Học Thêm - Tát Bát Nháo Đằng

Chương 21




Tiết Kiệu đứng yên không chút để ý nhìn thẳng cô.

Cô gái nhỏ cả người trần trụi, tóc dài đen nhánh xã loạn trên vai. Cặp ngực trắng nõn vẫn cột thước dây. Hai chân cô co quắp ngồi dưới bàn làm việc của anh. Bên dưới đọng một vũng nước. Cô khóc lóc đáng thương cầu xin anh: "Thầy... Thầy ơi, giúp em..."

Nơi riêng tư của cô rộng mở hướng về phía anh. Nơi đó bị trứng rung làm cho chấn động, thịt huyệt mềm ướt gần miệng huyệt không ngừng xóc nảy.

d*m thủy từ đâu ra mà nhiều như vậy?

Tiết Kiệu ôm cô ngồi dậy, anh quét sạch đồ đạc trên bàn làm việc sang một bên rồi đặt cô ngồi lên đấy.

Hai chân cô gái nhỏ bị tách ra, gập thành hình chữ M. Cô đáng thương cầm tay anh đặt lên miệng huyệt của mình. Tiết Kiệu cười như không cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Khi ngón tay thon dài chui vào bên trong, cô có thể tự nghe thấy tiếng rên rỉ của bản thân. Cơ thể cô run lên nhè nhẹ, dường như lại muốn tới.

"Lẳng lơ."

Ngón tay của anh dọc theo huyệt thị mà thăm dò. Cô gái nhỏ phát ra vài tiếng rên rỉ đứt quãng, nặng nhọc. Bụng dưới thỉnh thoảng run lên vài cái. Cô cố hết sức nâng eo lên, để tiểu huyệt ngang tầm tay anh. Anh moi trứng rung từ trong tiểu huyệt của cô ra, thị huyệt dường như luyến tiếc  mà mút mãi không buông. Anh dứt khoát lấy trứng rung ra nên nó chỉ có thể cố ngậm chặt đốt ngón tay còn lưu lại bên trong của anh.

Cuối cùng chỉ nghe được  tiếng nước òm ọp, anh nhanh chóng rút tay về đem theo trứng rung ra ngoài.

Bên dưới đang được lấp đầy lập tức trống rỗng, cô co rúm người nhỏ giọng thút thít. Ánh mắt ngây thơ nhưng mê hoặc lòng người nhìn anh. Miệng huyệt mấp máy chảy ra d*m thủy mời gọi.

"Trốn tiết của tôi, lại chạy đến văn phòng của tôi để tự an ủi."

côn th*t nóng bỏng đặt lên tiểu huyệt của cô, thong thả lướt dọc khe thịt đang chảy ra d*m thủy mà cọ cọ. Giọng nói người đàn ông trào phúng: "Em đang làm gì vậy? Tự mình an ủi tiểu huyệt sao?"

Cô gái nhỏ vặn vẹo eo, lại bị anh hung hăng giữ chặt. Làn ra trắng nõn hằn rõ dấu tay anh: "Em tự mình nói em đang làm gì!"

Cô gái nhỏ che mắt khóc òa lên, giọng nói ngập ngừng tội nghiệp: "Thầy, muốn thầy."

Biểu cảm của Tiết Kiệu hòa hoãn hơn, ngón tay bắt đầu khám phá thịt huyệt bên trong. Một tay khác rút ra điện thoại đang reo trong túi quần,ngón tay anh vuốt ve môi cô. Anh lạnh lùng tàn nhẫn nhìn gương mặt mê người của Chu Từ, sau đó ấn nút bật loa đặt điện thoại bên tai cô: "Thầy Tiết, chào thầy. Thật ngại quá vì đột nhiên lại làm phiền thầy."

Là Quách Diệp.

Chu Từ còn đang mê đắm bởi khoái cảm do ngón tay anh mang đến, đột nhiên không kịp chuẩn bị đã nghe thấy giọng nói của mẹ mình. Toàn thân cô run lên nhè nhè, nơi đó càng siết chặt thêm. Hai chân cô khép chặt, nhịn không được lại phun ra một lượng nước lớn.

Cô cắn chặt môi, phát ra âm thanh nức nở. Sau khi cao trào trước mắt cô đều trắng xóa. Toàn thân run rẩy, bên tai lại nghe thấy giọng nói của mẹ mình.

“Vâng, tôi đây, chị có chuyện gì sao?”

Ngón tay của Tiết Kiệu vẫn còn trong cơ thể cô, đẩy mở từng lớp thịt huyệt ấm áp. Anh xoa xoa đầu ngón tay dính đầy mật dịch, tiếp tục vào sâu bên trong.

Chu Từ quay mặt sang chỗ khác, muốn che đi tiếng hô hấp nặng nề của mình. Giọng nói của Quách Diệp nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: "Không có gì, tôi chỉ muốn nhờ thầy nhắn với Chu Từ một tiếng, tôi với dượng nó có việc đi ra ngoài. Chìa khóa nhà tôi đặt trong hộp giày ngoài cửa."

Mà ngay lúc này ngón tay Tiết Kiệu không chút nhân nhượng nắm lấy hoa châu giữa hai cánh hoa môi của cô. Anh dùng sức véo xoa, vết chai ở đầu ngón tay cọ qua miệng cúc huyệt. Điên cuồng xoa nắn chỗ đó.

"Ư...a!"

Chu Từ duỗi thẳng hai chân, mệt mõi vô lực đá về phía trước. Cô muốn dùng mọi sức lực tránh khỏi anh, bị anh ghì chặt ở đó không được nhúc nhích. Kích thích đến từ bên dưới càng lúc càng tăng, cô quay mặt sang hướng khác rên lên một tiếng. Quách Diệp đầu bên kia không nghe rõ: "Thầy Tiết, thầy nói gì vậy?"

"Không có gì, chị muốn nói chuyện với Chu Từ sao? Tôi kêu em ấy lại đây nhé?"

Giọng điệu của Tiết Kiệu ôn hòa, nhưng động tác của ngón tay thì lại tăng thêm sự kịch liệt. Anh nâng mông cô lên, ngón tay theo khe mông tìm đến cúc huyệt. Đầu ngón tay không kiêng dè ấn ấn nơi đó, có xu hướng như muốn đi vào.

Chu Từ muốn điên rồi, chân cô duỗi thẳng. Ngón chân cuộn tròn, cô cắn răn vặn vẹo thân mình. Hô hấp càng lúc càng nặng, cặp ngực không ngừng phập phồng lên xuống. Thước dây lưu lại trên da dấu đỏ thật sâu, trước mắt cô trắng xóa từng đợt. Cúc huyệt không khống chế được mà co rút, thế nhưng lại giống như đang hút đầu ngón tay của Tiết Kiệu vào.

Đầu đây bên kia, Quách Diệp vẫn  khách sáo. Còn bên này Chu Từ liều mạng lắc đầu, khóe môi trắng bệnh của cô phát ra vài tiếng rên vụn vặt. Người đàn ông áp sát vào cô, giọng nói vực kỳ ôn nhu: “Để tôi chơi cái miệng bên dưới, tôi lập tức tha cho em. Em thấy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.