Học Thần Là Xú Bát Quái

Chương 50: C50: Phát Hiện Trò Chơi




Ôn Yến nghi hoặc nhìn mấy tên nhóc con thở dài bỏ đi. Ban nãy ông nội Lý cho người đưa đồ kia đến, Ôn gia trước kia có tục nấu trà, Ôn Yến từng mặc mấy bộ đồ như vậy tham gia, rất rõ ràng cách mặc.

Ôn Yến bắt đầu đi đến phía trước, không đi bao lâu, liền thấy được trong phòng cuối hành lang, Lạc Tư Ngôn đang vô thanh vô tức nằm ở bên trong, trên mặt, trên môi không có một chút huyết sắc.

Cô dừng lại, vẫn là đi vào.

Sau đó liền ở mép giường cậu ta ngồi xuống.

Cô nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của cậu ta, thở dài một tiếng, vẫn nói.

"Tuy rằng tôi thật sự thực không thích cậu hiện tại, nhưng vẫn là hy vọng cậu mau chóng đứng lên."

"Nghe bọn họ nói, cậu sợ nước, rõ ràng khi còn nhỏ bơi lội đều nhanh hơn so với ai khác, mỗi lần đều có thể thắng sạch đồ của mọi người, hiện tại thế nhưng sợ nước? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?" Nói như vậy xong, Ôn Yến ngẩng đầu nhìn hướng rau hành xanh ngoài cửa sổ.

"Tôi đi trước."

Nói như vậy xong, cô đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, tay bỗng nhiên bị một trận lửa nóng bao bọc lấy.

Quay đầu vừa thấy, lại phát hiện Lạc Tư Ngôn thế nhưng đã mở mắt, trong mắt cơ hồ tất cả đều là tơ máu, nhẹ nhàng lôi kéo liền đem Ôn Yến hoàn toàn không có một chút phòng bị kéo gần lại trong lòng ngực của cậu ta.

"Ôn Tiểu Yến, tôi nhớ ra rồi."

Nghe cậu ta nói như vậy, Ôn Yến vừa định giãy giụa thì dừng lại, trực tiếp liền ngơ ngẩn.

"Cậu hiện tại nhớ ra tôi?"

"Nhớ." Thiếu niên gật nhẹ đầu "Tôi là người đầu tiên gọi cậu là Ôn Tiểu Yến, cậu là vị hôn thê của tôi. Năm đó gặp tai nạn xe, là cậu đã ôm lấy tôi, chắn vết thương, cảm ơn vì đã bảo vệ tôi, cám ơn vì lúc tôi nói nhiều lời khó nghe như vậy với cậu lúc sau cũng không có trách cứ tôi."

Lạc Tư Ngôn còn không có nói xong.

"Hử, các cậu..."

Lục Thiên Mạch lời còn chưa hoàn toàn nói ra, ngay lập tức bị người che miệng lại, kéo về phía sau.

Ôn Yến lúc này mới cảnh giác, vội tránh thoát đối phương ôm ấp, đứng lên, nhìn về phía bốn người đứng ở cửa, gương mặt đỏ bừng lên "Mình, mình đi sấy tóc, Lý Húc Dương, cậu dẫn đường cho mình."

"Ôn Tiểu Yến, khụ khụ khụ..."

Sau lưng tiếng Lạc Tư Ngôn gấp rút vang lên

Bước chân cô dừng lại, quay đầu xem cậu ta.

"Cậu dưỡng bệnh cho tốt, sự tình trước kia chúng ta lúc nào cũng có thể nói, không quan trọng, mình trước đi ra ngoài."

Nói xong, cô kéo tay Lý Húc Dương đi ra ngoài, cậu ta vui mừng như mở cờ trong bụng.

"Máy sấy cậu để ở đâu?" Cô tìm quanh trong tủ vẫn không thấy, không còn cách nào phải hỏi cậu chủ nhà.

"Lý Húc Dương?" Hồi lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại, cô khó hiểu xoay đầu.

Mẹ ơi...

Mặt cậu ta đỏ rực như đít khỉ.

"Cậu.. đừng nói là cậu bị sốt đấy"

" Kh.. không có" Cậu ta lùi về sau, vội vàng chối đây đẩy.

Còn lâu cậu mới mở mồm nói vì được cô nắm tay, sướng quá nên mới ngượng ngùng.

Nếu nói như vậy chẳng phải mặt mũi của cậu đều sẽ bị ném xuống đất hết sao!

"Bác sĩ vừa nãy bắt mạch cho cậu phải không? Nói như thế nào? Có phải ăn đồ vật bậy bạ hay không?"

