Thanh âm sấm chớp hùng mạnh gầm lên rung chuyển mọi vật, những tia sét sáng chói đồng loạt đánh xuống làm bừng sáng cả một mảng trời tối đen, trong phút chốc một trận mưa bão đã chễm chệ kéo tới.
Trong căn phòng nhỏ phảng phất sự âm u, Bách Thời toàn thân trần như nhộng nằm trên giường bất lực mặc cho Hạ Trì điên cuồng xâm chiếm nơi kín đáo nhất trên cơ thể, cảm giác thống khổ và bi đát trào lên không chút nhân nhượng trong lòng ngực cậu.
"Đau quá, Hạ Trì… dừng lại đi, cầu xin cậu." Bách Thời nức nở van xin, dù cậu biết rằng người như Hạ Trì không bao giờ bị mềm lòng trước bất kỳ một sự điêu đứng nào từ người khác.
Thấy gương mặt đỏ gay và đôi mắt ngập ngụa màng lệ nóng của Bách Thời, Hạ Trì không những không hụt hẫng mà mỗi lúc lại càng sung sức hơn, những giọt nước mắt và sự thê thảm của Bách Thời kỳ thực không khác gì năng lượng hắc ám tiếp nạp thêm sự tàn bạo cho thân dưới của hắn, khiến hắn chỉ muốn tàn phá ở nơi sâu nhất trong thân thể Bách Thời.
"Tôi không chịu nổi nữa… xin cậu mà. Tôi đang… bị sốt."
"Tôi phải nhắc lại điều này đến bao giờ?" Hạ Trì kịch liệt di chuyển hông ra vào ở vị trí trung tâm giữa hai chân của Bách Thời: "Rằng đừng bao giờ ra lệnh cho tôi." Đối với hắn, cầu xin van nài không khác gì là ra lệnh, chỉ là hình thức thể hiện ra thấp hèn và đáng thương hơn mà thôi.
Cơ thể Bách Thời đung đưa theo nhịp điệu ra vào xuyên xỏ của Hạ Trì đến tận một tiếng đồng hồ mới hoàn toàn được giải thoát. Hạ Trì sau khi giải phóng ở bên trong của Bách Thời thì lập tức tỉnh táo lại được đôi chút, nhưng hắn vẫn quyến luyến không nỡ rút cây gậy to lớn thô dài của mình ra khỏi cơ thể cậu.
Đêm khuya mưa gió bão bùng, không khí trầm thấp lạnh lẽo âm u này cực kỳ thích hợp để làm nóng người bằng cách ma sát cơ thể. Thiên thời địa lợi nhân hòa, Hạ Trì dường như đã mê muội dáng vẻ mềm yếu trơ trọi và chiếc lỗ nhỏ màu hồng nhạt xinh xắn của Bách Thời.
"Cậu… mau rút ra." Bách Thời ngậm đắng nuốt cay nói, cơ thể từ từ nhích ra muốn thoát khỏi khúc *** **** đang cắm sâu trong nơi hậu huyệt. Kết quả lại bị Hạ Trì kéo về và hành hạ thêm một lần nữa.
Quần quật với câu chuyện cưỡng bức đáng lên án đến bốn giờ sáng, Hạ Trì đột nhiên sờ lên mặt Bách Thời một cách thâm tình nói: "Cậu là ai? Cậu là ai mà lại dám khiến tôi hưng phấn mãi thế này?"
Tính từ năm lớp bảy đến giờ hắn đã ngủ với vô số các cô gái, nhỏ hơn hắn hay lớn hơn hắn đều có đủ cả, nhưng thú thật, Bách Thời là người duy nhất mang lại cho hắn cảm giác khó quên và sâu đậm nhất khi làm tình, Bách Thời là người đầu tiên có thể khiến hắn muốn làm mãi không biết đâu là điểm dừng.
Bách Thời buông xuôi hỏi lại: "Cậu ghét tôi mà không phải sao?"
Câu nói đột ngột của Bách Thời chính là một mũi tên chuẩn xác đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong nội tâm hắn.
Chính vào thời khắc này, hắn hoang mang tự vấn, liệu rằng hắn có thực sự ghét Bách Thời hay không? Hay tất cả đều là một lớp vỏ bọc cho một sự thật nào đó ở trong con người hắn? Chẳng lẽ suốt thời gian qua việc hắn đê mê đắm chìm truy cầu mỹ nữ chỉ là một cái cớ để che đậy bản chất của hắn thôi hay sao? Việc hắn tức giận khi nhìn thấy Bách Thời hết sức quyến rũ đã phần nào chứng minh điều đó, có lẽ chỉ vì hắn không dám chấp nhận mà thôi.
Một loạt câu hỏi không có lời giải lũ lượt quét qua đầu Hạ Trì, hắn nghiến răng nghiến lợi ngang ngược đáp trả: "Người như tôi khi làm bất cứ chuyện gì, đều không màng tới lý do."
