Hồi Kí Tội Lỗi

Chương 10: CHƯƠNG 10




Sáng sớm tinh mơ 5h sáng ông bà đã đứng bên bờ rào réo gọi tôi dậy, con em gái chạy vào lay tôi. Tôi mơ màng mở mắt nói cái giọng vẫn còn ngái ngủ “Sao sớm thế” con em nhéo tai tôi mà nói “Anh ko về cho cái Lan lên tỉnh rồi đi thi ah! Ông bà đang giục cho kịp giờ lành đấy”. Tôi uể oải vươn vai “Giời ạ! Bói với chả tóan, dậy sớm yếu người rồi lên đấy ốm ra thì có mà giờ lành với chả giờ dữ” tuy nói thế nhưng tôi vẫn tung cái vỏ chăn mỏng chui ra khỏi màn. Nhìn ra ngòai cửa sổ trời vẫn còn tờ mờ vì sương sớm, con em giục tôi đánh răng rửa mặt để chăn màn nó thu dọn cho. Tôi khe khẽ gật đầu rồi lững thững ra sân giếng đánh răng rửa mặt. Cố vục mặt vào chậu nước giếng mát lạnh lần cuối tôi lau mặt rồi lên thay quần áo.

Vượt qua rào tôi đã nghe thấy tiếng ông dặn dò con cháu trong nhà về những cái cần biết về lễ phép khi lên đấy, rồi tiếng vài người lớn nữa góp ‎y và chúc tụng Lan lên đường bình an. Tôi rảo chân bước lên thềm vào nhà thì thấy trong nhà đã có các cô , thím, chị họ đang ngồi quân quần trên bàn trêng giường. Nhìn thấy tôi mỗi người đều cố gắng dúi cho tôi những gói quà nhỏ để mang lên biếu bố tôi. Người ở quê chân chất và mộc mạc như chính những món quả của họ vậy, người đưa tôi dăm cân gạo tám loại tốt, người đưa tôi chục trứng gà để tẩm bổ, có người còn mang cả gà và vịt đóng sẵn trong lồng để mang đi. Tôi xua tay rối rít bảo đi thi mang nhiều không đi được và từ chối hết nhưng cuối cùng cũng phải mang đi chục trứng và ít gạo tám.

Mặt méo xệch vì dống đồ của mình với cô cháu đã nhiều giờ lại còn tha thêm thứ này, tôi tuy cảm thấy không thoải mái nhưng rất cảm kích tấm lòng của mọi người, đúng là người ở quê chân thật quá thế nên ra tỉnh người ta cứ gọi là nhà quê ra tỉnh. Mọi người chào ra về hết cũng là lúc tôi mới ngẩng mặt lên mà nhìn con cháu, hôm nay Lan mặc chiếc quần jean màu xanh, kết hợp với chiếc áo sơ mi cách điệu khẽ ôm sát vào cơ thể nó, những chiếc cúc trên ngực áo giường như muốn bung ra bởi cái bầu ngực phập phồng của nó, chiếc quần bò dường như là quá chật so với cái mông cong cong ưỡn ra phía sau. Tôi xoa đầu Lan “Xong hết chưa công chúa” Lan bĩu cái môi đỏ hồng “Xong rồi thưa cụ tướng”.

Xe đã đến đầu ngõ! Tôi và Lan cúi chào ông bà nội rồi lên xe, cánh tay gầy guộc của ông vẫy vẫy trong nụ cười móm mém cho đến khi xe khuất hẳn trong màn sương sớm. Xe vẫn thưa người nên cậu cháu tôi dễ dàng tìm ình 1 chỗ ưng y. Lan vén tay kéo chiếc màn cửa xe lên để ngắm bình minh chuẩn bị ló dạng trên cánh đồng vàng thẳng tắp. Rồi lại đưa đôi mắt mộng mơ nhìn và khe khẽ hát.

Tôi cất vội đồ lên chỗ để đồ phía trên chỗ ngồi, nhìn trong xe thấy đa số là người già và trung niên chẳng có thanh niên nào cả “Chắc xe này chỉ chạy lên tỉnh chứ không chạy hà nội nên không đông khách lắm” tôi thầm nghĩ rồi quay sang bảo Lan “Cậu ngủ tiếp đây! Bao giờ gần đến nhà thì bảo cậu để cậu dậy nhé!” Lan khe khẽ gật đầu chứ không buồn đấp chắc hồn vía của Lan đang mải bay theo ánh bình minh đang ló dạng phía chân trời

