Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường - Chương 69: Phục kích




Thế Sinh sau khi đánh nhau với Hạ Trì thì được đưa đến bệnh viện và được bác sĩ chăm sóc. Bệnh viện mà Thế Sinh được mọi người đưa tới là bệnh viện của chính gia đình Thế Sinh.

Lúc mới đưa Thế Sinh đến cửa, anh trai của Thế Sinh đã gặng hỏi Bách Thời và Lê Học liên tục là có chuyện gì xảy ra. Bách Thời vì không muốn để Thế Sinh gánh một mình nên liền nói thật là Thế Sinh đánh nhau là vì cậu.

Sau khi hỏi han xong, anh trai Thế Sinh bảo Bách Thời và Lê Học hãy trở về trường để tiếp tục học, nhưng cả hai lại đồng lòng không chịu, bọn họ muốn ở lại đây để trông coi Thế Sinh.

Rốt cuộc thì anh trai Thế Sinh cũng không ép buộc nữa, vì Bách Thời và Lê Học rất cứng rắn và kiên định muốn ở lại đây.

"Hai đứa ngồi ở ngoài đi, bây giờ chưa gặp bạn được đâu."

"Có chuyện gì anh báo với tụi em nha." Lê Học nói.

Anh trai Thế Sinh ừm một tiếng rồi đi vào trong với Thế Sinh.

Bách Thời và Lê Học ngồi chờ ở dãy ghế mà thở lên thở xuống, thở dài liên tục, đặc biệt là Bách Thời.

"Tôi rất muốn biết một chuyện." Lê Học hé môi nói trước.

"Chuyện gì?" Bách Thời hỏi lại.

"Cậu và Hạ Trì đến tột cùng là có chuyện gì vậy? Chuyện cậu và Hạ Trì là bạn giường của nhau suốt một thời gian qua thì bọn tôi biết rồi, vì đó là do cậu nói. Nhưng mà còn chuyện đột nhiên đùng một cái cậu và Hạ Trì trở thành hì người xa lạ không liên quan gì nữa thì cậu không nói rõ nguyên nhân, có phải vì cậu là người khiến cho moois quan hệ của cậu và Hạ Trì kết thúc nên sự việc mới xảy ra cơ sự như ngày hôm nay không?" Lê Học dừng lại rồi nói tiếp: "Là vì cậu muốn chấm dứt với Hạ Trì, cho nên Hạ Trì mới không cam tâm mà muốn gây sự với cậu?"

Bách Thời cảm thấy hôm nay Lê Học thật sâu sắc và thông thái, vì Lê Học đã nói đúng đến chín mươi phần trăm rồi còn gì. Bách Thời lại thở dài, không giấu giếm: "Đúng như cậu nghĩ."

Lê Học lắc đầu ngán ngẩm: "Cái tên Hạ Trì này điên thật mà. Không có cậu làm bạn giường thì không chịu nổi hay gì vậy! Cậu ta có thể tìm người khác được mà không phải sao? Dù sao cậu ta cũng đâu phải người chỉ thích nam, cậu nói cậu ta có thể thích cả nam lẫn nữ mà đúng không?"

Bách Thời ừm một tiếng rồi im bặt.

"Nếu như Hạ Trì làm đến mức này, vậy tức là cậu ta bị tổn thương và tức giận cậu lắm. Không lẽ… " Lê Học nói giữa chừng thì không nói nữa.

Bách Thời hiểu được Lê Học đang cảm nhận được điều gì, nói: "Không lẽ cái gì? Có phải ý cậu muốn nói là Hạ Trì thật lòng thích tôi cho nên khi tôi muốn chấm dứt với cậu ta, cậu ta mới tổn thương và uất ức đến vậy đúng không?"

"Cậu cũng cảm nhận được này! Bộ không phải sao?"

Bách Thời không biết dựa vào cơ sở nào dám khẳng định: "Không phải. Cậu nghĩ một người như Hạ Trì sẽ thật sự biết yêu một ai sao? Không thể nào. Cậu ta chỉ muốn chiến thắng và không muốn bị mất mặt thôi."

"Cậu thật cho rằng như vậy thật à?"

"Nếu như cậu ta thật sự có tình cảm với tôi, cậu ta sẽ không làm gì tôi, nhưng đằng này, cậu ta sỉ nhục tôi trước mặt mọi người cậu không thấy sao, cậu ta còn khiến Thế Sinh bạn của tôi thành ra thế này, khiến tôi cảm thấy có lỗi với Thế Sinh."