Tờ mờ sáng, mưa bên ngoài vẫn còn rất nặng hạt, không khí đột ngột tăng cường sự lạnh lẽo không khác gì những ngày mùa đông. Tiếng sấm sét mải miết hăng say giáng xuống, tựa hồ giống hệt như hình ảnh thượng đế đang căm phẫn chán chê sự thối nát của loài người trong các câu chuyện thần thoại thần tiên.
Bách Thời hiện tại đã bất tỉnh, cơ thể nóng bừng bừng, còn Hạ Trì thì vẫn ngang ngạnh tàn nhẫn không chịu thoái lui khỏi cơ thể cậu, phải tận cho đến khi ở bên ngoài có tiếng đập cửa của dì Từ thì Hạ Trì mới kéo lại một chút tinh thần mà rút thứ đó của mình ra mà tha mạng cho Bách Thời.
Dì Từ ở bên ngoài sốt ruột đến không yên, đang định đi lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa thì cánh cửa đã lập tức mở ra. Thấy người bên trong là Hạ Trì, dì Từ liền biết đêm qua đã có vấn đề, chính vì vậy mà bản thân lại càng lo cho Bách Thời hơn, dì Từ rất muốn đưa mắt vào trong nhìn xem Bách Thời như thế nào, nhưng cơ thể Hạ Trì quá cao, vừa vặn che chắn hết cả tầm mắt, cho nên dì Từ chỉ có thể chờ đợi.
"Dì hôm nay có vấn đề gì mà dậy sớm thế hả?" Hạ Trì đột nhiên có chút hoảng loạn, hắn mở môi hỏi.
"Bình thường tôi cũng thức vào giờ này thưa cậu chủ."
Hạ Trì do dự, sau đó lập tức nói nhỏ với dì Từ: "Lát nữa dì mà thấy bất cứ thứ gì, dì cũng phải coi như là chưa thấy. Dì mà dám nói chuyện này với ai, tôi sẽ không vì dì là người già mà bỏ qua đâu."
Dì Từ dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng gật đầu mà nghe theo. Sau khi Hạ Trì tránh quá một bên và đi lên lầu, dì Từ mới kinh hoảng che mồm khi nhìn vào bên trong. Trên giường, dưới đất, trên cửa sổ, bàn học, nơi đâu cũng có dấu vết ô uế không sạch sẽ của "cuộc sống hoang lạc".
Dì Từ đau lòng nhìn Bách Thời, nước mắt lưng tròng, bà biết Hạ Trì đã làm những gì với Bách Thời, với cảnh tượng đâu đâu cũng là thứ dung dịch trắng đục thì ai mà chẳng biết đêm qua nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Dì Từ kỳ thực rất muốn nói chuyện này cho Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi nghe, nhưng vì sự an nguy của Bách Thời, bà vẫn còn phân vân, bà không sợ Hạ Trì vì tức giận mà làm hại mình, bà chỉ sợ Hạ Trì ngổ ngáo ngang ngược sẽ quay lại và hành hạ Bách Thời một lần nữa. Bà nuôi Hạ Trì từ nhỏ, bà rất hiểu tính khí của Hạ Trì, Hạ Trì rất bốc đồng, làm việc gì cũng không suy nghĩ hậu quả hay cảm xúc của người khác, sống với chủ tự do đến mức buông thả, cách suy nghĩ cũng không giống ai, Hạ Trì chính là một cá thể đặc thù cực kỳ nguy hiểm.
Dì Từ sau khi lau người sơ bộ cho Bách Thời, Bách Thời đúng lúc mơ màng tỉnh lại. Đôi mắt Bách Thời mở nửa vời, đường nhìn lờ mờ dán vào dì Từ, môi mấp máy nói không ra hơi. Khi dì Từ cố gắng nghe kỹ thì mới biết Bách Thời đang gọi mẹ cậu.
Bách Thời đang sốt cao, lại còn không may gặp một trận tai ương giáng xuống từ vị trí của Hạ Trì, cho nên hiện giờ thân thể cậu không khác gì tro tàn của điếu thuốc lá lao đao long đong giữa không trung cô quạnh, chỉ cần một làn gió dịu nhẹ thổi qua cũng đủ làm cậu bị thổi bay tứ tán.
"Mẹ ơi. Con nhớ mẹ." Bách Thời nắm lấy tay dì Từ, đôi mắt hẩm hiu nhìn đi mà gọi.
Biết Bách Thời bị ảo giác, dì Từ khổ tâm khôn xiết. Cậu bé này tại sao lại có một cuộc đời bi ai như vậy chứ? Chẳng lẽ kiếp trước con đã làm ra tội lỗi tày trời gì hay sao?
Khi Bách Thời tỉnh tại thì đã là sáu giờ bốn mươi lăm, vì sợ trễ giờ học, cậu gấp rút nâng cái thân không còn chút sức sống và sức lực đi vào nhà vệ sinh, dì Từ bước vào nhìn thấy, nói: "Đêm qua dì lau người cho con sơ sơ rồi, con vào trong nhớ tắm lại cho kỹ." Dì Từ dĩ nhiên không thể lau cho Bách Thời một trăm phần trăm được, vì dù sao Bách Thời cũng đã trưởng thành rồi.