Nghe Ôn Yến ôn hòa lo lắng hỏi chuyện, Lý Húc Dương nhìn về phía đôi mắt của đối phương, bỗng nhiên mỉm cười, "Cậu như thế nào tốt như vậy?"

"Hả? Cậu nói cái gì? Chúng ta, tuy rằng ngay từ đầu thời điểm gặp nhau có chút không thoải mái, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại tốt xấu cũng coi như là bạn bè không phải sao? Cậu nói cậu ăn đồ vật bậy bạ, làm bạn, có phải nên dò hỏi một chút hay không?"

"Đúng vậy... Cũng chỉ là bạn bè?" Lý Húc Dương nghe được lời này, vui sướng ban nãy đều biến mất.

"Bằng không đâu? Mình không yêu đương."

"Được được được!" Lý Húc Dương lại mỉm cười, "Cùng lắm thì chờ tốt nghiệp cấp ba, cũng không bao lâu."

"Cậu nói cái gì?"

Nửa câu nói sau là cậu ta nhỏ giọng nói thầm, cô nhất thời không nghe rõ.

"Mình nói, máy sấy ở trong phòng đó, cậu như thế nào sẽ tìm không thấy đâu? Cậu quá ngốc! Đi, mình mang cậu đi qua!"

"Có nói sao" Cô nghi hoặc, lẽ nào lỗ tai cô có vấn đề.

"Có, mình sấy tóc cho cậu đi, kỹ xảo sấy tóc của mình chính là tuyệt nhất!"

"Không muốn, tự mình làm được rồi." Ôn Yến vội từ chối

"Đừng nha, mình tới mình tới, để mình làm hết lễ nghĩa của chủ nhà đi mà!"

"Này cũng được?" Chủ nhà còn có cái nghĩa vụ này sao? Lần đầu cô nghe thấy đấy.

"Đương nhiên! Lại đây!"

Lý Húc Dương chờ Ôn Yến ngồi xuống, đối phương ngay lập tức bắt đầu nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.

Không chỉ một chút cũng không kéo đau cô, ngay cả máy sấy mở gió cũng là số nhỏ, từng chút từng chút, động tác mềm mại ôn hoà.

"Tay nghề cậu tuyệt thật, sau này có tiền mình sẽ mời cậu về sấy tóc riêng cho mình" Ôn Yến híp mắt, thoả mãn nói.

"Được nha, không cần bỏ tiền, mình miễn phí cho cậu" Chỉ cần cậu làm vợ mình.

Đối phương cười cười không nói, Lý Húc Dương lãng qua đề tài khác "Cậu cùng Tư Ngôn khi còn nhỏ có quen biết?"

"Ừm, lúc Ôn gia còn thời, mình là vị hôn thê của cậu ấy."

"Vậy cậu tới Ám Quang là vì tìm cậu ấy sao?" Không biết sao khi nói tới đây, Lý Húc Dương rất sợ hãi, sợ cô sẽ nói đúng vậy, sợ hãi cô tới đây để tìm Tư Ngôn.

"Tìm cậu ấy làm gì? Ngày xưa chơi với nhau cũng vì hôn ước. Giờ hôn ước bỏ rồi, mình với cậu ấy cùng lắm chỉ là bạn bè. Lúc đó gặp lại, mình đều kiên định cho rằng khẳng định là nhận sai người, tính cách quá ác liệt!"

"Đúng vậy đúng vậy, cậu không biết, cậu ta từ nhỏ cứ như vậy, tính cách đặc biệt kém, cùng con gái ở bên nhau luôn là đem bọn họ làm cho khóc, còn có còn có, còn thích làm màu..."

Nghe Lý Húc Dương kiên trì bền bỉ mà bôi đen Lạc Tư Ngôn, Ôn Yến quả thực cũng phải vì Lạc Tư Ngôn mà bi ai.

Có đứa bạn như vậy, bao nhiêu bạn gái, cậu ta cũng có thể quấy nhiễu cho bạn thất bại!

Chờ đầu tóc Ôn Yến sấy khô, bởi vì trước đó rơi xuống nước kinh hách, hơn nữa sấy thật sự quá thoải mái, cô thế nhưng có chút mơ màng sắp ngủ.

Đầu từng chút từng chút hướng phía trước.

Thấy thế, Lý Húc Dương lập tức liền buông lỏng tóc cô ra, "Cậu trước tiên ngủ đi, hôm nay cũng có chút mệt mỏi, mình một hồi kêu cậu."

