Mười giờ đêm, gió lạnh bên ngoài men theo khe cửa luồng lách và trong gian phòng.
Bách Thời và Trục Kha ngồi trên giường với tư thế hơi cứng nhắc, tâm thế của Bách Thời có hơi chưa sẵn sàng, nhưng nhìn chung thì cũng không phải là cự tuyệt. Còn Trục Kha, hô hấp vừa hấp tấp vừa trì trệ vừa rối loạn, toàn diện không theo một quỹ đạo nào.
Trục Kha nhìn sang Bách Thời, từ từ chậm rãi nắm lấy tay cậu thăm dò. Bách Thời hơi giật mình, nhưng cậu không hề rút tay lại.
Trục Kha hỏi: "Nếu như cậu không muốn… Cậu cứ đẩy tôi ra. Không cần phải cố nhịn, nhé."
Nói xong, Trục Kha chậm rãi xoa nhẹ mu bàn tay của Bách Thời, sau đó một đường vuốt thẳng lên bả vai. Sở dĩ Trục Kha làm từ tốn như vậy là vì y muốn Bách Thời có thời gian để suy nghĩ và thích nghi.
Phải tận đến khi Trục Kha tiến đến hôn lên cổ Bách Thời mà Bách Thời vẫn không đẩy Trục Kha ra thì Trục Kha mới hoàn toàn thở phào. Đến nước này rồi, Trục Kha liền dám khẳng định, cho dù y có cởi đồ Bách Thời ra ngay lập tức thì Bách Thời cũng không chống cự.
"Kể từ bây giờ, tôi sẽ không dừng lại, nếu như tôi khiến cậu khó chịu, cậu cứ đánh hoặc cắn tôi." Trục Kha biết rõ con người mình, một khi bản thân y đã hoàn toàn buông thả rồi thì rất khó để không chế lại, chỉ còn cách cuối cùng đó là phải sử dụng đến bạo lực để ngăn cản lại mà thôi.
Bách Thời không nói, mặc cho Trục Kha đè mình xuống giường.
Kỳ thực, mọi cử chỉ của Trục Kha từ đầu đến cuối đều rất điềm tĩnh và dịu dàng chứ không hề gấp gáp, mặc dù Bách Thời biết rằng bên trong cơ thể của Trục Kha đang cháy hừng hực, vì chỗ đó của Trục Kha, cậu đã thấy nó gồ lên phòng to từ khi nắm tay cậu cho đến tận bây giờ.
Một lần nữa Bách Thời không nhịn được mà đem Trục Kha ra so sánh với Hạ Trì, trong quá khứ, Hạ Trì chưa bao giờ ôn nhu nhẹ nhàng với cậu khi làm tình giống như cách Trục Kha đang làm với cậu.
Bách Thời muốn tận hưởng khoảnh khắc này, khoảnh khắc cậu được sống trong cảm giác dịu dàng mà cậu hằn mồm ước.
Bách Thời choàng tay ôm cổ Trục Kha: "Hôn tôi."
Trục Kha kinh ngạc, y nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Thấy thái độ ngẩn ngơ của Trục Kha, Bách Thời phụt cười nhẹ: "Sao phải làm vẻ mặt như thấy ma như thế hả?" Dứt câu, Bách Thời hơi nhổm đầu, chủ động hôn Trục Kha.
Trục Kha vốn dĩ vẫn chưa thoát khỏi sự mơ hồ, cho đến khi Bách Thời ôm chặt lấy cổ y, hôn y càng ngày càng bạo loạn, lúc này Trục Kha mới bừng tỉnh trở lại, vừa mỉm cười khoan khoái vừa hôn đáp lại.
Đầu lưỡi Bách Thời như bị tê giật khi Trục Kha cố tình cắn nhẹ lên nó, một cảm giác kỳ diệu sôi trào, vừa đau nhưng lại vừa kích thích. Nụ hôn này kéo dài miên man, không ai muốn bản thân sẽ là người thu hồi trước.
Mỗi một giây trôi qua, Bách Thời lại cảm nhận được rõ rệt cách hôn Trục Kha tăng thêm một phần mãnh liệt ướt át, cơ hồ Trục Kha muốn thu phục mọi thứ trong miệng của Bách Thời, từ cuống họng cho đến một miếng da môi nhỏ nhất.
Bách Thời bị ngộp thở, khóe miệng vô thức rên một tiếng. Trục Kha hiểu ý liền buông ra.
"Xin lỗi, tôi hơi quá trớn."
"Không sao."
Trục Kha hài lòng, liền nhấc người cởi áo mình ra, sau đó lập tức vén áo Bách Thời, hôn lên từng thớ thịt của đối phương. Mỗi một nơi được mộ Trục Kha chạm lên, Bách Thời như bị điện giật, toàn thân máu nóng chạy rần rần.
Trục Kha không muốn chần chừ thêm mà tức khắc cởi quần Bách Thời ra. Phần chân đột nhiên trống trơ lạnh lẽo, Bách Thời nổi hết da gà, run lên đôi chút.
