Học Viện Ngôi Sao

Chương 19




Sáng hôm sau, đương nhiên bọn nó và bọn hắn vẫn đi học bình thường. Hai bên chạm mặt nhau ngay khi vừa bước đến cổng trường, Hôm nay, nhìn bên phía bọn nó có vẻ u ám hơn mọi khi một chút, còn bên phía bọn hắn thì tràn đầy sự hoài nghi.

- Tuấn Nam, xách...

- Aaa... học đến rồi kìa! Đến rồi kìa!

- Nhìn họ thật xinh đẹp quá đ, nhất là Linh Linh ấy!

- Gì chứ? Linh Đan và Hải Hà cũng đẹp chứ bộ!

- Nhìn anh em Tuấn Nam và Tuấn Kiệt kìa! Họ đẹp như tượng tạc vậy!

- Minh Ngọc dễ thương, công chúa trong lòng anh!

- Mạnh Khang, làm bạn trai em, làm bạn trai em đi!

- Quang Nhật à, nhìn em nè! Em yêu anh, Quang Nhật!

-...

Vô số những lời bày tỏ ngọt ngào xen lẫn khen ngợi và ngưỡng mộ ập tới không ngừng như làn sóng lớn, khiến cả bọn ngạc nhiên tròn mắt nhìn, sau đó thì nhăn mặt cười trừ vì khó chịu... trừ hai người. Một kẻ thì là cục băng lâu năm khó tan rồi, chỉ khi ở bên nó mới chịu mỉm cười vui vẻ. Còn kẻ còn lại...

- IM NGAY! - Kẻ còn lại thì đương nhiên là nó rồi. Gằn giọng khó chịu khiến những tiếng hò reo ngớt dần, ngớt dần rồi tắt hẳn, nó liếc đôi mắt lạnh lùng về phía đám học viên khiến họ rùng mình. Sau đó nó nhìn sang hắn, cao giọng. - Tuấn Nam, xách cặp!

Hắn thở dài ngao ngán nhìn nó. Bọn bạn hắn cũng thương tiếc thay cho thằng bạn, an ủi hắn bằng ánh mắt kiểu như "Tội nghiệp mày.". Còn đám học viên kia, mặc dù từ hôm qua thấy nó cứ ra lệnh cho hắn hết việc này tới việc khác rồi nhưng cho tới hôm nay, cho tới lúc này, họ vẫn còn shock. Đám học viên nam thì kinh ngạc, còn đám học viên nữ thì hóa đá. Cold boy lạnh lùng của họ đâu rồi? Where? Where?

Mặc kệ những kẻ đang nhìn mình như sinh vật lạ, nó và hắn thản nhiên bước vào trường. Nhật, Khang và Kiệt cũng định đi theo thì bị câu nói của Đan kéo lại.

- Không biết bọn họ nghĩ thế nào chứ... - Đan kéo dài giọng nói với Hà và Ngọc khiến 3 chàng trai tò mò quay lại nhìn. -... đến bây giờ cũng mới chỉ có Linh tha thứ thôi!

Cười khẩy. Rõ ràng cô ta vừa cười khẩy. Chắc chắn cô ta vừa cười khẩy.

Kiệt, Khang và Nhật tối sầm mặt khi nghe Đan nói vậy. Hỏi họ sao? Đương nhiên họ cũng rất yêu Đan, Hà và Ngọc rồi. Hỏi họ nữa sao? Đương nhiên họ rất hối hận vì đã khiến những cô gái này chịu nhiều tổn thương rồi bỏ rơi họ. Lại hỏi họ sao? Đương nhiên họ mong những cô gái họ yêu tha thứ cho họ rồi. Mấy ngày qua, do vụ hắn vào viện nên nó đã chăm sóc, nên mọi người đã gần nhau hơn, nên mọi người đã có thể trò chuyện với nhau bình thường được rồi, nên ba chàng trai mới nghĩ các cô đã tha thứ cho mình chứ. Nhưng không, hay nói thẳng ra là ba chàng trai của chúng ta bị hớ rồi. Trừ nó ra thì trong nhóm bọn nó có ai nói là sẽ tha thứ đâu cơ chứ? Ăn dưa bở à?

- N.. này... khoan đã...

- Ohoho... có kẻ ngủ mơ trong khi vẫn còn thức kìa! - Hà vô tư bước đi, chặn luôn câu nói lắp bắp của Khang. Cô thậm chí tặng anh một ánh nhìn rất giống kiểu khinh khỉnh.