Ôn Yến mơ màng gật đầu, trèo lên giường, dặn dò.

"Hả? Được...Một hồi mình cho các cậu học bù, cậu nhớ rõ đem cặp sách của mình lấy, qua, tới.." Nói xong cô liền hoàn toàn mà lâm vào trong giấc ngủ.

Thấy thế, Lý Húc Dương lập tức kéo một bên chăn, giúp cô đắp kín.

Nghĩ nghĩ, cúi đầu liền ở trên trán cô hôn một chút, đỏ mặt nói "Mộng đẹp."

Nói xong, xoay người liền thấy hai anh em Lục gia và Ôn Vĩ Kỳ đứng ở cửa, cũng không biết bọn họ rốt cuộc đứng ở chỗ này đã bao lâu, Lục Thiên Mạch cười tủm tỉm mà nhìn hắn, Lục Thiên Hàng cùng Ôn Vĩ Kỳ ngược lại nhăn chặt mày.

Lý Húc Dương ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt đi qua, hạ giọng nói, "Đi thôi, đi thôi, cô ấy ngủ rồi, nói cái gì chúng ta đi ra ngoài nói."

Vì thế bốn người liền đi tới một bộ bàn ghế làm bằng gỗ bên hồ, ngồi xuống.

"Húc Dương, cậu có phải thích Ôn Tiểu Yến hay không a?"

Trước mở miệng không phải người khác, đúng là Lục Thiên Mạch

"Khụ......" Lý Húc Dương ho một tiếng, không nói gì.

"Đó chính là, chính là xem dáng vẻ kia của Tư Ngôn, giống như đối với hôn thê cũ của cậu ấy chấp niệm rất sâu a. Mình dám khẳng định, Ôn Yến bên kia không biết thế nào. Nhưng Tư Ngôn đối với cô ấy rất có ý tứ a! Hơn nữa anh mình giống như cũng có chút động tâm, xong rồi xong rồi, Ôn Tiểu Yến chỉ một người, bốn người các cậu đoạt, anh mình tốt xấu cùng Ôn Tiểu Yến quan hệ không tồi, đã sớm bắt đầu xoát độ hảo cảm, Tư Ngôn không chỉ có thông minh, còn cùng Ôn Tiểu Yến khi còn nhỏ ở chung qua, Ôn Vĩ Kỳ lại có thân phận em trai tiếp cận cô ấy, tính đến tính đi, chỉ có cậu phần thắng nhỏ nhất a!"

Lục Thiên Mạch xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn.

"Cậu câm miệng!" Lý Húc Dương tức giận mà mắng cậu ta một câu, "Thiên Hàng cậu thật sự thích Ôn Tiểu Yến sao?"

"Này, cậu hỏi câu này có ý gì, cậu kêu anh mình như thế nào trả lời? Một bên là anh em, một bên là phụ nữ, chọn phụ nữ đắc tội anh em, chọn anh em thực xin lỗi chính mình."

"Cậu câm miệng đi!" Lý Húc Dương giơ tay vỗ đầu cậu ta một phát, "Dù sao mặc kệ như thế nào, tôi chính là thích Ôn Tiểu Yến, đặc biệt thích, đặc biệt đặc biệt thích, cùng lắm thì cạnh tranh công bằng, liền cùng phát sóng trực tiếp....Khụ, không đúng, phát sóng trực tiếp việc này chúng ta dừng ở đây, ai cũng đừng cùng cô ấy nói a!"

"Trong trường học nhiều người như vậy, có thể lừa gạt được nhất thời, lừa không được một đời."

"Vậy vừa đe dọa vừa dụ dỗ, bất luận như thế nào, nhất định phải giấu đi xuống! Khụ"

Lạc Tư Ngôn đứng ở phía sau bốn người, dựa vào cửa sổ bên cạnh, nghiêm túc nói kiến nghị.

"Phát sóng trực tiếp dừng ở đây, về sau bất luận kẻ nào cũng không được ở trước mặt Ôn Yến đề cập, nếu không chính là cùng Lý gia, Lạc gia, Lục gia ba nhà đối đầu, những học sinh đó, hiện tại cơ bản đều là dựa vào trong nhà, nghe trong nhà nói, tôi tin tưởng bọn họ không dám lắm miệng." Lạc Tư Ngôn lạnh mặt nói.

"Phát sóng trực tiếp? Phát sóng trực tiếp gì?" Ôn Vĩ Kỳ mờ mịt hỏi. Bốn người kia giật mình, phát hiện còn một tên khác ở đây, cả người cứng đờ.

Toang bồ tèo rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.