Trục Kha hỏi: "Cậu lạnh sao?"
Bách Thời thành thật gật đầu. Dạo này thành phố An Dương Hạ không khí đang lạnh lên, hôm quá còn có thông báo là ba ngày sắp tới chuẩn bị có bão. Trục Kha lấy chăn, trùm lên cơ thể hai người, bao bọc hai bên thật kỹ.
"Đỡ lạnh hơn chưa?"
Bách Thời cảm động vì sự tinh tế này: "Ừm."
Giây tiếp theo, Trục Kha cởi áo Bách Thời ra luôn cho đủ bộ, sau đó ôm lấy Bách Thời thật chặt, bằng cách này, da thịt có thể ma sát mạnh mẽ và chặt chẽ hơn, nhờ vậy có thể khiến cho thân thể Bách Thời bớt lạnh phần nào.
Vào khoảnh khắc này, rốt cuộc thì Bách Thời cũng có thể trải nghiệm được sự ấm áp là như thế nào trong một mối quan hệ yêu đương.
Tâm trạng đang mơ mơ màng, Bách Thời chợt giật nảy, vì Trục Kha đang cầm lấu thứ kia của cậu, mà điều đáng nói, Trục Kha chỉ mới chạm vào có mấy giây, bao nhiêu tinh hoa bên trong cậu đã mạnh mẽ tuôn trào.
Trục Kha cười mãn nguyện, hôn nhẹ lên vầng trán của Bách Thời. Bên trong chăn, Trục Kha tiếp tục dùng tay lấy đi "tinh hoa" của Bách Thời, nhờ vào nó làm chất bôi trơn, sau đó luồn lách ngón tay vào sâu trong nơi cơ mật của cậu.
Phần dạo đầu qua đi, Trục Kha rốt cuộc cũng tấn công vào nơi nhỏ bé se khít của Bách Thời. Khoái cảm cả hai từng khắc trào dâng, lửa tình cuồng nhiệt đánh trống trong đáy lòng.
Dựa vào từng đợt đẩy hông của Trục Kha, Bách Thời lại dâng tràng cảm xúc, cậu nhắm mắt lại tận hưởng.
Trục Kha tự nhận thấy mình hình như bị nghiện Bách Thời mất rồi, dù cho luật động nhanh và mãnh liệt thế mày, y cũng cảm thấy không đủ. Bên trong của Bách Thời rất ấm, từng thành vách ôm trọn bao lấy phân thân của Trục Kha.
Sau khi làm xong, Trục Kha nằm đè trên người Bách Thời, chốc lát sau, y dò la, hỏi: "Cậu có đau không? Có thoải mái không?"
Bách Thời hít thở, cố gắng lấy lại không khí, mở miệng nói: "Tôi không đau."
Thấy đối phương chỉ mới trả lời phân nửa, Trục Kha hỏi lại: "Còn vế sau đâu? Tôi muốn biết cậu có thoải mái không?"
Bách Thời nói: "Có." Rất thoải mái nữa là đằng khác. Không chỉ thoải mái về mặt cơ thể, cậu còn thoải mái về mặt tâm lý và thoải mái về mặt tình cảm nữa.
Trục Kha mãn nguyện.
Cả hai ôm nhau ngủ đến sáng, lúc Bách Thời tỉnh dậy, cơ thể cậu đã sạch sẽ thơm tho, trên người đã mặc đồ thẳng thớm. Trên người không có chỗ nào là không thoải mái.
Cạch một tiếng, Trục Kha mở cửa bước vào, trên tay còn bưng theo khay đồ ăn sáng. Bách Thời ngại nói: "Tôi xuống dưới được mà, không cần phiền cậu mang đến tận miệng đâu."
"Tôi sợ cậu khó chịu trong người."
"Không có khó chịu chỗ nào cả, tôi thấy rất khỏe."
Trục Kha nghe vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng sau đó y lại thay đổi sắc mặt, cảm thấy có chút áy náy: "Xin lỗi nhé, vì tôi… khiến có thể cậu không còn lành lặn."
"Hửm? Không còn lành lặn?" Bách Thời khó hiểu.
"Thì, tôi để lại hơi nhiều dấu." . truyện ngôn tình
Nghe vậy, Bách Thời với tay lấy cái gương, thử soi mình vào bên trong. Cuối cùng, cậu cũng hiểu ý tứ của Trục Kha là gì.
Trên cổ của cậu, và cả xương quai xanh, đâu đâu cũng là vết tích ân ái, đỏ đỏ tím tím. Bách Thời thấy vậy thì liền đỏ mặt, cất cái gương đi, gãi đầu đánh trống lảng: "Tôi đói rồi, đưa đồ ăn sáng cho tôi đi."
Trục Kha nhìn thấy Bách Thời như vậy thì mềm nhũn hết cả người, thầm nghĩ: "Đáng yêu quá đi mất. Mình nhất định không để cậu ấy vụt mất khỏi tay."