Học Viện Nữ Thần

Chương 16: Tái Sinh




Khóa cổng xong, Lệ tiến lại đỡ lấy Dương ngồi xuống giường, Dương thở hồng hộc, một chưởng của Linh Tá cấp 6 quả thật khủng khiếp, nếu không nhờ Linh Bảo trung cấp kết hợp bí kỹ Cuồng cản lại thì hắn đã bị một chưởng đó đâm xuyên qua người.

Đúng lúc này, tiếng gương nứt nghe răng rắc, đường nứt chạy khắp tấm gương tuy không bị vỡ ra nhưng Dương nhìn cũng biết cổng đã bị phá hỏng.

"Á đù!

" Dương trố mắt nhìn, cái miệng đầy máu phát ra hai tiếng, cổng bị phá, không phải hắn bị nhốt luôn ở đây sao?

"Đừng lo, sẽ có người đến sửa chữa nhanh thôi.

" Lệ trấn an, linh cảnh này chỉ khó ở phần tìm kiếm và tạo đường đến, còn cánh cổng thực chất là một loại Tiên Bảo hệ không gian, nếu hư hại chỉ cần mời một giả kim Tông sư đến sửa chữa khoảng một tuần là khôi phục.

Nói xong, Lệ xoa xoa cái lưng đau buốt của mình, sau khi trúng một chưởng của Thái, Lệ hoàn toàn không thể sử dụng được linh lực nữa.

"Cậu xem giúp tôi sau lưng tôi có gì không?

" Lệ xoay lưng về phía Dương, tay tháo nút áo sơ mi của mình rồi kéo áo khỏi vai.

Dương nhìn tấm vai trần của Lệ mà thèm muốn nổ mắt, tuy tuổi đã 30 nhưng Lệ vẫn rất trẻ trung, làn da trắng hồng trên bờ vai mảnh mai trông đầy gợi cảm, tóc nàng búi cao trên cái cổ thon tỏa ra một làn hương nhàn nhạt thanh cao mà đầy quyến rũ.

"Tôi bảo cậu nhìn chứ không phải ngắm!

" Thấy Dương im lặng một lúc, Lệ tức giận nói.

Dương nhe răng cười trừ, nhìn vào lưng Lệ thì thấy một bên sau vai nàng có hằn dấu một bàn tay to, trong chỗ lòng bàn tay có hiện một vòng tròn màu đen loằng ngoằng uốn lượn như được vẽ bằng bút lông.

"Phong ấn linh lực, Linh thuật hệ Bóng Tối, người bị phong ấn sẽ không thể sử dụng được linh lực, cần linh lực hệ Ánh Sáng hoặc linh lực mạnh mẽ hơn linh lực của kẻ phong ấn để giải trừ." Google nói.

"Sao rồi?

" Lệ hỏi.

"Cô bị trúng linh thuật phong ấn rồi."

"Vậy à, chờ ra ngoài nhờ người giải trừ vậy. 

Mà cậu làm gì để tên đó rượt gϊếŧ vậy?"

"Là sát thủ do Quang Lâm thuê gϊếŧ em để trả thù ban sáng!

" Dương nói.

"Sao cậu biết?"

"Tên đó tưởng em chết chắc nên nói em biết. 

Cũng may là gặp cô trong thư viện nếu không thì toi rồi.

" Dương đáp, hắn không muốn tiết lộ là do Google vừa cho hắn biết.

"À nói mới nhớ."

 Lệ tháo búi tóc làm tóc nàng xõa xuống, lộ ra Bảo Ngọc đang bị nhốt trong đó.

"Bảo Ngọc!

" Dương mừng rỡ.

"Cậu biết nó à?"

"Nó là tinh linh của em!

" Dương vẫy tay gọi Bảo Ngọc, con bé thấy Dương liền là đà bay đến đậu trên đầu hắn, tay ôm khư khư một cái lọ thủy tinh nhỏ xíu.

"Tôi thấy nó lúc chiều, thấy to lớn khác thường nên đem vào đây tìm hiểu nhưng không thấy sách nào nhắc đến nó."

"Em cũng không biết nó loại gì, trứng này do... mẹ cho em.

" Dương nói dối.

"Vậy à... Thôi cậu vận công khôi phục đi."

"Vâng!"

Linh hồn con người có khả năng tự tạo ra lượng linh lực để khôi phục trở lại đúng với mức linh lực tối đa trước đó nhưng với tốc độ khá chậm, sau đó có người tạo ra cách khôi phục nhanh hơn đưa vào thành một phần của công pháp. 

Thôn Thiên Địa của Dương cũng có khả năng này nên hắn không cần hấp thu linh lực của linh cảnh để khôi phục.

Bên ngoài học viện đang nổi lên một trận xôn xao, Thái bị cận vệ của Như Nhật tóm gọn đánh cho sưng mặt sưng mày.

 Cũng xui cho hắn, thành chủ Đại Quang vì muốn bảo đảm an toàn cho con gái cưng nên ngoài việc giấu nhẹm thông tin nàng nhập học còn sai hai cao thủ đi theo âm thầm bảo vệ, nếu biết con gái của thành chủ, cháu nội của Chúa Tể đang học ở đây thì dù Lâm đem cả gia tài ra trả, Thái cũng không dám nhận làm.

"Mẹ kiếp thằng chó, vì gϊếŧ một thằng Linh Sĩ cấp 6 cho mày mà tao bị như vầy đây! 

Đừng hòng yên thân với tao!

" Thái mồm đầy máu cay cú mắng thầm. 

Sát thủ cũng có nhiều loại, và Thái là loại thấp kém nhất, sẵn sàng phản chủ và kéo đồng bọn chết chung khi thất bại.

