Hoàng Tử Truyền Kỳ

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi An quý phi qua đời, Như Ý hẳn là túc trực bên linh cữu. Thế nhưng, cúng thất tuần xong, An quý phi cũng đã được an táng trong lăng tẩm của hoàng gia, Như Ý vẫn không tới tìm ta, ta nghĩ có hơi bất thường, vì vậy nhờ Thiết Y đi thăm dò một chút.

Kết quả Thiết Y báo lại khiến ta vừa vội vừa tức, không biết có phải phụ hoàng quá mức tưởng niệm An quý phi hay không mà không hề tới tẩm cung của An quý phi, chỉ lặng lẽ nhốt mình trong tẩm cung của hoàng đế.

Như Ý sống một mình trong viện, bị phụ hoàng mặc kệ, nhưng mẫu hậu lại tự ý thay đổi người hầu bên cạnh nó, vậy mới thấy mẫu hậu “tận tâm” đến mức nào.

Ám vệ của Như Ý đã từng bẩm báo việc này với phụ hoàng, phụ hoàng cư nhiên lại hạ chỉ, chỉ cần không thương tổn tới tính mệnh Như Ý thì ám vệ không được nhúng tay … Này là chuyện gì??? Phụ hoàng điên rồi sao? Hay ông có ý đồ gì?

Không thể trông cậy vào phụ hoàng, ca ca lại chỉ tốt với ta, việc của người khác anh ấy sẽ không thèm quan tâm. Không có lựa chọn khác, ta đành tự thân xuất mã (tự mình ra tay). Ta thay y phục, mang theo cung nhân, để Thiết Y bám theo bảo hộ, xuyên qua rừng mai, tới sân của An quý phi.

Vừa tới cửa đã nghe tiếng khóc nháo, Như Ý đang khóc. Ta không khỏi bước nhanh hơn, thấy ở cửa có mấy thị vệ vẻ mặt trơ trơ ngăn Như Ý lại, mặc nó khóc nháo cũng nhất định không cho nó ra ngoài.

Thấy ta mang cung nhân tới, mấy thị vệ này vội vã quì xuống, trên mặt lộ vẻ chột dạ. Có lẽ do gặp vị tam hoàng tử cả ngày rúc trong tẩm cung là ta hôm nay lại ra cửa. Ta tuy không được phụ hoàng sủng ái nhưng lại là con đẻ của hoàng hậu, là đệ đệ mà thái tử hiện nay coi trọng nhất, họ không dám vô lễ.

Như Ý thấy ta đã sớm chạy tới, ta kéo nó vào lòng, thấy y phục của nó mỏng manh, giầy cũng chưa xỏ, liền sai thị nữ của ta là Hạ Nhi đưa Như Ý về phòng thay đồ.

Như Ý nắm lấy thắt lưng ta, ngước mắt nhìn ta tha thiết, ta ôn nhu nói với nó, “Như Ý nghe lời, ta ở đây chờ ngươi. Ngươi trước đi thay y phục đã nhé.”

Như Ý nghe vậy mới hài lòng buông tay rời đi.

Ta sai cung nhân bày ghế trong sân, ngồi xuống. Bọn thị vệ vẫn quì ở đó, ta chưa cho bọn họ đứng lên, bọn họ dĩ nhiên không dám động.

Ta vẫy tay bảo bọn họ đến trước mặt quì, sau đó mở miệng thản nhiên, “Phụ hoàng đã từng hạ ý chỉ không cho nhị hoàng tử ra khỏi cung?”

Một gã thị vệ là đầu lĩnh đám người đó cúi đầu đáp, “Chưa từng”

“Vậy các ngươi vì sao ngăn nhị hoàng tử?”

“ … ” Bọn họ trầm mặc không đáp.

