(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lời này vừa dứt, từng mảnh ghép trong tâm trí ta đột nhiên liên kết lại như chuỗi hạt đứt dây được xâu lại.
Không trách được tại sao phụ mẫu ta lại nhanh chóng biết tin để đến nhà đòi người.
Không trách được tại sao họ đã sớm chuẩn bị một nơi khác cho ta.
Rõ ràng đây là âm mưu mà họ cùng lão què họ Trương đã bàn bạc từ trước!
Thường đại nhân đã sắp xếp cho Triệu Thanh một thân phận mới, đặt tên là Tiền Phong.
Bên ngoài, chỉ nói rằng vì Tiền Phong và Triệu Thanh có ngoại hình tương tự, nên được cha chồng nhận làm con nuôi.
Về phía trưởng thôn, Thường đại nhân đã lo liệu ổn thỏa, ai mà dám hé nửa lời, tính mạng khó mà giữ nổi.
Sau khi dưỡng thương ổn định, Triệu Thanh chính thức từ biệt Thường đại nhân.
Trước khi đi, Thường đại nhân không tổ chức tiễn đưa rình rang, chỉ lặng lẽ nhét vào tay áo hắn một xấp ngân phiếu.
Chúng ta lên đường về nhà bằng xe ngựa.
Giữa đường, chúng ta tình cờ gặp mẫu thân ta và tiểu đệ, bà đi chân thấp chân cao, một chiếc giày đã rơi mất, trông vô cùng nhếch nhác.
Vừa nhìn thấy ta, bà như thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới khóc lóc: "Liễu nhi, cứu mẫu thân với! Phu thân con định bán cả mẫu thân và đệ đệ của con đấy!"
Phụ thân ta chẳng biết từ khi nào đã lao vào cờ bạc. Nhà đã nghèo xác xơ, nay lại dấn thân vào con đường bế tắc ấy, chẳng phải sớm muộn gì cũng đến bước đường cùng, phải bán cả vợ lẫn con để gán nợ sao?
Ta không cần nghĩ cũng biết, chính mẫu thân ta là người xúi giục phụ thân làm chuyện này.
Bà đã bày mưu tính kế từ trước, bảo rằng chỉ cần tìm cách g.i.ế.c Triệu Thanh, sau đó để lão què họ Trương cưới ta, là có thể nhận được món sính lễ béo bở.
Phụ thân ta vốn nhát gan nhưng lại dễ nghe lời, vô tình để lộ chuyện này cho lão Trương què.
Lão Trương què là loại người thiếu mưu trí nhưng thừa kiêu ngạo, nghe xong liền tức tối, lập tức tố cáo Triệu Thanh lên nha môn.
Triệu Thanh bất ngờ bước ra khỏi xe ngựa, đối diện trực tiếp với mẫu thân ta.
Nhìn thấy hắn, bà như gặp ma, hét toáng lên rồi quay đầu bỏ chạy.
Triệu Thanh không muốn để lại hậu họa, quyết định đến nhà lão Trương què. Khi đến nơi, hắn phát hiện lão đã treo cổ tự tử trên xà nhà, dưới chân lão còn có một cánh tay bị chặt đứt. Đó là tay của phụ thân ta.
Phụ thân ta đã bị lão què g.i.ế.c chết.
Nhìn t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của phụ thân, ta không cảm thấy đau lòng, chỉ thấy tràn ngập sự bi ai.
Ta không nhịn được mà hỏi Triệu Thanh: "Tại sao phụ mẫu ta lại không thể chịu được việc ta sống tốt? Tại sao họ cứ phải vắt kiệt ta để thỏa mãn chút tự tôn đáng thương của mình?"
Triệu Thanh trả lời: "Vì họ nghĩ rằng vắt kiệt nàng là cách nhanh nhất để đạt được thứ họ muốn. Họ sống không tốt, cũng không muốn nhìn thấy nàng sống tốt hơn họ."
Ta thở dài: "Họ không xứng đáng làm phụ mẫu."
Triệu Thanh đưa tay vuốt ve bụng ta, nhẹ nhàng nói: "Vậy chúng ta hãy học cách trở thành những người phụ mẫu thật tốt, được không?"
Cuối cùng hắn cũng có cơ hội nói thật với ta: "Liễu nhi, nàng có trách ta vì đã giấu nàng không?"
Ta gật đầu thật mạnh: "Có trách. Ở bãi tha ma hôm đó, ta tức giận đến phát điên, lúc thì thấy mình bị phản bội, lúc lại cảm thấy bị lừa dối, đầu óc cứ rối tung lên."
"Nhưng khi nhìn thấy túi thắt lưng bên hông của chàng, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu ta là: Hay là ta mang theo con cùng đi theo chàng, để chàng không còn cô đơn nữa."