“Dậy! Dậy cậu ơi!” Tiếng cô cháu gái gọi trong trẻo và cánh tay mềm mại Lan đập khe khẽ vào vai tôi. Hất cái mũ lưỡi trai lên tôi vươn vai hỏi Lan trong cái giọng ngái ngủ “Đến nơi rồi ah!” Lan bảo “Còn 2km nữa là đến! cậu ngồi dậy cho tỉnh táo đi!” lấy chai lavie ra tu một hơi, tôi tháy đầu óc tỉnh táo hơn khẽ nhìn ra ngòai cửa sổ. Những cánh đồng lúa trải dài và con đường đầy rơm rạ đã biến mất. Thay vào đó là cảnh những dòng người mặc đủ các loại quần áo và đi các loại xe máy khác nhau chen chúc trên đường. Những vỉa hẻ lát gạch đỏ, những hàng quán đủ loại, những gánh hàng rong rồi cả nhứng chú công an áo vàng và xanh đang đứng giữa bục thổi còi liên tục cho tôi biết rằng tôi đã đang ở khu trung tâm của tỉnh rồi, nơi mà sự náo nhiệt và ồn ào thế chỗ cho cái yên ả và binh dị nơi làng quê.

Tiếng con cháu cất giọng gọi a lơ xe “Anh ơi cho em xuống đây!” tiếng a lơ xe tinh nghịch đáp lại “Có ngay thưa người đẹp!” làm tôi hơi khó chịu. Hai cậu cháu lich kích đồ đạc vừa đặt chân xuống đường thì một đội ngũ xe ôm lao tới với đủ thứ giọng “2 cháu đi đâu chú chở”, “2 anh em về đâu nào”, thậm chí là cả “2 vợ chồng muốn đi đâu” làm tôi muốn bật cười thì cháu tôi đã gắt lên “Nhà cháu ở gần đây rồi!” đám đông khẽ chép miệng tiêc nuối quay mặt bỏ đi nhưng không quên đưa mắt lại hau háu nhìn vào những đường cong trên cơ thể cháu tôi đang phơi ra trong nắng sớm.

Tôi thấy hơi khó chịu và ức chế bèn lấy trong balo cái áo sơmi dài tay rồi bảo Lan mặc vào để chống nắng, Lan khẽ ngạc nhiên bảo “nắng sớm mà cậu không đen da được đâu” nhưng tôi vẫn cố gắng bắt Lan mặc vào cốt để cho Lan đỡ bắt mắt hơn.

Đi bộ gần 200m cuối cùng cũng đến khu nhà của nó, một khu khá là sạch sẽ và sang trọng, vài người hàng xóm đã nhận ra Lan lên tiếng chào hỏi, Lan cũng vâng dạ rất lễ phép và đáp lời. Rồi cuối cùng cũng đến nhà nó, tôi khẽ ngước nhìn một căn nhà ba tầng khá bề thế, chỉ cần thêm cái gara oto nữa là chả thua gì biệt thự hà nội. Trên các ban công những cây cảnh đắt tiền bầy biện rất gọn gang và họp lí. Lan bấm chuông cửa, một con bé trông hao hao Lan tầm 10-12 tuổi bước ra hớn hở “Ah chị Lan về rồi! chị Lan về rồi” rồi lao vào cháu tôi khẽ ôm lấy nó, rồi nó ngước mắt nhìn tôi lạ lẫm rồi nép mình sau chị Lan ngơ ngác nhìn lên chị. Con cháu tôi liền khẽ mỉm cười “Đây là cậu H! thầy giáo của chị đấy! Chào cậu đi” nó ngập ngừng cất tiếng “Chào cậu ạ” tôi mỉm cười rồi cũng chào nó.

Bố mẹ nó dã đi làm cả nên chẳng có ai ở nhà ngòai con bé em! Lan vào nhà lấy 2 lon coca trong tủ lạnh ra đưa tôi 1 lon còn Lan bật lon kia uống một hơi rồi khà 1 tiếng rất thỏa mãn. Tôi cũng tu một hơi! Cái lạnh làm xua bớt cái nóng bức khi phải đi bộ 1 đoạn dài với cả đống đồ lỉnh kỉnh như thế.

Cháu chỉ cho tôi 1 cái phòng dành cho khách chỉ có độc 1 cái giường và 1 chiếc quạt nhỏ “cậu nghỉ tạm ở đây nhe!” rồi Lan cũng về phòng Lan dưới tầng 2 dưới phòng tôi 1 tầng. Tôi đặt mình xuống giường và lại đánh một giấc đến tận khi Lan lay gọi tôi lần nữa. Mùi sữa tắm và dậu gội xông vào mũi làm tôi thức giấc. Bố mẹ Lan đã về Lan bảo tôi xuống để chuẩn bị ăn trưa.

