Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Lãnh Thiên Minh

Chương 5




Chương 5: Giải cứu Tiểu Lan

“Lý công công, cầu xin ông tha cho ta, chịu 50 gậy ta sẽ chết mất, cầu xin ông…”

“Tha cho ngươi ư, hà hà”.

Vẻ mặt Lý công công âm trầm.

“Tha cho ngươi cũng được thôi, 1 lượng bạc 1 gậy, 50 lượng ta sẽ tha cho ngươi”.

“Lý công công, ta lấy đâu 50 lượng bạc, dù bán thân cũng không đáng bằng ấy tiền”.

Lý công công cười nói: "Ha ha, bán ngươi đi, được đấy, vậy bán ngươi đi, trước tiên để bọn nhỏ dưới ta dùng một chút, nếu chơi đủ rồi mà vẫn còn sống, ta sẽ bán ngươi ra khỏi cung, tìm một thanh lâu, ước chừng cũng được vài lượng bạc”.

“Đừng…đừng mà, cầu xin ông, Lý công công, thất hoàng tử vẫn đang đợi ta”.

“Một tiện tì nhỏ bé như ngươi, có chết thất hoàng tử cũng chẳng để tâm, sao lại đợi ngươi chứ, ta thấy ngươi sợ quá hóa ngốc rồi hả? Ha ha…”

Vài tên tiểu thái giám bên cạnh đang ngắm nhìn làn da nõn nà của Tiểu Lan, cũng không kìm được bật cười lớn.

Lúc này, Lãnh Thiên Minh thở dốc chạy đến trước Giám thị phòng.

Hai tên thái giám ngăn hắn lại.

“Ngươi…là ai? Sao nhìn có chút quen mắt?”

“Ô, đây không phải thất hoàng tử ư? Nô tài bái kiến thất hoàng tử?”

Hai tên thái giám lập tức quỳ xuống.

“Tránh ra, ta muốn đưa Tiểu Lan đi, ai dám ngăn cản, ta sẽ giết kẻ đó đầu tiên”.

Hai tên tiểu thái giám canh cửa sửng sốt một chút, nhất thời không phản ứng kịp, vị thất hoàng tử này ngày thường không nói lời nào, sao hôm nay lại ngang ngược như vậy?

Trong lúc chúng suy tư, Lãnh Thiên Minh đã chạy vào trong, bọn chúng vội vàng đi theo…

Giám thị phòng thực ra là nơi một lão thái giám tổ chức họp cho hạ nhân, hoặc dụng tư hình các thứ.

Vào lúc hai tên tiểu thái giám đang nở nụ cười dâm đãng, định lột nội y của Tiểu Lan, vừa lột vừa táy máy tay chân.

“Khà khà…xem da thịt non mềm này, đánh nát rồi không phải đáng tiếc ư, Lý công công, hay là chúng ta thử một chút?”

Lý công công cười nói: “He he, các đồ đệ, dùng xong thì không giữ được nữa, đánh chết một cung nữ không ai quan tâm, nhưng chuyện làm nhục cung nữ, nếu truyền ra ngoài có thể mất đầu đấy”.

Tiểu Lan nghe vậy, trong lòng sớm đã lụi tàn, nàng nhịn không được chửi lớn.

“Đám thái giám khốn khiếp các ngươi, lạm dụng tư hình, coi mạng người như cỏ rác, các ngươi sẽ bị báo ứng”.

“Báo ứng? Ha ha…ngươi cho rằng chúng ta còn sợ báo ứng ư?”

“Rầm”.

Một tiếng động lớn vang lên, cửa bị đạp văng.

“Dừng tay".

Nhìn Tiểu Lan bán khỏa thân bị trói trên ghế, đôi mắt của Lãnh Thiên Minh lập tức đỏ lên, từ khi đến thế giới này, hắn có thể nói là không ham muốn cũng không dục vọng gì, chỉ muốn bình yên làm một hoàng tử vô dụng, người duy nhất khiến hắn thân thiết, chỉ có nha đầu Tiểu Lan này.

