*Chương có nội dung hình ảnh
Sứ thần Áo Đại Lợi hô to: “Sợ gì chứ? Những chủng tộc lạc hậu này cứ thích làm bộ làm tịch, nếu thực sự phải lên chiến trường, hơn nhau là ở vũ khí và khả năng chiến đấu. Chỉ cần mười hai nước chúng ta đồng tâm hiệp lực, chia chác Trung Nguyên chỉ là chuyện sớm muộn, chẳng lẽ các vị không thấy đỏ mắt ư?”
Tất cả mọi người im phăng phắc, qua một lúc sau, thân vương Tô Đan mới lên tiếng.
“Chư vị, lần này chúng ta đến đây cũng chỉ vì muốn tìm hiểu đất nước này, đồng thời dò xét thái độ của hoàng đế Trung Nguyên, tin rằng chắc hẳn trong lòng mọi người cũng đã có suy tính. Còn về việc sau cùng chúng ta có đạt được hiệp nghị hay không, điều này đợi sau này có thể bàn bạc tiếp… Nhưng hi vọng mọi người hiểu rằng, chúng ta mới là chủng tộc cao quý nhất trên thế giới này, nếu thực sự để đám người phương Đông bá chủ thế giới, vậy thì chúng ta sẽ không có kết cục tốt đẹp, vậy nên mong mọi người phải giữ giới hạn, đừng để bị người Trung Nguyên lừa gạt…”
Đặng Ni Từ mỉm cười: “Thân vương Tô Đan yên tâm, mọi người đâu phải kẻ ngốc. Vả lại, trên thế giới này đâu có ai trời sinh đã là kẻ địch hay bằng hữu, tất cả cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi…”
Thân vương Tô Đan nói: “Ta chỉ nhắc nhở các vị, tin rằng khi có một kẻ địch mạnh như thế cận kề ngay bên cạnh, bất kỳ quốc gia nào đang ngồi ở đây cũng không thấy vui vẻ gì. Nếu thực sự có ngày hôm ấy, dù muốn tìm một người bạn cũng chưa chắc đã tìm được…”
Công tước Áo Nhĩ Lương lên tiếng: “Chúng ta cũng không cần phải ngồi đây nghi kỵ lẫn nhau, ta tin rằng suy nghĩ của mọi người rất nhất quán. Nếu có cơ hội, ai mà không mong được sở hữu vùng đất giàu có này? Nếu không có cơ hội, ai mà muốn đắc tội quốc gia lớn mạnh này? Chúng ta cứ xem buổi duyệt binh mà người Trung Nguyên chuẩn bị cho chúng ta đi đã… Rốt cuộc là kiêu ngạo tự đại hay thực sự có thực lực, sẽ thấy ngay thôi…”
Thành Vọng Hải, Hoa Hạ.
Xung quanh thành Vọng Hải hôm nay chen chúc toàn người với người. Theo tin tức từ khinh khí cầu truyền về, hôm nay tàu hỏa có thể quay về thành Vọng Hải. Suốt nửa tháng trời, kỳ tích vĩ đại nhất trong lịch sử loài người cuối cùng cũng sải bước đi cuối cùng. Đây không chỉ là công lao của năm mươi tình nguyện viên mà còn là công lao của vô số bách tính Hoa Hạ, tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ…
Đúng giờ Ngọ, cùng với một tiếng nổ cực lớn, đoàn tàu hỏa tiến vào thành Vọng Hải, vô số bách tính ven đường bắt đầu hò hét điên cuồng, mà Lý Tấn Hỉ cùng những người kia cũng kích động rưng rưng nước mắt. Quay về rồi… quay về bình an rồi…
Khi tiếng còi hú chói tai vang lên, đoàn tàu hỏa chậm rãi tiến vào chiến đài, khi tàu hỏa dừng lại, năm mươi tình nguyện viên reo hò lao xuống, tuy mặt mũi vô cùng mệt mỏi, nhưng không thể giấu nổi vẻ hưng phấn toát ra từ nội tâm…
“Bọn ta quay về rồi… Chúng ta thành công rồi…”
“Thành công rồi… Chúng ta thành công rồi…”
“Cuối cùng cũng thành công rồi…”
Thông tin toàn tuyến tàu hỏa vận hành thành công nhanh chóng được lan truyền khắp mọi nơi trên cả nước, khi Y Lệ Sa Bạch đang ngồi trong tửu lâu bên cạnh sông Minh Hà, hào hứng nghe hí khúc Trung Nguyên, đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo vang lên bên ngoài…
Mấy người hầu trong tửu lâu mừng rỡ chạy vào trong.