- Mơ gì chứ? Tưởng là mấy người...

- Thực tế là thực tế, ảo tưởng là ảo tưởng. Hai cái đó hoàn toàn khác xa nhau! - Ngọc mỉm cười rất đáng yêu khiến biết bao nam sinh xịt máu mũi, còn đối với Nhật thì chả khác nào nụ cười gian tà của một tiểu quỷ ma quái cả.

- Này, kh... không lẽ mấy người...

- Yên tâm, hì... bọn tôi sẽ không như Linh đâu! - Đan mỉm cười tươi với Kiệt. - Mà-phải-hơn-Linh. (ý của Đan là sẽ không tha thứ cho mấy người kia nhanh như vậy mà sẽ hành hạ họ một thời gian rồi mới tha thứ... có lẽ?!)

Ba cô gái bước đi, nụ cười tươi nở trên môi. Còn ba chàng trai kia đi đằng sau với gương mặt đầy tối đen như cơn giông chứa đầy đau khổ vậy.

__ __ __

Sau khi đã vào lớp, nhóm bọn nó và bọn hắn ai về chỗ nấy. Bầu không khí vẫn bị chia ra rất rõ ràng: vui vẻ và u ám (được hình thành nên bởi hai phe: bọn bạn nó và bọn bạn hắn). Nó thì vẫn bình thường như mọi khi, ngồi dựa người vào người hắn, tay cầm điện thoại cảm ứng chơi game. Còn hắn thì dựa đầu vào đầu nó, một tay cầm điện thoại bấm bấm gì đó, một tay vòng qua ôm eo nó.

- Nam, em nói Linh đi được không? - Kiệt sấn lại gần, giọng nài nỉ.

- Hử? - Cả nó và hắn cùng ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt thắc mắt và đôi mày hơi cau lại, chắc chắn là thay thế cho câu hỏi "Chuyện gì?".

Khang ngồi yên tại chỗ chống cằm chán nản:

- Hà, Ngọc và Đan không tha thứ cho bọn tao.

- Mà hơn nữa, nhìn họ cứ như thể muốn hành họ bọn tao ấy! - Nhật bức xúc. - Bọn tao có phải M đâu!

Nó quay lại với game mình đang chơi, thản nhiên buông một câu:

- Nhưng họ giống S lắm.

- Cô... - Kiệt cứng họng nhìn nó, ngay lập tức nhận được cái nhìn cảnh cáo của hắn. Định bắt nạt "vợ tương lai" của hắn à? Tuy hắn là em cùng cha khác mẹ với anh, vẫn rất thân với anh nhưng thử chọc hắn nổi điên xem, không chắc còn sống nhưng chắc chắn là sẽ không chết.

Hắn quay sang nhìn nó đầy yêu thương, giọng cưng nựng:

- Linh, em bảo họ tha thứ cho anh Kiệt, Khang và Nhật đi. Được không?

Nó tạm dừng game, ngước mắt lên nhìn hắn, rồi nhìn sang bạn hắn, rồi lại nhìn bạn mình. Một đôi mắt đầy yêu thương, có vẻ là chả quan tâm gì đến người khác mà chỉ nhìn nó, ba đôi mắt năn nỉ lộ rõ sự đau khổ, và sáu con mắt - cũng tức là ba đôi mắt - cún con nhìn nó.

Một sự im lặng kéo dài...

Lại một sự im lặng nữa...

- Không. - Cuối cùng nó cũng lên tiếng. Phũ phàng thay cho Kiệt, Khang và Nhật. - Việc của họ thì họ tự lo, mắc mớ gì đến em.

- Cô... - Lần này không phải Kiệt mà là Khang và Nhật cùng đồng thanh, và cũng lập tức nhận được cái liếc nhìn sắc lẻm từ hắn. - Mày... thằng trọng sắc khinh bạn, thằng lừa thầy phản bạn, thằng vì tình bỏ bạn. Tao hận mày.

Sau khi tuôn một tràng, Khang và Nhật gục mặt xuống bàn giả vờ khóc tu tu như oan ức lắm. Kiệt thì ức chế không làm gì được, bỏ về bàn nằm ườn người ra. Riêng nhóm Đan, Hà và Ngọc thì cười toe toét cảm ơn nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.