhiên là không.” Phàn Sở Thiên nói.
Thẩm Kiều không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm chọn mướp.
Nấu ăn vẫn là Phàn Sở Thiên phụ trách, nhưng món nào nấu cũng theo khẩu vị của Thẩm Kiều, cay đến nức mùi, đã quen như vậy, cho nên không hơi đâu để ý đến hai kẻ mới đến kia.
Kết quả là, ngồi trước một bàn ăn đủ món, mặt A Tử nhăn như mặt khỉ, Hà Thanh bất đăc dĩ cười cười, nói xin lỗi với chủ nhà, rồi đưa A Tử ra ngoài ăn cơm.
Thẩm Kiều liếc mắt nhìn một người nào đó đang cười rất đắc ý.
“Chẳng qua là anh muốn có thêm nhiều thời gian một mình với em mà.” Phàn Sở Thiên vô cùng nịnh nọt nói.
“Ngày nào cũng “một mình” như vậy anh không thấy phiền hả?”
“Đương nhiên không phiền.” Tên kia cười toe toét như hoa nở.
Lê Hoa nhìn hai kẻ đang liếc mắt đưa tình không thèm để ý gì đến ai kia, “meo” một tiếng chán nản rồi cúi đầu ăn cơm.