Lãnh Thiên Minh suy tư trong chốc lát rồi nói: “Nhưng bất kể thế nào thì vẫn phải đối mặt, nếu không thể đánh tan quân địch hoàn toàn, e là thành Biện Lương cũng khó mà giữ được. Đến lúc đó, chỉ có thể phát động chiến tranh toàn diện giữa hai nước, khi đó, không biết có bao nhiêu người dân gặp họa nữa”.
Lưu Bất Đắc thở dài nói: “Nếu trận chiến này nổ ra, càng về sau, Đại Lương sẽ càng tổn thương nguyên khí nặng nề. Lão phu muốn mang di chiếu của tiên hoàng đi đàm phán với bọn họ trước, ta tin những lão tướng kia… tuyệt đối không mong muốn Đại Lương tự chém giết lẫn nhau”.
“Lưu đại nhân, chuyện đã đến nước này, ông nghĩ bọn họ còn chưa rõ nguyên do sao? Với cách làm người của Hiên Vũ Khuyết, ắt hẳn hắn ta đã dùng thủ đoạn áp chế. Nói không chừng, hiện tại người thân của những tướng quân này đều đang nằm trong tay hắn ta, hơn nữa, thống soái địch quân lần này là Bạch Đoàn, nếu ông đi, tất phải chết”.
Lãnh Hàn bên cạnh đột nhiên nói: “Thật ra vẫn có một cách”.
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hắn ta.
“Lần này Hiên Vũ Khuyết tập kết binh lực cả nước để tiến công Biện Lương, mục đích thật sự của hắn chỉ là củng cố hoàng quyền mà thôi. Trong mắt hắn, người dân biên cảnh chết hay sống đều không quan trọng, điều duy nhất hắn muốn chính là mau chóng chiếm được Biện Lương. Nhưng vì như thế, hắn đã phạm phải một sai lầm trí mạng”.
“Lãnh công tử có ý gì?”
“Hắn cho rằng chúng ta sẽ tử thủ Biện Lương, cho nên mới phái ra tất cả quân đội. Nếu vậy, hiện tại thành Thiên Khải chỉ còn hơn 10 vạn vệ binh”.
Tất cả mọi người đều giật mình, Dinh Khẩu nằm ở phía nam Biện Lương là một vùng bình nguyên trải dài vô tận. Bạch Đoàn từng nói muốn trấn giữ tại đây, quyết tử chiến với quân thủ thành Biện Lương. Nhưng nếu đại quân Biện Lương xuất phát theo hướng tây, nơi đó là vùng đồng bằng, dọc đường cũng không gặp phải cánh quân nào khác.
“Ý của Lãnh công tử là từ bỏ Biện Lương, trực tiếp tấn công thành Thiên Khải?”
“Đúng vậy, chỉ cần giành được thành Thiên Khải, trận chiến ở Biện Lương xem như vô nghĩa. Hơn nữa, dù chúng ta có tử thủ Biện Lương thì sớm muộn gì cũng phải tiến đánh thành Thiên Khải. Nếu đã như vậy, sao không trực tiếp đánh Thiên Khải?”
“Nhưng hiện tại, binh lực của chúng ta chỉ có tối đa 80 vạn, tuy quân trông coi thành Thiên Khải không nhiều lắm, nhưng dù sao đó cũng là tòa thành đứng đầu Đại Lương, tường thành cao vời vợi, dễ thủ khó công. Trong tình trạng thiếu hụt binh lực, muốn nhanh chóng chiếm được thành e là nói dễ hơn làm”.
“Lưu đại nhân nói không sai, muốn nhanh chóng chiếm được thành Thiên Khải cần ít nhất 60 vạn đại quân cường công”.
“Nhưng nếu làm vậy, dân chúng Biện Lương phải làm sao bây giờ? Viện binh của quân địch quay trở về thì phải làm sao bây giờ? Vỏn vẹn 20 vạn nhân mã có thể phòng thủ được bao nhiêu ngày?
Lãnh Hàn nghiêm túc nói: “Cho nên biện pháp này thành hay bại chỉ dựa vào một điểm mấu chốt, đó là có thể cầm chân đối phương hay không. Chỉ cần có thể tranh thủ được nửa tháng, ta tin với hỏa lực của Hắc Kỳ Quân, chúng ta có thể chiếm được thành Thiên Khải”.
“Hai mươi vạn nhân mã đối đầu với gần 200 vạn nhân mã, lại còn phòng thủ một tòa thành lớn như Biện Lương, đừng nói mười lăm ngày, sợ là năm ngày cũng không thể”.
“Đúng vậy, cho nên… chỉ có thể bỏ thành”.
Lưu Bất Đắc trầm ngâm: “Có ý gì?”
“Nếu như muốn thủ vững thành, quân đội tất nhiên phải dốc hết sức. Nhưng nếu chấp nhận từ bỏ Biện Lương, tử thủ ở Lão Hà Khẩu phía Tây, viện quân của quân địch muốn quay trở lại bắt buộc phải đi qua nơi đó. Địa thế của Lão Hà Khẩu nhỏ hẹp, khó có thể phát động chiến tranh toàn diện, lúc này, chỉ cần 20 vạn quân là có thể hoàn thành nhiệm vụ”.