Học Viện Ngôi Sao

Chương 11




19h00' tại biệt thự AI (AI: tiếng nhật nghĩa là Tình Yêu)

Bọn nó đang ngồi cạnh bàn ăn và xơi tái đủ các món trên bàn. Đan vừa nhai miếng thịt vừa mới cắn từ chiếc đùi gà béo bự, vừa nói:

- Các hờ - nây (honey đó ạ)! Tối nay có party đó!

- Ăn xong hẵng nói! - Nó cắt xong miếng bít tết rồi nói. Nói xong rồi nó mới cho miếng bít tết vào miệng.

- Thế rốt cuộc có tham gia ko?- Hà có vẻ hứng thú về việc này nên nhíu mày, chu mỏ.

- Tất nhiên là có! - Nó trả lời sai khi nuốt miếng bít tết.

- Hay quá! - Ngọc vỗ tay cái "Bốp" 1 cái, cười toe.

Rồi cả bọn lại cắm cúi ăn. Ăn xong, bọn nó leo hết lên phòng của mình lựa đồ. Đương nhiên là phải tắm xong đã. Khoảng 45' sau, tụi nó cũng ra khỏi phòng. Trông vô cùng đẹp và lộng lẫy. Nó mang trên mình chiếc đầm đen đính kim cương mà sáng nay đã mua, trông vô cùng kiêu sa và tăng thêm vẻ lạnh lùng. Đan mặc y hệt nó, chỉ khác là đầm của cô có màu trắng và đính kim sa, nhìn cô có vẻ ấm áp hơn nó rất nhiều. Hà thì mặc 1 chiếc đầm dự tiệc đuôi cá màu đỏ có dây và 3 hàng pha lê trắng đính quanh eo, có vẻ cực kì sắc sảo và đôi phần kiêu căng. Còn Ngọc vô cùng đáng yêu và dễ thương trong bộ váy maxi cổ tròn và rộng có mài hồng chấm bi trắng.

Cả 4 đứa nó đi xuống cầu thang và bước ra ngoài theo lối đi đc lát sỏi thành những hình thù kì dị. Ngoài cổng, chiếc Lamborghini Aventador màu đen bóng ban chiều vẫn đứng đó như thể lúc nào cũng đợi vậy. Bọn nó leo lên xe. Nó cầm lái và phóng đi vun vút đến biệt thự của pama nó với tốc độ kinh hoàng.

Chỉ đúng 5 phút sau, bọn nó đã dừng lại trước 1 căn biệt thự to khủng bố vói vài chùm bóng bay đang treo lơ lửng trên cổng.

- Chắc là bắt đầu rồi đấy! - Đan bước ra ngoài.

- Vào thôi chứ chờ đợi gì nữa? - Hà mỉm cười kéo Ngọc ra. Nó cũng bước ra.

Tất cả cùng vào. Nơi tổ chức party là ở sân sau. Mùi rượu, mùi bánh và những tiếng nói cười, những cái bắt tay như hoà vào làm 1 cho đến khi bọn nó bước vào. Mọi hoạt động đều như dừng lại.

1s...

2s...

3s...

4s...

5s...

- Đẹp quá đi mất!

- Thật là quyến rũ!

- ...

Vô vàn lời trầm trồ khen ngợi vang lên sau 5s bất động. Ở gần 1 bàn tiệc, pama bọn nó đang đứng đó trò chuyện vui vẻ. Bọn nó đến gần và đồng thanh:

- Pama!

Các ông bà lão tầm trên dưới U40 giật mình quay lại gặp mấy cô con gái thì mừng ra mặt.

- Các con khoẻ chứ? - Mama nó dịu dành hỏi.

- Đương nhiên là khoẻ rồi! - Đan hếch mặt lên liền bị mama của mình búng phát vào mũi.

- Vậy còn việc học tập? - Mama Ngọc hỏi.

- Cũng ổn! - Hà nhanh nhảu trả lời rồi cười tinh nghịch trêu chọc ánh mắt nhọn như dao của Ngọc. - Thôi nha! Bọn con ra dự tiệc đây!

Rồi cô nàng nhanh chóng qua chỗ nó để lánh nạn trước khi quả bom Isumi kia nổ cái "Bùm". Và cũng chính lúc "lánh nạn" đó, Hà vô tình nhìn thấy bọn hắn. Cô kéo tay nó, khẽ thì thầm: "Mày nhìn kìa!" và chỉ tay theo hướng mà cô thấy. Nó nhìn theo rồi quay lại nhìn Hà, đặt ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng, rồi đi tiếp ra chỗ bàn dự tiệc khác. Và chỗ đó cũng chính là chỗ của 4 ả hồ ly kia. Nhìn cái cách 4 ả vuốt ve mấy tên dê kia mà bọn nó muốn ói. Nó nhếch mép khinh bỉ rồi tiến ra chỗ bọn hắn khiến cho 3 người kia ngạc nhiên nhưng cũng chỉ đứng xem.

Nó tiến đến gần chỗ bọn hắn, cất giọng trong veo và lạnh lùng:

- Cũng tới à?

- Vấn đề à? - Hắn nhếch môi thách thức.

- Ừ đấy! - Nó nói rồi chỉ ra phía sau. - Cô ta sẽ làm bữa tiệc này trở nên NHẦY NHỤA y hệt cô ta vậy!

Hắn nheo mắt nhìn theo thì thấy My và bạn nhỏ đang ve vãn 4 thằng cha khác. Hắn đi đến nói 1 cách khinh bỉ:

- Vui không?

- Ơ, anh...! - Nhỏ Tâm giật mình, thấy đằng sau hắn là nó và bồ của bạn mình. - Em...

Tâm chưa nói xong đã bị Đan chặn họng:

- Em đang bận! Lát gọi lại sau! Bye anh yêu!

Rồi Đan, Hà và Ngọc đập tay nhau cười.

- Các cô giỏi lắm! - Khang nghiến răng ken két. - Cút mau cho tôi!

- Bọn em... - Quyên ấp úng nhưng bắt gặp cái nhìn sắc lạnh của hắn thì mím môi cùng 3 con bạn về. Đôi môi lẩm bẩm chửi rủa bọn nó.

Ngọc biết đc, gọi với theo:

- Này, nói xấu sau lưng coi chừng "tớ" tặng cho "các bạn" cái khăn mùi xoa bên gói bên trong là cục gạch đó!

Làm cho Đan và Hà mất luôn hình tượng thục nữ mà phâ lên cười như 2 con trốn trại. Nó thì chỉ nở 1 nụ cười mửa miệng rồi khẽ nói thầm vào tai hắn với âm lượng chỉ đủ cho 2 người nghe:

- Mình không ngờ là nhỏ đó lại theo cậu đến tận bây giờ đấy, Tiểu Nam!

Hắn giật minh quay lại. Nó đã bỏ đi mất. Đôi môi hắn lẩm bẩm: "Tiểu Nam ư? Sao cô ta lại biết đc nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.