Hồi Ký Của Văn Lãm

Chương 20




Bắt đầu từ đó Vương cứ quấn quýt quanh con bé suốt. Ban đầu ngài xem nó như một người bạn nhỏ rồi dần, tình cảm mà ngài dành cho nó đi quá giới hạn. Con nhóc ở trong tay Vương được yêu thương chăm bẵm nên nhanh chóng lột xác chẳng còn là đứa bé ốm o gầy gò năm nào nữa. Khi con nhóc mười bảy, nó sở hữu vẻ đẹp choáng ngợp, đến nỗi Lãm cũng phải ngơ ngẩn đôi phen.

Vương say con bé như điếu đổ. Ngài hoàn toàn trở thành một người khác khi ở bên con nhóc. Ngài không còn lạnh nhạt và nghiêm nghị nữa, thay vào đó trở nên dịu dàng hiền hòa đến sửng sốt. Khi đứng trước con bé, Mai Lang Vương trở thành một gã si tình khờ dại. Ngài sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ để đổi được một nụ cười của con bé.

Nhưng tình yêu của Vương không giữ được con bé dài lâu, cũng trong năm Sao mười bảy, em ấy và Vương nảy sinh hiểu lầm và Sao không ở bên Vương nữa. Em đi theo Quan Lang Nùng Tậu, trở thành người của ngài. Vương thuở ấy suy sụp lắm, Lãm đã tận mắt chứng kiến nỗi đau khổ của Vương. Vương tự giày vò bản thân, hết tuyệt thực đến thức trắng. Ngài vẫn làm việc nhưng không còn hứng thú với chúng nữa, ngài làm như một cái máy vô cảm, như thói quen, sắc mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Lãm cảm giác người ngồi trong thư phòng kia không phải là Mai Lang Vương, lão chủ hung thần ác sát cuồng việc của chàng nữa, đó chỉ là một cái xác rỗng thôi. Linh hồn và tâm trí ngài đã bị Sao cướp đi mãi rồi.

Lãm cứ nghĩ rằng mối duyên tình giữa Vương và Sao đã chấm dứt ở đấy, nào ngờ trong chuyến công tác đến Vàm Thuật, Vương và em ấy lại hội ngộ. Khi đó Sao và Quan Lang đang tiêu diệt cá sấu Hỗn - Một trong năm con sấu nhỏ của Năm Chèo, Vương và Lãm thì có nhiệm vụ giúp đỡ Lim Vương cùng Vĩnh Nghiêm giải quyết một số vấn đề kinh tế xã hội. Quan Lang mê nhậu nhẹt nên để Sao chiến đấu với Hỗn một mình, kết quả là em bị thương rất nặng. Vương giận lắm, lồng lộn lên một trận. Lãm đồ rằng ngài ấy đã phải kiềm chế rất nhiều để không rút kiếm chém chết Quan Lang.

Vương cứu Sao thoát khỏi Hỗn, từ đó ngài không buông Sao ra nữa. Ngài quyết tâm giữ chặt em bên người, nhất quyết không trao em cho ai. Sao kháng cự kịch liệt vì em không thích ở với Vương nhưng Vương mặc kệ. Ngài ấy thậm chí trở nên bướng bỉnh cố chấp đến mức bác bỏ mọi lý lẽ để giữ em trong lòng.

Lãm chưa bao giờ thấy Vương điên cuồng như thế.

Tình yêu khiến cho Vương thay đổi triệt để. Từ một người chỉ biết đến công việc, ngài bước ra khỏi thế giới yên tĩnh của mình và lao vào ngọn lửa ái tình. Ngài yêu một cách cuồng si, mãnh liệt. Không hề ngoảnh mặt nhìn về phía sau cũng không toan tính cho phía trước. Không trù trừ.

Ngay cả Vương cũng bị tình yêu làm cho điêu đứng như thế còn chàng thì sao? Lãm nhìn lại mình. Tà áo trắng ấy vẫn xa vời vợi. Chàng thì chỉ biết do dự, chỉ biết dõi nhìn theo nàng. Chàng thậm chí còn chẳng dám đến gần và bắt chuyện với nàng nữa.

Cuối cùng nỗ lực của Vương cũng mang lại kết quả. Tấm lòng chân thành của ổng đã được Sao đền đáp. Khi ổng vì em mà thừa sống thiếu chết, Sao không còn kháng cự ổng nữa. Em sà vào lòng Vương và chấp nhận về nhà cùng ổng.

Vương vui sướng tột độ, ổng cứ cười suốt. Sao vừa gật đầu một cái là Vương lập tức mang lễ đến hỏi em về ngay. Vương ráo riết đến độ liên tục đốc thúc các vị trưởng bối chọn ngày, xem giờ. Ổng vội vã hỏi vợ còn hơn cả vội vã giải quyết công việc.

