*Chương có nội dung hình ảnh
“Các vị, hiện giờ sáu thành trì thuộc quyền quản lý của chúng ta, về cơ bản đã ổn định, việc trồng lượng lớn khoai lang và ngô hoàn toàn đủ để người dân sinh sống, vấn đề lớn nhất tiếp theo chính là tiền bạc”, Lãnh Thiên Minh nói.
Đám đông gật đầu đồng ý.
Tân Cửu tiếp lời: “Hiện nay bách tính bước đầu cải thiện cuộc sống, bắt đầu phát triển kinh tế, nhưng lưu dân không ngừng đổ về đây, cộng thêm đạo tặc hoành hành, thiếu thốn ngân lượng nghiêm trọng, thực sự khó khăn vô cùng”.
Lãnh Thiên Minh đáp: “Hôm nay gọi mọi người tới, chính là để giải quyết vấn đề này, muốn hoàn thành mục tiêu thống nhất Sơn Đông, bắt buộc phải có lượng lớn tiền bạc, khu vực giàu có nhất bây giờ là Đại Lương, cho nên, ta định thông thương với bên đó”.
“Thưa thất hoàng tử, hiện kim chúng ta có hạn, hơn nữa trong vùng Sơn Đông vẫn có đạo tặc khắp nơi, vận chuyển một lượng lớn bạc e là không ổn chút nào”, Tân Cửu nói tiếp.
Lãnh Thiên Minh tiến đến cạnh bản đồ, nói: “Không cần bạc trắng, chúng ta dùng vàng”.
“Hả”, tất cả mọi người đều kinh ngạc, phải biết rằng thời đại này vô cùng thiếu thốn vàng, vậy nên nếu đổi vàng sang bạc sẽ là một đổi ba mươi năm, quan trọng hơn là vàng có thể sử dụng ở tất cả các quốc gia.
“Nhưng mà, chúng ta lấy đâu ra vàng?”, Tân Cửu thắc mắc.
Lãnh Thiên Minh chỉ vào thành Phủ Ninh: “Chúng ta không có, nhưng ở đây có”.
Thành Phủ Ninh mà Lãnh Thiên Minh nói chính là thành phố Chiêu Viễn, Yên Đài ngày nay, Lãnh Thiên Minh biết khu vực này có một mỏ vàng lộ thiên khổng lồ, chỉ cách mặt đất khoảng mười mét.
Đám đông đều không hiểu chuyện gì, thành Phủ Ninh chỉ là một thành trì nhỏ bé vắng vẻ, lấy đâu ra vàng?
Lãnh thiên Minh tiếp tục nói: “Đa Đoạt tướng quân, tiếp theo ngài phải chuẩn bị thật kỹ, tập trung nhân mã, giúp ta nhanh chóng lấy được thành Phủ Ninh. Trình Khai Sơn, huynh phụ trách tập hợp những công nhân ở núi Tuyết Long, sau khi Đa Đoạt tướng quân lấy được thành Phủ Ninh, mọi người hãy nhanh chóng đến đó”.
Mặc dù không ai hiểu gì, nhưng dường như họ đã quen với tác phong của Lãnh Thiên Minh, cho nên cứ thế làm theo.
Đa Đoạt nhanh chóng dẫn năm ngàn kỵ binh, năm ngàn cung thủ và hai vạn bộ binh tiến về thành Phủ Ninh. Nơi này cách Duy huyện không đến ba ngày đường, rất nhanh, đại quân đã đuổi tới chân thành, người đang chiếm giữ thành gọi là Thiết tướng quân, sở hữu binh mã từ gần hai vạn đạo tặc hợp thành.
“Thiết tướng quân…Thiết tướng quân, không hay rồi, có kẻ muốn công thành”, một binh sĩ hớt hải chạy vào, báo cáo với Thiết tướng quân đang rượu thịt.
“Có kẻ muốn công thành? Ai, bao nhiêu người?”, Thiết tướng quân vội hỏi.
“Là Hắc Kỳ quân, nửa năm trước từng chiếm Duy huyện, nghe nói là thất hoàng tử Bắc Lương, lần này có khoảng ba đến bốn vạn quân”.
“Cái gì? Chết tiệt, chúng ta chưa từng dính líu đến Duy huyện, tại sao chúng lại tấn công Phủ Ninh? Chúng nghĩ Thiết tướng quân ta dễ bắt nạt ư, hừ, tập trung nhân mã, đi theo ta”, Thiết tướng quân ra lệnh.
Các binh sĩ thành Phủ Ninh nhanh chóng tập hợp ở cổng thành.