Mẫu hậu tuy đứng đầu hậu cuung nhưng nàng không có quyền xử phạt hay quản lí hoàng tử, đây là quyền của phụ hoàng. Ta đoán mấy thị vệ này cũng không dám nói là do mẫu hậu sai bảo. Tuy bọn họ chỉ là những kẻ nghe người sai bảo nhưng làm thị vệ phải biết giữ bổn phận. Nếu nghe nhầm chủ, làm sai chuyện, thì phải bị phạt. Trọng yếu hơn là, bọn họ mặc Như Ý vận áo mỏng đứng ở cửa cung khóc nháo, không một ai quan tâm.

“Mạo phạm hoàng tử phải bị tội gì?” Ta lại bình thản hỏi.

Mấy kẻ kia vốn đang không lo sợ gì, thấy ta làm thật liền bắt đầu khẩn trương, vội vã dập đầu cầu xin. Không để ý tới bọn họ, ta quay lại hỏi thị vệ bên người, “Bọn họ phải chịu tội gì?”

Thị vệ của ta quì xuống trả lời, “Mạo phạm hoàng tử phải chịu trượng tễ” (dùng gậy đánh chết)

Trượng tễ sao? Ta lại thản nhiên mở miệng, “Vậy trượng tễ đi.”

Mấy kẻ đó liền sợ hãi, vừa dập đầu vừa nhìn ra phía cửa, chờ viện binh sao? Ta sao có thể cho các ngươi cơ hội đó, ta đã sớm sai người canh giữ tại cửa, làm sao có kẻ lọt ra ngoài mật báo được.

Thấy không thể đợi được người tới cứu, mà thị vệ của ta mang tới càng làm bọn họ căng thẳng, bắt đầu kêu la nói cái gì mà nghe theo lệnh hoàng hậu, v.v. Ta cười lạnh một tiếng, biết các ngươi nói thật thì thế nào, không rung cây sao dọa được khỉ (theo ý nguyên văn là xao sơn chấn hổ, ý tương tự nhưng bạn không tìm được cách diễn đạt hay ho nào, đành mượn tạm câu này).

Thị vệ nghe tới lời này liền dừng tay chờ lệnh ta, ta cười khẽ, “Chết đến nơi còn nói xấu đương kim hoàng hậu? Vậy càng không thể tha mạng các ngươi. Bịt miệng chúng lại, đừng để cho chúng lại phun đầy uế vật, tha ra ngoài trượng tễ. Đừng để người khác nghe được bọn chúng kêu bậy.”

Thị vệ lĩnh mệnh lui xuống, những việc này trong cung vốn là bình thường nhưng phát sinh với ta lại là lần đầu tiên.

Thị vệ lui xuống, Như Ý cũng đi ra, thay y phục xong rồi, nó lại đến bên cạnh ta. Có lẽ do mỗi ngày nhận huấn luyện cường độ cao, ta có vẻ cao hơn Như Ý một chút, liền kéo nó vào lòng nửa ôm lấy nó.

Nhẹ giọng hỏi, “Người hầu của ngươi đâu rồi?”

Hắn chỉ chỉ hai nha hoàn đang sợ hãi quì bên cạnh, đó không phải cung nhân trước đây theo hầu hắn, ta bình thản phân phó, “Không chu đáo hầu hạ nhị hoàng tử, mỗi người đánh hai mươi trượng, đưa đến hoán y cục (bộ phận giặt quần áo à làm việc nặng nhất) vĩnh viễn không được li khai.”

Đây vốn không phải giận chó đánh mèo mà là giết gà dọa khỉ. Ta xem sau này còn ai dám nghe theo chỉ thị của mẫu hậu mà làm mấy việc bất chính này nữa. Như Ý tuy cái gì cũng không có nhưng vẫn còn có đệ đệ là ta đây, không tới phiên những hạ nhân này khi dễ nó (uh, chỉ mình em có quyền bắt nạt nó thôi).

Như Ý không biết ta đang làm gì, thấy hai nha hoàn bị người ta bịt miệng lôi đi thì chỉ hiếu kì nhòm theo, sau đó dựa vào lòng ta, nói, “Tiểu Thu, ta đói bụng.”

Ta mỉm cười, “Quay về chỗ ta nhé.”