Mọi người kiểm tra và phát hiện hiệu trưởng Lệ và Dương đều mất tích.

Lúc này người lo lắng nhất chính là My, hiệu trưởng Lệ mà mẹ nàng còn Dương là người mà nàng yêu mến nhất, cả hai đều không rõ tung tích làm nàng lo lắng khóc thút thít. 

Như Nhật thấy My đứng khóc, quên mất mình đang giả trai tiến lại choàng tay ôm vai dỗ dành nàng làm mọi người xung quanh trố mắt mà nhìn. 

My cũng hơi ngại nhưng không lo lắng vì nàng đã được Lệ cho biết Nhật là nữ.

Một lúc sau, nhóm giáo viên trong một linh cảnh khác cũng được gọi về, Như Mộng biết chuyện cũng lo lắng không kém gì My.

Thái bị hành sống chết mới chịu khai rằng Lệ và Dương đang ở trong linh cảnh, một giáo viên liền lên đường đến Giả kim hội gọi một vị giả kim cấp tông sư đến sửa cổng.

 Thái cũng khai luôn chuyện Quang Lâm thuê hắn ám sát Dương, mọi người kéo đi bắt Lâm nhưng hắn sau khi thuê Thái không trở về trường mà đã về nhà trốn.

Hai ngày sau.

Lệ bước ra khỏi căn nhà gỗ, vươn vai đón lấy ánh bình minh sáng rực đang từ mặt biển nhô lên, vết thương trên vai nàng đã dần hồi phục nhưng phong ấn vẫn còn đó. Lệ nhìn ra bãi cỏ xanh mướt giữa đảo, Dương vẫn đang ngồi vận công, bé Ngọc ngồi trên đầu hắn cũng học theo ngồi xếp bằng vận công với nét mặt rất nghiêm túc làm Lệ bật cười khúc khích.

Nghe tiếng Lệ cười, Dương mở mắt ra nhìn nàng. 

Ngày thứ 3 trong linh cảnh, tấm gương trong phòng đã khôi phục được gần một nữa. 

"Cô ơi em đói bụng!"

 Lệ bực mình đem mấy gói snack quăng cho Dương rồi cả ngày hôm đó không thèm ngó ngàng gì đến hắn.

Đến sáng ngày thứ tư, Dương đã hoàn toàn khôi phục .

 bước vô nhà tìm thứ gì đó ăn.

 Dương xé một gói snack ra ngồi xuống ghế ăn, để ý trên bàn thấy vài món đồ trang điểm của Lệ, lại có một cái lọ thủy tinh nhỏ cỡ ngón tay chứa bên trong một giọt chất lỏng long lanh trong suốt.

 Ban đầu Dương nghĩ đấy là tinh dầu gì đấy của Lệ, nhưng chợt nhớ lúc mới gặp lại Bảo Ngọc hắn đã thấy con bé ôm khư khư cái lọ này.

Dương tò mò mở cái nút lọ ra kê lên mũi ngửi thử, một mùi hương kỳ diệu phả vào người làm Dương tê như phê thuốc, hắn cảm giác như thời gian đã ngừng lại, chỉ còn bản thân đang hưởng thụ cảm giác sướng khoái như lên đỉnh, mùi hương này lại còn tạo cho hắn ấn tượng rất quen, như đã từng...

"Nữ Thần!

 Là mùi hương của Nữ Thần Thời Gian!

" Một phát hiện nổ tung trong đầu Dương.

"A oa óa!

" Bảo Ngọc ngồi trên đầu Dương gật gù xác nhận.

"Google! 

Đây là..."

 Dương phấn khích hỏi thầm.

"Nữ Thần!

" Google xác nhận làm Dương mừng phát điên .

Dương đem Bảo Ngọc xuống trước mặt, nhìn nàng và hỏi:

 "Thì ra lúc đó ngươi mất tích là do đi xin thứ này cho ta đúng không?"

"A oa óa!

" Bảo Ngọc gật cái đầu bé xíu đầy đắc ý.

Lúc đó...

Nữ Thần Thời Gian khoan thai rời đi, Bảo Ngọc là đà bay theo.

"Ngươi theo ta làm gì? 

Đổi ý sao?"

"A óa!

" Bảo Ngọc lắc đầu, tay chân huơ loạn xạ kêu liên hồi: 

"Á óa a! A a!"

Nữ Thần Thời Gian nhíu mày:

 "Ngươi xin thứ ấy làm gì?"

"A á oa!"

Nữ Thần Thời Gian đỏ mặt: 

"Ừ, ta sẽ cho ngươi một giọt, nhưng đổi lại ngươi phải đi chơi cùng ta.

 Chiều ta đưa ngươi về..."

"Á!

" Bảo Ngọc gật đầu.

Dương không hiểu mà cũng không còn quan tâm tại sao Bảo Ngọc biết hắn liệt dương và làm cách nào xin được thứ này, hắn cởϊ qυầи mình ra nhìn thằng nhỏ chết yểu, yêu thương vỗ về nó: 

"Ngoan... tao chuẩn bị hồi sinh cho mày đây..."

"Dùng thế nào, xức lên hay uống vào bụng?

" Dương hỏi.

"Xức trực tiếp lên thì hiệu quả sẽ nhanh hơn..." 

Google đáp.

Dương liền rót giọt nước trong lung linh ánh bạc ra đầu ngón tay nhanh nhảu đem xoa khắp thằng nhỏ.

"... nhưng tác dụng rất mạnh sẽ làm nó nổ tung." 

Google nói tiếp.

"Tao liều mạng với mày!

" Dương vừa tức vừa sợ xanh cả mặt, nếu Google là người hay vật thì hắn đã lập tức đem chém cho tan xác.

                                  CONTINUE...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.