Sau khi Vương và Sao đính ước một thời gian thì vận may đột ngột rơi xuống đầu Lãm. Đó là vào dịp trung thu, khi mọi người đang quây quần ở khu Hoa tiên ăn bánh nướng thì Bạch Sứ tiếp tục trêu chọc chàng là gã lắm lời. Lãm u sầu lắm nhưng cũng dần quen rồi. Chàng cố tỏ ra bực dọc mà hỏi "Tại sao nàng cứ gọi ta là gã lắm lời thế" để che đi nét u ám trong ánh mắt.

Bạch Sứ như thường lệ cười khúc khích, nhẹ thả ra một câu.

- Vì ngươi lắm lời thật mà.

Lãm thật sự muốn đập đầu vào đá rồi chết đi. Những lúc như thế này chàng lại sâu sắc hiểu được cảm xúc của ông Mai Vương khi ổng bị Sao bỏ. Đó là nỗi buồn cùng sự chua chát. Không thể thốt ra thành lời. Nó cứ dằng dặc trong lòng. Xua không được. Đánh không tan.

Thế rồi trong lúc Lãm buồn phiền và u ám ấy, Ưu Liên và Xích Phượng xuất hiện. Họ tiết lộ cho chàng biết Bạch Sứ chưa từng trêu chọc ai nhiều như vậy ngoài chàng. Ưu Liên còn nói thêm rằng Bạch Sứ đang có ý định ươm tơ dệt lụa để may áo cho chàng. Nàng cứ luôn mồm nhắc chàng suốt.

Sự thật đó khiến Lãm bàng hoàng, chàng nhìn sang Bạch Sứ như dò hỏi. Mới vừa đánh mắt sang, chàng đã thấy khuôn mặt yêu kiều đỏ bừng như anh đào chín mọng. Lãm ngẩn ngơ. Trong phút chốc chàng như tỉnh giấc hẳn. Không cần hỏi thêm điều gì nữa. Thì ra thời gian qua chàng đã đi lạc. Tình yêu vẫn ở đây, nó tồn tại ngay bên cạnh thế mà chàng lại đui mù không thấy!

Khỏi phải nói, Lãm ba chân bốn cẳng chuẩn bị lễ vật. Chàng không chờ được nữa! Chàng muốn rước nàng về! Giữa lúc Lãm điên cuồng mua sắm đồ lễ thì tin sét đánh giáng lên đầu. Thần Tình lén báo với chàng rằng Bạch Sứ đã nhận lời cầu hôn của Giả Hạc - Một trong các trưởng bối lâu đời của Hoa giới.

Lãm suy sụp, chàng cảm giác trời đất như vừa chao đảo vậy! Chàng tức tốc chạy lên núi Sam, chạy một mạch. Mồ hôi tuôn ướt thân thể nhưng Lãm không quan tâm. Chàng cũng chẳng buồn giữ lễ nghĩa gì nữa, vừa lên đến Mai Viện là phi thẳng vào khu Hoa Tiên.

Khi chàng đến, Bạch Sứ đang ngồi têm trầu trên sập trước sân nhà. Những miếng trầu cánh phượng têm bởi tay nàng luôn đẹp đẽ như vậy. Lãm bước đến gần nàng, Bạch Sứ run rẩy bỏ chạy. Chàng không cho nàng thoát, cũng như ông Mai Vương, chàng sẽ không để tình yêu của đời mình vuột khỏi tay đâu!

Lãm đuổi theo Bạch Sứ đến hông nhà, khi họ thoát khỏi gian chính một chút thì Lãm đuổi kịp nàng. Chàng giữ tay nàng, ép nàng vào vách. Bạch Sứ choáng váng, thẹn đến mức không cất nổi lời nào. Lãm không cho nàng từ chối một giây, dứt khoát cướp đi nụ hôn đầu đời của nàng.

Ở thần giới lễ tiết cầu kì không cho phép nam nữ nảy sinh cử chỉ thân mật với nhau. Nụ hôn hay những cái ôm ấp chỉ diễn ra giữa những đôi đã đính ước. Một thiếu nữ chưa về nhà chồng mà bị nam nhân hôn phải thì sẽ không thể đi lấy chồng được nữa. Nàng một là phải cưới gã đó, hai là về làm vợ lẽ nhà người ta.

Lãm cướp đi nụ hôn của Bạch Sứ thì cũng như đã cướp đi đời con gái của nàng. Bạch Sứ không còn lựa chọn nào khác ngoài về nhà cùng chàng nữa. Sau khi kết thúc nụ hôn, Lãm cầu xin nàng hãy lấy chàng. Bạch Sứ mơ màng lướt tay qua môi, không nói gì cả. Im lặng một lúc, nàng bật khóc rồi ôm chầm lấy chàng.

Và thế là họ lấy nhau. Họ kết hôn còn sớm hơn cả Mai Lang Vương và Sao - Người đính ước trước họ. Thật ra chuyện này có nguyên do của nó. Mai Lang Vương và Sao còn vướng vụ "Vì sao lõi" nên chưa về nhà với nhau được. Lãm và Bạch Sứ thì an nhàn hơn. Họ có thể cưới lúc nào tùy thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.