Tôi lấy chiếc khăn rửa mặt trong balo vào nhà tắm rồi rửa qua cái mặt. Xuống nhà đã thấy bố mẹ Lan đang ngồi dưới ghế thấy tôi liền niềm nở gọi vào bàn ngồi nói chuyện. Lần đầu tiên tôi gặp bố Lan và thấy những nét đẹp của Lan đa phần từ ông bố của nó. Bố Lan dong dỏng cao, làn da trắng và có dáng dấp của thư sinh nhiều hơn là một cán bộ ngành thuế.

Ngồi nói chuyện qua về việc học hành trong thời gian qua và kế hoạch cho đợt lên thi hà nội này tôi cũng bảo thẳng là “anh chị cứ ở nhà làm việc, đi lại làm gì ất công! E sẽ đưa Lan đi đến nơi đến chốn! ăn ngủ ở nhà em! Anh chị không phải lo đâu” bố Lan gật gù “Thế thì tốt quá! Cậu nhiệt tình với cháu Lan quá! Thế thì trăm sự nhờ cậu mình ạ” bố Lan vừa nói vừa quay sang với mẹ Lan tất nhiên là mẹ Lan đồng tình làm tôi mừng húm “Vậy là Lan sẽ ở nhà mình mấy ngày thi”

Bữa cơm trưa dọn vội vài món ăn sẵn của thành phố mua ngòai hàng khiến tôi chỉ ăn qua loa rồi lên ra bàn ngồi uống nước. Bố mẹ Lan xong xuôi cũng chuẩn bị đi làm không quên dặn tôi là chiều a chị về sớm sẽ làm cơm để sáng mai hai cậu cháu đi. Và bảo nếu muốn đi đâu thì lấy xe máy mà đi, ở nhà vẫn còn một cái để thi thoảng cho cái Lan nó đi mà. Tôi vâng dạ rồi tiễn anh chị ra xe.

Bố mẹ Lan vừa khuất bóng đã thấy Lan ăn mặc chỉnh tề xúông bảo tôi, cậu ở nhà với con em cháu nhé cháu chạy đi qua chỗ mấy đứa bạn một tí. Rồi không kịp để tôi trả lời Lan dắt xe máy qua cổng rồi nổ máy chạy biến để mặc tôi đứng nhìn theo cái dáng yêu kiều ấy. Tôi ngao ngán lắc đầu rồi đóng cổng, định về phòng mình ngủ tiếp nhưng chợt thấy phòng Lan vẫn mở cửa tôi bèn đi vào.

Phòng được bố trí khá là ngăn nắp, một cái giường với đủ các hình ảnh của BSB và Nick dán đầy trên tường và thành giường. Một cái bàn học gắn liền với giá sách để ngay ngắn bên cạnh đấy. Trên nóc giá sách tôi thấy cơ man nào là gấu bông, chuông gió tranh ảnh hộp quà đủ loại. “Chắc lại của cả đống cái đuôi mà nó vẫn kể đây mà”.

Khẽ ngồi xuống ghế tôi đưa mắt nhìn vào giá sách, khá nhiều các loại sách vở và tiểu thuyết văn học được xếp gọn ghẽ phân chia theo từng ô rieng biệt. Tôi với tay lấy 1 cuốn dở qua thấy toàn chữ và chữ nên cất ngay chẳng buồn đọc. Vô tình tôi nhìn thấy 1 cuốn sổ nằm khá kín bên trong cùng của giá sách.

Với tay lấy cuốn sổ định mở ra thì bị chặn lại. Cuốn sổ đã bị khóa bở một dãy khóa số gồm 4 chữ số, tôi thầm nghĩ “chắc là nhật kí của Lan đây rồi, bọn con gái đứa nào cũng có 1 cuốn” tôi tìm cách mở nhưng mãi không được mò vài con số linh tinh không ra tôi đâm chán định vứt lại. Chợt nghĩ “hay là ngày tháng năm sinh của Lan nhỉ” tôi vội vàng xoay 4 con số cho khớp với ngày tháng năm sinh của Lan rồi mở, vẫn không được tôi lay lay lại mấy con số cho thẳng hàng hơn và mở ra lần nữa. Và cuối cùng Lan cũng khẽ khàng mở ra trên đôi bàn tay đã nhớp nháp mồ hôi vì nóng và hồi hộp những dòng chữ đầu tiên đã đập vào mắt tôi “Nhật kí thân yêu”….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.