Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Lãnh Thiên Minh

Chương 30 Đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?”




Tam hoàng tử đứng bên cạnh quay lại nhìn Lãnh Thiên Minh.

“Hai vị ca ca đều có lý, thất đệ ngày sau còn phải theo các vị ca ca học hỏi nhiều”.

Lãnh Thiên Minh không hề khinh suất thể hiện lập trường, hiện giờ bản thân hắn ai cũng không đắc tội được, nếu những người này muốn hại chết hắn, xem ra cũng không phải chuyện khó khăn lắm…

Khổ quá đi, không thân thích, không chống lưng, có điều các ngươi đừng mừng vội, nếu một ngày lão tử trở mình, nhất định sẽ cho các ngươi biết tay…

Đúng lúc này, bên ngoài đại điện truyền đến tiếng hô.

“Đại vương đến…”

Lãnh Liệt Vương xuất hiện, vẫn dáng vẻ tâm sự ngổn ngang, không biết là đang nghĩ gì? Tâm tư đế vương à, chính là thứ đoán không ra.

Đám đông bái kiến xong, Lãnh Liệt Vương nhìn Lãnh Thiên Minh một cái, rồi lại nhìn Tề Dung.

“Tể tướng, sứ thần Đại Lương rời khỏi rồi, những chuyện lễ nghĩa cần làm sau cuộc thi, đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?”

“Hồi bẩm đại vương, sứ thần Đại Lương đã rời khỏi từ hôm qua, Lưu Bất Đắc cũng giữ đúng lời hứa, giao sơ đồ chế tạo súng kíp cho chúng ta, có điều, hôm qua thần triệu tập bộ Công và bộ Binh để tính toán cẩn thận, sau đó rút ra kết luận là, súng kíp này không phù hợp với phong cách chiến đấu của triều ta, hơn nữa khi sử dụng trong thực chiến, thực sự không có tác dụng quá lớn, lại còn tốn nhân lực, vật dụng, vì vậy chế tạo súng kíp không có ý nghĩa gì lớn cho chúng ta”.

Lãnh Liệt Vương gật đầu.

“Bản vương vốn không để tâm súng kíp này, chỉ cần biết đến nó là được rồi”.

Tề Dung tò mò hỏi lại: “Nếu đại vương đã không hứng thú với nó, vậy sao còn đồng ý so tài?”

Lãnh Liệt Vương thở dài một hơi.

“Bởi vì ta định giao Tuyệt Mệnh Nhai cho Đại Lương”.

Chúng thần kinh ngạc trợn mắt.

Đậu xanh, chơi bài không theo lệ à?

Trong lúc mọi người đang dò đoán tâm tư Lãnh Liệt Vương, thì Lãnh Liệt Vương đã mở lời.

“Trận chiến giữa triều ta và Hồ Lang sắp nổ ra, mà phía Đại Lương chưa có bất kỳ biểu hiện gì, mặc dù khả năng chủ động khai chiến không lớn, nhưng điều đáng lo ngại là chúng sẽ giở trò sau lưng”.

“Nếu Đại Lương lo sợ triều ta hùng mạnh độc kiêu, âm thầm ủng hộ Hồ Lang, cuộc chiến sẽ đi vào bế tắc, vô cùng bất lợi cho triều ta, vậy nên bản vương đáp ứng Lưu Bất Đắc là để tặng Tuyệt Mệnh Nhai cho Đại Lương, cũng là nhắc nhở lão già Hiên Vũ, ta không mưu đồ gì Trung Nguyên, tốt nhất lão ta đừng giở mặt”.

Lãnh Thiên Minh đứng phía dưới, trong đầu chỉ vang lên 2 chữ.

“Vãi shit”.

Tâm tư đế vương đúng là không tầm thường, cuộc thi này ra là 2 bên cùng tình nguyện, kết quả bị hắn làm loạn? Không lẽ hắn đây vô công, lại còn có tội?

Tề Dung lên tiếng.

“Lời đại vương nói có lý, nhưng giao Tuyệt Mệnh Nhai cho Đại Lương đối với triều ta mà nói, thực là vô cùng mạo hiểm, không có quan khẩu Tuyệt Mệnh Nhai, nếu Đại Lương khai chiến với chúng ta, kỵ binh không đến 5 ngày là tới Định An, Trấn An, giả như quân ta ứng cứu muộn, hậu quả thật không dám tưởng tượng”.

Tam hoàng tử bước lên trước.

“Tể tướng lo xa rồi, mấy trăm năm nay, đã bao giờ vương triều Trung Nguyên chủ động tấn công Bắc Lương chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.