Lúc này, tiếng rung của điện thoại di động chợt cất lên ở trong túi quần của Bách Thời, Bách Thời lấy ra xem, số gọi đến là của Hạ Cảnh Thâm.

"Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút." Bách Thời nói với Lê Học xong thì đi ra chỗ xa xa đã nói chuyện.

"Là con đây."

"Vĩnh Kiệt à, chuyện Hạ Trì là sao vậy? Nó đánh nhau với con sao?"

"Dạ không phải, cậu ấy đánh với một người bạn của con."

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Dạo này ta thấy con với Hạ Trì có vẻ xa cách, ta cũng không thấy con sang nhà chơi nữa, hai đứa có vấn đề gì rồi phải không?"

"Cũng không có gì đâu ạ. Thật ra… " Bách Thời bình tĩnh tìm cớ: "Con với Hạ Trì không tìm được tiếng nói chung, chỉ làm bạn thôi cũng khó, cho nên, tụi con không còn liên quan gì nữa rồi."

Hạ Cảnh Thâm nghe vậy thì hụt hẫng tiếc nuối biết bao nhiêu, ông thật sự rất thích Bách Thời, vì Bách Thời là người bạn duy nhất có thể khiến Hạ Trì thay đổi trở nên chín chắn hơn.

"Chẳng lẽ không thể cứu vãn sao?"

"Không thể đâu ạ."

Hạ Cảnh Thâm thở dài qua điện thoại: "Được rồi, ta không làm phiền con nữa, nhưng mà nếu được, con cứ đếm nhà chơi nhé, không cần gặp Hạ Trì, đến để nói chuyện với cô chú cũng được. Với cả, dì Từ nói là nhớ con lắm đấy."

"Dì Từ?" Bách Thời lại bị hai chữ dì Từ làm cho lay động

"Vì con rất giống Bách Thời, mà Bách Thời lại không khác gì con của dì ấy, lần đầu tiên gặp, dì ấy đã cảm thấy thân thiết rồi, cho nên dạo này con không đến nhà chơi, dì Từ có hơi buồn đấy. Nếu như có thể, con hãy đến đây nhé, Hạ Trì sẽ không làm gì con đâu. Ta cam đoan."

"Con biết rồi."

"Ừm, vậy thôi nhé. Với lại chuyện của bạn con, ta sẽ đến để xử lý, nếu có thông tin gì về cháu ấy thì nhờ con báo cho ta nhé."

"Con có thể hỏi không? Chú định xử lý như thế nào?" Dùng tiền để bịt miệng nữa sao?

"Con không cần biết đâu."

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Bách Thời và Lê Học vẫn ngồi chờ tình trạng sức khỏe của Thế Sinh. Đúng lúc cả hai đang uể oải, đang định nằm dài ra ghế, thì anh trai Thế Sinh đã bước ra.

"Thế Sinh sao rồi anh?" Bách Thời lo lắng hỏi.

"Bị gãy tay phải, lệch xương hàm, xuất huyết mắt, tổn thương mạch máu ở ổ bụng, bầm tím nhiều nơi. Hiện tại vẫn phải theo dõi kiểm tra." Anh trai Thế Sinh nói với nét mặt mất đi vào phần sinh lực.

"Có thể một lát nữa ba của Hạ Trì sẽ đến đây."

"Hạ Trì?"

"Hạ Trì là người gây ra chuyện này, ba cậu ta sẽ đến đây nhanh thôi. Anh định thế nào?"

"Anh cũng chưa biết, anh đã gọi điện báo với ba mẹ anh rồi. Họ không muốn anh tự giải quyết những chuyện thế mày đâu. Vì họ sợ anh sẽ cường điệu vấn đề." Anh trai cười khổ: "Cường điệu thì có sao chứ? Chỉ là anh đang giúp em trai đòi lại công bằng thôi mà."

Tối đến, anh trai Thế Sinh kiên quyết "đuổi" Bách Thời và Lê Học về nhà.

"Ở đây có các bác sĩ lo rồi, hai đứa cứ yên tâm mà về đi. Dù cho hai đứa có ở đây thì Thế Sinh nó cũng chưa thể tỉnh lại. Về đi về đi, có gì anh gọi điện báo cho."

Nghe vậy, Bách Thời và Lê Học đành quay trở về nhà. Sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, Bách Thời và Lê Học chia nhau ra mỗi người đi một hướng.

Bách Thời vừa đi vừa nhấn gọi cho ai đó. Bên kia vừa bắt máy, cậu nói ngay: "Đến gặp tôi đi. Tôi có chuyện muốn nói."

