Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường - Chương 97: Hơi thở mong manh




Hạ Trì đưa một viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống, khoảng ba mươi giây sau thì liền có tác dụng. Hạ Trì nằm trên giường nhắm mắt lại, chất thuốc trong người khiến hắn lâng lâng đến lạ kỳ.

Đầu óc quay cuồng nhưng không đau nhức, tất thảy cảm giác của hắn đều là phơi phới đến lạ. Trong cơn phê pha, hắn nhìn thấy Bách Thời.

Đây chắc chắn là một giấc mơ mà hắn cảm thấy hạnh phúc nhất trong suốt khoảng thời gian gần đây.

Mười phút sau, Hạ Trì trong cơn mê tỉnh lại, đôi mắt hắn ngần nhận nước, tầm nhìn xa xăm lên trần nhà.

Quả nhiên loại thuốc này có hiệu nghiệm.

Hạ Trì lấy năm viên, uống thẳng xuống. Hắn muốn đêm nay bản thân sẽ được đắm chìm vào những cơn mơ đẹp đẽ mà hư ảo này.

Sáng hôm sau, Hạ Trì có tiết học ở trường đại học, nhưng lúc này hắn vẫn còn đang nằm thả hồn vào ảo mộng, và hình như hắn không có dấu hiệu là sẽ dừng lại để đi đến trường.

Kết quả, chỉ trong một ngày hôm nay, Hạ Trì đã sử dụng hết lọ thuốc thần thánh kia.

Đến tối, hắn chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe đến xanh mặt. Hạ Trì biết mình yêu đến điên điên dại dại, nhúng thực sự hắn không còn cách nào khác. Mỗi ngày trải qua đều thiếu vắng hình bóng của Bách Thời, hắn thực sự là chịu không nổi.

Bảy giờ tối, Lạc Doanh đứng trước cây cột ATM ngày hôm qua chờ đợi hai tên giang hồ kia tới như đã hẹn. Lúc thấy bọn chúng đi xe ô tô đến, Lạc Doanh dở khóc dở cười nghĩ.

Là dân bụi đời giang hồ mà còn giàu hơn cả một tá người, tự nhiên muốn dấn thân thật đấy.

"Tới thôi." Một tên trong xe mở cửa sổ xe nói.

Lạc Doanh lên xe không lề mề: "Chạy thẳng đi."

Chiếc xe ô tô lăn bánh. Mất hơn ba mươi phút, cuối cùng cũng đến nơi.

Nơi này cách nhà Trục Kha mười lăm phút đi đường, bình thường Trục Kha rất hay lui tới chỗ này để gặp gỡ Bách Thời. Lạc Doanh là vì có theo dõi vài lần nên mới biết.

Lạc Doanh tuy không rõ vị trí nơi Bách Thời đang ở vì lần nào theo dõi cũng bị mất dấu, nhưng cậu lại khá chắc chắn Bách Thời sẽ đi qua con đường này.

Đúng như Lạc Doanh nghĩ, lúc này Bách Thời đang từ một tiệm cửa hàng tiện lợi đi ra, trên tay cầm theo một bao rác bỏ vào thùng, hình như Bách Thời chính là làm việc ở chỗ cửa hàng này.

"Là người đó." Lạc Doanh nói với hai tay côn đồ: "Hai người làm cho nhanh gọn đấy."

Lạc Doanh vừa dứt lời, hai tên giang hồ ra khỏi xe, hướng tới vị trí của Bách Thời đang đứng.

Bách Thời lúc sau khi đã vứt rác xong thì có cuộc điện thoại gọi tới từ Trục Kha, Trục Kha nói rằng lát nữa mình sẽ đến đón Bách Thời.

Bách Thời vui vẻ gật đầu đồng ý rồi tắt: "Vậy nhé, tôi phải vào trong làm việc tiếp rồi. Lát gặp ghé, bye."

Vừa cất điện thoại vào túi quần, Bách Thời đột nhiên bị ai đó đi ngang qua đụn trúng. Tên này rõ ràng là người không có mắt đi đứng tào lao nên mới đâm trúng Bách Thời, vậy mà sau khi gã này đụng trúng Bách Thời xong thì lại ra vẻ mình là nạn nhân.

"Cái thằng này, mày đi kiểu gì vậy hả?" Thái độ của gã này rất hống hách xấc láo.

Bách Thời vừa nhìn ngoại hình của hai tên này thì liền biết bọn chúng không phải người đàng hoàng. Ăn mặc xồm xoàm không tươm tất, biểu cảm gương mặt lại vênh váo không thôi.

"Anh mới là người va trúng tôi, lúc nãy tôi rõ ràng là đang xoay lưng lại, chính anh là người từ phía sau tông tới."

Tên giang hồ va vào người Bách Thời cười ngang ngược: "Thì chính vì lúc nãy mày xoay lưng lại cho nên mày mới không thấy tụi tao đang đi tới để mà né đấy, vì vậy tao mới đâm trúng mày. Là lỗi mày đúng rồi."

Bách Thời thấy bọn này ăn nói không hợp tình hợp lý bất chấp như vậy, cậu liền hiểu hai tên này là đang cố tình gây chuyện.

Bách Thời không muốn dây dưa với đám lưu manh: "Được rồi, cứ cho là tôi sai đi. Vậy xin lỗi, được chưa?" Nói xong, cậu quay người đi vào cửa hàng.

