Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Lãnh Thiên Minh

Chương 308 Ta sẽ không bỏ qua cho Phù Tang”.




“Tướng quân Đức Xuyên hiểu rất rõ, Phù Tang ta không quản lý được người của mình, đó chính là sai lầm lớn. Cho nên lần này đã căn dặn ta mang theo hai mươi rương châu báu cùng 50 vị mỹ nữ dâng lên hoàng đế bệ hạ để bày tỏ lòng áy náy”.

“Tướng quân Đức Xuyên của các ngươi đúng là hào phóng!”

“Một chút tâm ý mà thôi, tướng quân Đức Xuyên của chúng ta nói, về sau Bắc Lương chính là huynh đệ của Phù Tang, chúng ta sẽ làm bất kỳ điều gì theo ý của Bắc Lương, học hỏi từ Bắc Lương”.

Lãnh Thiên Minh mắng thầm: “Nếu người ta đã không biết xấu hổ thì ngươi cũng chẳng làm gì được”.

“Học hỏi Bắc Lương ta? Học cái gì? Học làm thế nào để chế súng kíp và pháo à?”

Tiểu Đảo Cát Xuyên cười nói: “Không phải ý này, mà là trao đổi văn hóa, bổ khuyết cho nhau. Về sau chúng ta hợp tác, có thể cùng chia cắt thiên hạ này”.

Lãnh Thiên Minh nhìn hắn ta bằng ánh mắt chán ghét, hắn cực kỳ ghét thái độ ngạo mạn từ trong xương của giặc Oa. Chúng thật sự không coi hắn ra gì, cùng chia cắt thiên hạ à? Phù Tang của các ngươi là cái thá gì chứ?

Lãnh Thiên Minh mỉm cười, lạnh lùng nói: “Ta sẽ giữ lại châu báu và mỹ nữ”.

Nghe vậy, Tiểu Đảo Cát Xuyên nở nụ cười, nhưng lại nghe Lãnh Thiên Minh nói tiếp…

“Tuy nhiên, ta sẽ không bỏ qua cho Phù Tang”.

“Hả?”

Tiểu Đảo Cát Xuyên sững sờ, có kiểu chơi vậy à? Đồ thì nhận mà chuyện thì chưa chịu kết thúc.

“Bệ hạ, trước khi đến, tướng quân Đức Xuyên có nói với ta, chỉ cần có thể làm huynh đệ với Bắc Lương, chúng ta bằng lòng đáp ứng bất kỳ điều kiện gì”.

Vốn dĩ Lãnh Thiên Minh định tìm cơ hội chơi Phù Tang một vố, nhưng nhìn thấy thái độ khiến người chán ghét của tên người Tịch trước mặt, hắn thật sự không có tâm trạng diễn kịch tiếp nữa.

“Muốn ta tha thứ cũng rất đơn giản, bảo Đức Xuyên Nhất Nam và Thiên Hoàng của các ngươi gọi ta một tiếng cha… À, không không không, gọi Quản Cùng một tiếng cha, dù sao thì nhận loại con như vậy rất có lỗi với tổ tiên”.

Quản Cùng sững sờ, buột miệng nói: “Ta cũng không muốn nhận loại con cháu khốn kiếp này!”

Sắc mặt Tiểu Đảo Cát Xuyên cực kỳ khó coi, trước khi đến, hắn ta đã khoác lác một trận, hứa hẹn sẽ hoàn thành nhiệm vụ của Đức Xuyên Nhất Nam. Phải biết lần này mang theo không ít châu báu, vốn nghĩ có thể phái một lượng lớn đệ tử đến Bắc Lương học tập, dần dần hiểu rõ kẻ địch, lại nghĩ biện pháp đánh trả bọn họ. Nào ngờ, Bắc Lương Vương ra bài không theo lẽ thường.

“Bệ hạ, tướng quân Đức Xuyên của chúng ta thật lòng muốn kết giao cùng quý quốc, ngài cũng biết Phù Tang ta có gần 2000 vạn dân chúng, hơn nữa mỗi một nam nhân đều dũng mãnh thiện chiến, kết giao cùng chúng ta chắc chắn không lỗ”.

Lãnh Thiên Minh nhìn Tiểu Đảo Cát Xuyên, thầm nghĩ tên khốn này đúng là giỏi nhịn.

“Ta cũng nói thật lòng, chỉ cần Đức Xuyên Nhất Nam và Thiên Hoàng của các ngươi gọi Quản Cùng một tiếng cha, ta sẽ đáp ứng tất cả”, Lãnh Thiên Minh nhìn hắn ta bằng ánh mắt đầy thâm ý.

“Sao có thể thế được?”, Tiểu Đảo Cát Xuyên cả giận nói.

“Không thể à? Vậy thì không cần bàn nữa, ngươi đi đi, để đồ lại”.

Tiểu Đảo Cát Xuyên nhìn Lãnh Thiên Minh, thầm mắng không thôi. Hắn không đàm phán được cái khỉ gì, mà châu báo và mỹ nữ còn bị lấy mất, trở về chẳng phải chỉ có đường chết thôi sao.

“Bệ hạ, ý của ta là tướng quân Đức Xuyên và Thiên Hoàng hiện đang ở Phù Tang xa xôi, có muốn cũng không gọi được”.

“Ồ, cũng đúng, như vầy đi, ngươi gọi cũng được”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.