Vậy mà hôm nay, trông thấy nàng vì bản thân mà rơi vào hoàn cảnh như vậy, hắn lần đầu trở nên điên cuồng.

Lãnh Thiên Minh cởi ngoại y, chùm lên người Tiểu Lan.

“Ai cho các ngươi lá gan làm loại chuyện này ở đây? Các ngươi muốn chết ư?”

Mấy tên thái giám bên cạnh nhất thời sững sờ, có vài thái giám từ ngoài chạy vào, trông thấy cảnh này cũng không dám lên tiếng.

“Ai da, đây không phải thất hoàng tử ư? Lão nô bái kiến hoàng tử”.

Đám thái giám trong phòng cũng vội vàng sợ hãi quỳ xuống.

“Ai cho ngươi bắt Tiểu Lan?”

“Thất hoàng tử, cô ta trộm lễ vật trong cung, nô tài cũng là làm theo quy tắc”.

“Nói vớ vẩn, tên thái giám nhà ngươi”, Lãnh Thiên Minh nổi giận quát.

“Ngài…ngài…thất hoàng tử, đây là quy định do Dụ quý phi đặt ra, chỉ một tỳ nữ bé nhỏ, ngài không cần quan tâm đâu ạ, lão nô đã pha sẵn trà, để lão nô rót cho ngài nhé?”

Lý công công cũng là kẻ đầu đầy sỏi, một thất hoàng tử ngày thường không dám ho he, hôm nay đột nhiên ngang ngược như vậy, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng đối phương vẫn là hoàng tử, ông ta không dây vào được.

Lãnh Thiên Minh lạnh lùng nhìn bảy, tám tên thái giám.

“Các ngươi nghe rõ đây, lập tức thả Tiểu Lan ra, nếu không, đừng hòng sống yên ổn”.

Lý công công đứng dậy, mỉm cười nói: “Thất hoàng tử, chúng nô tài đều là làm việc theo quy định, ăn trộm lễ vật, theo quy tắc trong cung, phải phạt 20 đến 50 gậy, đây là chuyện của hậu cung, ngài không thể can thiệp vào, vạn nhất khiến Dụ quý phi tức giận, chúng nô tài cũng khó lòng giải thích”.

Dụ quý phi là sinh mẫu của tam hoàng tử, con gái đại tướng quân Bắc Lương, Dụ Long, là một người phụ nữ quyền lực khuynh quốc.

Mà thái hậu sớm đã nhiều năm không quản chuyện hậu cung, một lòng hướng phật, vậy nên hậu cung trước giờ đều do Dụ quý phi nắm quyền.

Lãnh Thiên Minh cười, đáp: “Ngươi là Lý công công à, nghe nói ngươi mượn danh tam hoàng tử, diễu võ dương oai khắp nơi, đã làm không ít chuyện xấu trong cung, giờ lại lấy Dụ quý phi ra uy hiếp ta, ngươi đúng là khí phách đấy”.

“Không dám, không dám, lão nô chẳng qua chỉ làm việc theo quy định, thất hoàng tử xin đừng làm khó đám hạ nhân bọn ta”.

“Ha ha, làm việc theo quy định”.

Lãnh Thiên Minh cười nói: “Vậy ta hỏi ngươi, Tiểu Lan có tội chỗ nào, chỗ lễ vật đó đều là thứ ta đáng được nhận, ngày thường ngươi phân chia đồ ăn, ta đều không can thiệp, lần này chẳng qua ta bảo Tiểu Lan cầm giúp ta, để lúc xuất tuần dùng, sai ở chỗ nào? Hả?”

Lý công công ngẩn người, ông ta định nói gì đó nhưng không mở miệng nổi.

Vị thất hoàng tử này, chẳng phải không nói nổi câu nào ư? Hôm nay đột nhiên khác thường vậy? Quan trọng là theo lời hắn nói, bản thân ông ta đúng là không có lý do bắt giữ Tiểu Lan, nhưng đã tới nước này, cũng không thể cứ thế thả người, vạn nhất Tiểu Lan ra ngoài ăn nói linh tinh, ông ta sẽ sống không yên mất…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.