Ai ngờ đâu, bọn người kia thình lình kéo cậu lại, sau đó đánh túi bụi vào người cậu: "Đâu phải xin lỗi là xong đâu, mày tự nhìn xem câu xin lỗi của mày có thành ý chỗ nào. Dám láo cá với ông đây à."

Bách Thời chỉ có thể nằm đó chịu trận, vì cậu đâu có sức lực mạnh bằng hai tên giang hồ cao to này chứ.

Mà điều đáng nói, hai tên này cứ mãi đánh vào bụng cậu, còn nhưng vị trí khác đều chỉ là đánh lướt quá.

Bách Thời khổ sở nằm co ro chịu đau. Ngay từ đầu cậu đã có biết hai tên này là cố ý gây hấn, vì vậy việc cậu tự nhiên bị đánh thế này lúc nãy cậu cũng đã nghĩ qua.

Bách Thời bị đánh đến tối tăm mặt mày ở bên ngoài, còn Lạc Doanh thì ở trong xe nhìn theo mà mãn nhãn, cậu nhếch khóe môi cười thư thái, bộ dạng như đang xem một bộ phim yêu thích.

Bách Thời sau khi bị đánh thì miệng ho ra một ngụm máu, dưới quần của cậu cũng có máu đang chảy ra. Hai tên giang hồ thấy vậy liền thấy đủ rồi nên vội bỏ đi. Mặc kệ Bách Thời nằm đó.

Một người đồng nghiệp của Bách Thời ở trong cửa hàng tiện lệ ở bên trong đã phát hiện ra bên ngoài có chuyện nên gấp gáp chạy ra đỡ Bách Thời dậy: "Cậu làm sao vậy? Tỉnh dậy đi."

Người này lập tức gọi điện cho xe cấp cứu, nhưng vừa mới lấy điện thoại ra thì từ xa đã có mổ chiếc ô tô đi đến, Trục Kha từ trên xe bước xuống.

Thấy cảnh Bách Thời dính đầy máu, Trục Kha hoảng loạn chạy tới: "Có chuyện gì vậy?"

Đồng nghiệp Bách Thời nói: "Cậu ấy bị bọn giang hồ kiếm chuyện."

"Mẹ kiếp." Trục Kha vừa giận vừa lo, ngay tức khắc chở Bách Thời đến bệnh viện.

Trục Kha vốn dĩ muốn đến rước Bách Thời sớm là vì y muốn ăn chút gì đó với Bách Thời ở ngay ở hàng tiện lợi của cậu, nhưng ai ngờ đâu khi đến lại chứng kiến cảnh này.

Trục Kha ngồi chờ ở trước cửa phòng cấp cứu, cứ đi qua đi lại không thể ngồi yên một chỗ, trong lòng thì nóng như lửa đốt. Chỉ có thể cầu nguyện Bách Thời sẽ không sao.

Lát sau, một vị bác sĩ đi ra, Trục Kha hối hả đi tới hỏi: "Cậu ấy thế nào rồi bác sĩ?"

"Tình trạng của bệnh nhân thì không sao, nhưng còn cái thai trong bụng thì đang rất mong manh vì ổ bụng bị lực tác động khá nhiều, mà cậu ấy lại còn là nam nên càng khó giữ cái thai hơn. Từ đây cho đến hai mươi ngày sau chúng tôi theo dõi sát sao và cố gắng hết sức. Nhưng cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần."

Trục Kha đối với đứa bé trong bụng Bách Thời không phải là cha con ruột, nhưng vì đứa bé đó là con Bách Thời, cho nên Trục Kha cũng cảm thấy đau lòng không tả.

Nếu như Bách Thời biết cậu ấy đã mất đi đứa con của mình, cậu ấy sẽ rất suy sụp. Mà Trục Kha lại không muốn nhìn thấy Bách Thời như vậy.

"Vậy từ đâu cho đến hai mươi ngày sau, tôi có việc gì cần lưu ý trong việc chăm sóc cậu ấy không?"

Bác sĩ nói: "Không được cho bệnh nhân ăn những thứ khó tiêu, tốt nhất là chỉ nên ăn cháo và uống nước lọc, cho dù bệnh nhân có thèm món gì thì cũng không được cho ăn. Cậu chỉ cần lưu như vậy, còn những thứ còn lại sẽ do các y tá bác sĩ xử lý."

Thấm thoát mà đã mười ngày trôi qua, tình trạng bào thai bên trong của Bách Thời vẫn còn rất suy yếu. Trục Kha khi nhận tin này thì sầu thảm vô cùng, nhưng khi quay trở lại phòng với Bách Thời thì y lại cố gắng tỏ ra vui vẻ và nói dối.

"Ổn rồi, cậu đừng lo, sắp tới đứa nhỏ sẽ khỏe mạnh thôi."

Bách Thời nghe vậy thì cực kỳ nhẹ nhõm, tinh thần cũng lạc quan hơn nhiều: "Tính ra đời này tôi toàn gặp chuyện xui xẻo, nhưng may mà con tôi không bị lây nhiễm sự xui xẻo này."

Trục Kha nỗ lực nở một nụ cười, nhưng trái tim cậu thì đang thắt chặt đến đau lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.