"Ở đâu?" Âm thanh của Hạ Trì lạnh lẽo như người sống ở địa ngục.

"Sân thượng của tòa chung cư gần nhà cậu."

Bách Thời cúp máy, bắt một chiếc xe taxi chạy đến nhà của Hạ Trì, sau khi trả tiền xe, cậu đi bộ tới một tòa chung cư gần đó, bấm thang máy lên sân thượng.

Lúc cậu đến nơi, cậu đã thấy Hạ Trì đứng đó. Khuôn mặt hắn trầy trụa bầm tím tùm lum, miệng nhả ra làn khói trắng của điếu thuốc lá

Gió trên sân thượng mạnh mẽ nhưng lạnh lùng, từng đợt từng đợt ùa vào sờ soạng da thịt khiến cho Bách Thời hơi run lên. Bách Thời bước đến cạnh Hạ Trì, ánh mắt đầu tiên là nhìn ra ngoài.

Thành phố An Dương Hạ buổi tối thật đẹp. Nhưng tòa cao tầng đầy ánh sáng, làn xe bên dưới chạy qua lại như bày kiến, hình ảnh đẹp đẽ mà hiện đại.

Đây là lần đầu tiên Bách Thời có cơ hội nhìn ngắm thành phố An Dương Hạ vào buổi tối một cách bình thường như vậy. Không giống với lần tuyệt vọng đó, lần đó cậu chỉ muốn chết quách đi, vì vậy chỉ mới đứng trên cao nhìn xuống thành phố đẹp đẽ mà nhộn nhịp, cậu đã thấy mình thật đáng thương. Lúc đó cậu cảm thấy thế giới này chẳng có gì tốt đẹp cả.

"Cậu muốn nói chuyện gì?" Hạ Trì mở miệng trước: "Hẹn tôi ra xong rồi chỉ để đứng ngắm cảnh thế này thôi sao?"

"Sao cậu không hỏi thăm Thế Sinh? Tôi đến đây để chờ cậu hỏi thăm cậu ấy."

Hạ Trì nhìn Bách Thời cười lạnh: "Tại sao tôi phải hỏi thăm cậu ta."

"Không hỏi thăm cũng được. Vậy nói chuyện của tôi và cậu đi."

"Tôi và cậu?"

"Tôi và cậu, chính là tôi và cậu. Làm ơn đừng có lôi kéo người khác vào."

"Có phải cậu bị thần kinh rồi không? Không thấy sáng nay sao? Chính thằng bạn của cậu đánh tôi trước. Chính nó tự nhúng tay vào."

"Nhưng cậu cũng không có quyền ra tay nặng đến vậy."

"Tôi thích ra tay nặng vậy đấy. Không chết là may lắm rồi, có biết không?"

"Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi."

Bách Thời nói xong thì lập tức quay đi, có vẻ như buổi nói chuyện này công cốc rồi.

Nhưng không ngờ, Bách Thời mới đi được hai bước, Hạ Trì đã tiêm đến ôm cậu từ đằng sau. Hạ Trì thay đổi thái độ, hình như là đang cầu xin: "Nếu cậu chịu quay trở về bên tôi, tôi sẽ không như vậy nữa. Tôi có thể tha thứ cho cậu, tôi sẽ quên đi việc cậu phản bội tôi, chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi thôi."

Bách Thời vì cái ôm này mà cảm thấy khó chịu. Kỳ thực, tình cảm của cậu đối với Hạ Trì đã nguội lạnh từ rất lâu rồi. Kể từ ngày cậu ở bên Trục Kha, cậu đã toàn tâm toàn ý hướng về một mình Trục Kha thôi.

"Tôi không còn thích cậu nữa. Tôi cần tìm kiếm hạnh phúc thực sự? Tôi không muốn chôn chân với một người như cậu đâu, Hạ Trì."

Bách Thời giật tay Hạ Trì ra, vững vàng sài bước. Bách Thời đi đến cửa sân thượng, thở dài một hơi, kéo lại bình tĩnh, lúc nãy khi Hạ Trì ôm cậu, cậu giật mình mất hết cả hồn, vì cậu tưởng đâu Hạ Trì sẽ làm hại cậu.

Lúc này, Bách Thời đặt tay lên chốt cửa, chuẩn bị mở ra, nhưng đột nhiên phía sau gáy bị đau nhói, sai đó cậu ngã quỵ xuống đất bất tỉnh.

Chính Hạ Trì là người làm, hắn đã chặt vào gáy của Bách Thời khiến cậu ngất xỉu.1


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.