Triệu Thanh tràn ngập hối hận: "Chuyện này không chỉ giấu nàng, mà còn giấu cả phụ mẫu nhiều năm. Thường đại nhân nói, thân phận như ta thì làm việc mới thuận lợi. Nhưng từ khi có nàng, ta mới nhận ra, ta thực sự sợ. Ta sợ liên lụy đến mọi người, sợ mất mọi người."
"Vậy chàng hứa với ta, từ nay về sau có chuyện gì cũng phải nói với ta."
"Được, nhất định."
Triệu Thanh trở về nhà, quỳ xuống trước mẹ chồng dập ba cái đầu vang dội: "Con trai bất hiếu, mang danh nghĩa của kẻ khác mà đến bái kiến phụ mẫu."
Mẹ chồng xúc động rơi nước mắt: "Nói gì vậy, tên gọi chẳng qua chỉ là hư danh, con mang tên gì thì cũng là con trai ta."
Đại tẩu sắc mặt đã hồng hào hơn, bước đến kéo tay ta, xoay người nhìn kỹ: "Muội không bị thương chứ? Đứa bé vẫn ổn chứ? Tẩu lo muốn c.h.ế.t luôn đấy."
Ta vừa quay đầu, thấy trên giường có một đứa trẻ đang say ngủ.
"Đại tẩu, đây là..."
Đại tẩu vội ôm lấy đứa trẻ, đưa đến trước mặt ta: "Ngày nào mẫu thân cũng lên miếu Quan Âm thắp hương, cầu Bồ Tát phù hộ cho lão tam, cho đứa trẻ trong bụng muội, cho tất cả những người trong nhà mình đang ở bên ngoài."
"Hôm đó, mẫu thân đến miếu thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Đi vòng ra sau núi, bà phát hiện một bé gái bị bọc trong tã, nằm cô độc giữa trời."
"Mẫu thân đợi đến tối, chẳng thấy ai đến tìm, thế là mang về. Tẩu nghĩ đây chắc chắn là ý trời. Ông trời thấy tẩu không có con, liền tặng tẩu một đứa con gái."
Ta nhìn đứa trẻ đang ngủ say, tay không kìm được chạm nhẹ lên má nó. Bé con bật cười khúc khích, đôi môi nhỏ nhắn cong lên hết sức đáng yêu.
Mấy tháng sau, ta sinh hạ một bé trai bình an. Ngày sinh, suýt chút nữa ta mất mạng.
Triệu Thanh, người đàn ông cao lớn cỡ ấy, mắt cũng đỏ hoe: "Không sinh nữa, Liễu nhi, chúng ta không sinh nữa."
Nhị tẩu sau đó cũng phát hiện có thai, đại phu bắt mạch nói là song thai. Điều này làm nhị ca sợ đến mức ngày nào cũng lẩm bẩm: "Nhị tẩu các ngươi người nhỏ nhắn thế này, làm sao sinh được hai đứa cùng lúc đây..."
Ấy vậy mà, nhị tẩu lại sinh nở vô cùng thuận lợi. Một năm sau, nhà ta chào đón thêm một cặp long phụng.
Gia đình mạnh mẽ như thế, ban đầu ta cứ nghĩ không dễ gì hòa hợp. Vậy mà giờ đây, chuyện giặt tã lại thành nhiệm vụ của đấng đàn ông. Bên bờ sông nhỏ của làng, thường xuyên thấy ba người đàn ông nhà ta thi nhau xem ai giặt tã sạch hơn.
À, đúng rồi, con gái nhà đại ca đã không còn dùng tã từ lâu. Nhưng vì nhị ca có hai đứa con, nên chia bớt một đứa cho đại ca phụ chăm.
Mẹ chồng thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện chia nhà: "Mấy đứa nhỏ lớn hết rồi, cũng đến lúc tách ra sống riêng, các con tự lo liệu việc nhà mình."
Đại tẩu liền gạt đi: "Không chia, không chia, con không tính nổi sổ sách đâu."
Nhị tẩu cũng lên tiếng: "Không chia, không chia, đám trẻ này một mình con chẳng trông xuể đâu."
Còn ta? Ta càng không muốn chia. Cuối cùng ta mới hiểu được thế nào là nhà, thế nào là người thân, để ta tận hưởng thêm vài năm đã rồi hãy tính.
Triệu Thanh đang dựng bếp, đại ca và nhị ca nhóm lửa.
Cha chồng mài hai khúc gỗ hoa tiêu để làm đồ gặm nướu cho lũ trẻ.
Mẹ chồng chuẩn bị một bàn đầy thịt và rau, định ăn lẩu.
Đại tẩu ôm con gái trên ghế bập bênh, cưng nựng trò chuyện.
Ta và nhị tẩu đang thì thầm những câu chuyện vụn vặt thường ngày.
Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi.
Có thể, ngày mai sẽ là một ngày lạnh lẽo với nhiều thử thách đang chờ chúng ta.
Nhưng không sao cả.
Lúc này, cả căn nhà đang rộn rã trong làn hơi ấm lan tỏa khắp nơi.
Hết.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");