Đại quân Phù Tang bắt đầu xếp thành từng hàng xông về phía trước, dẫn đầu là một tên lính đội khăn trắng, mỗi khi phía trước có người ngã xuống, giặc Oa sẽ giẫm lên thi thể kẻ đó, tiếp tục tiến lên.
Loại chiến thuật này quả thực có tác dụng nhất định, khiến cho số lượng giặc Oa thương vong giảm xuống không ít. Nhưng cảnh tượng tiếp sau đó lại khiến bọn họ sợ hãi không thôi. Trên đài cao, những họng súng sắt bắt đầu tiến hành xạ kích đối với đám giặc Oa đang xếp thành hàng. Lực xuyên thấu cực mạnh có thể giết chết ba, bốn tên chỉ trong khoảnh khắc, đội ngũ càng chặt chẽ thì chết càng nhanh. Rốt cuộc, sau khi trả giá bằng một lượng lớn binh sĩ thương vong, toàn bộ đội ngũ không cách nào tiến lên được, đành phải lui về sau.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lần đầu tiên Quỷ Chi Bát Bình có cảm giác sợ hãi. Rốt cuộc đây là một đội ngũ như thế nào, vậy mà lại khiến hơn 10 vạn đại quân của hắn ta bị áp chế, không cách nào xông lên được. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu tiếp tục đánh, chắc chắn sẽ thua.
Nhìn thấy giặc Oa rút lui, Mạc Nhị Cẩu vốn định ra lệnh cho toàn quân tiến công, thì lúc này, một binh sĩ chạy đến.
“Tướng quân, bên ngoài có một tên hải tặc nói muốn gặp ngài”.
“Má nó, gặp ta làm gì, chẳng lẽ còn ngưng chiến được à?”
“Không biết, hắn nói tướng quân của hắn có chuyện muốn nói với ngài”.
“Được rồi, cho hắn vào. Ta muốn nghe thử xem đám hải tặc này muốn gì”.
Chẳng mấy chốc, một tên hải tặc bước vào, nói bằng giọng Trung Nguyên: “Xin chào, tướng quân Hắc Kỳ Quân, tướng quân Quỷ Chi Bát Bình của chúng ta nói rằng muốn cùng các ngươi chiến một trận công bằng”.
Mạc Nhị Cẩu tỏ vẻ hoài nghi: “Ngươi lặp lại một lần nữa?”
Người nọ cũng sững sờ, nói: “Đôi bên chiến một trận công bằng”.
“Ha ha… công bằng, nói ta nghe thử, đối với các ngươi, thế nào là công bằng?”
“Nghĩa là đôi bên không sử dụng pháo, súng kíp, chỉ dùng đao kiếm, quyết đấu như một dũng sĩ chân chính”.
Trong doanh trướng Hắc Kỳ Quân, chúng tướng lĩnh đều trợn mắt há hốc mồm. Đám hải tặc này không chỉ vô liêm sỉ, mà còn không biết xấu hổ, bản thân mình đi đánh lén thì được, giờ lại kêu gào đòi công bằng.
Mạc Nhị Cẩu cười lạnh, đáp: “Cũng được, chúng ta lệnh cho đại quân triển khai trận hình, đánh một trận công bằng”.
Tên hải tặc kia nhìn Mạc Nhị Cẩu, nói: “Tướng quân phải giữ lời đấy!”
“Chắc chắn, chắc chắn”.
“Tướng quân Quỷ Chi Bát Bình có nói, ngài ấy thề có thần Thiên Chiếu chứng giám, ngài có dám không?”
“Dám, ta cũng lấy danh nghĩ ông nội ta để thề”.
“Được, vậy thì ta sẽ về bẩm báo lại với tướng quân, một khi đội súng kíp của các ngươi hoàn toàn rút lui, chúng ta sẽ dàn quân, quyết đấu một trận như dũng sĩ”.
Khi tên giặc Oa kia rời khỏi, người bên cạnh hỏi: “Tướng quân, ngài định dùng đao kiếm để quyết đấu với chúng thật à?”
“Ta không ngốc, nói đạo nghĩa với chúng làm gì, ông đấy vốn xuất thân từ thổ phỉ mà”.
“Vậy sao ngài còn lấy danh nghĩ ông nội mình để thề”
“Má nó, ta còn không biết cha ta là ai, thì làm khỉ gì biết ông nội ta là ai?”.
Chẳng mấy chốc, đội súng kíp trên chiến trường đã xếp thành hàng, lui về phía sau, kỵ binh và bộ binh Hắc Kỳ Quân tiến lên trước.