Dắt Như Ý nhu thuận đi. Ta nghĩ cung nhân theo ta có lẽ bị hoảng sợ rồi, bởi trong mắt họ, tính tình của ta vốn rất tốt, không phải kiểu chủ tử đụng chút là nghiêm phạt người khác. Có điều rất hài lòng là, bọn họ không hề nghi ngờ hành vi của ta, xem ra ca ca dạy dỗ bọn họ rất tốt.

Bởi vậy lần này coi như ta đối địch với mẫu hậu rồi. Thế nhưng mẫu hậu, bởi vì có ca ca, sẽ không làm gì ta. Bà cũng không dám thực sự làm tổn thương Như Ý, nhiều nhất chỉ là một kiểu ngược đãi được biến tướng mà thôi.

Tuy nhiên ta muốn nói, hành vi của bà thực ngu xuẩn, thời điểm này còn muốn tiết oán khí trước đây, thực là không có đầu óc.

Không biết ca ca sẽ thế nào? Liệu có tức giận không? Hẳn là không đâu, chỉ mong không rước thêm phiền phức gì cho anh ấy, dù sao hoàng hậu cũng là mẹ ruột của ca ca.

Ta đem theo Như Ý hồi cung, chậm rãi nhìn nó ăn cơm, lại buồn ngủ, liền thu xếp cho nó nằm vào noãn các, để Đông Nhi ở bên cạnh coi chừng giúp. Hạ Nhi mạnh mẽ, Đông Nhi ổn trọng, để các nàng chăm sóc Như Ý là an tâm nhất.

Lúc luyện thể năng và nội công theo lịch hàng ngày, Thiết Y đối với những việc làm của ta hôm nay cũng không nói gì, hơn nữa chuyện trong cung vốn không thể nói đúng sai, nếu có cũng chỉ là lập trường bất đồng và vấn đề có làm hay không thôi (ý em ấy bảo chuyện đúng sai ở đây do lập trường là chính).

Chuyện đối mặt sau đó ta tự bỏ qua, bởi biết tuy làm mẫu hậu tức giận nhưng tạm thời sẽ không có hậu quả gì nghiêm trọng, cho nên cứ thế là xong. Dù sao thì đứa bé này cũng là người ta thích.

Thực hiện xong bài huấn luyện hôm nay, ta trở về noãn các, Như Ý vẫn còn ngủ, ăn no uống đủ lại không có phiền não, nó ngủ đến là ngọt ngào say sưa. Ta xem khuôn mặt nhỏ xinh chỉ bằng bàn tay lại gầy một chút thì không khỏi có chút thương tiếc. Ta không có khả năng cứ để nó ở đây, chuyện này không hợp qui củ.

“Ám vệ của nhị hoàng tử, ngươi đang ở đây phải không? Đi ra.” Ta nhẹ giọng nói.

Một bóng người nhẹ nhàng hạ xuống, thực sự như Ninja luôn, vừa rồi hắn trốn ở đâu nhỉ?

Xem mặt hắn giống như Thiết Y – không có biểu cảm gì, ta nhẹ giọng hỏi, “Sau này Như Ý gặp phải chuyện gì, ngươi có thể báo cho ta biết không?”

Hắn chần chừ nói, “Cái này không hợp qui củ.”

“Qui củ là ngươi chỉ bẩm báo với phụ hoàng, đúng không?”

Ám vệ gật đầu.

“Như vậy ngươi xuất hiện trước mặt ta cũng là không hợp qui củ a?”

Ám vệ cúi đầu không nói.

Ta mỉm cười, “Điều gì nên báo cho phụ hoàng, ngươi cũng không cần bớt lại. Điều ta cần chỉ là ngươi để lộ cho ta biết một chút là được. Không phải chuyện gì ta cũng cần biết, nếu có kẻ khi dễ Như Ý thì ngươi nói cho ta biết, cái khác không cần. Như vậy, có được không?”

Ám vệ do dự một chút, gật đầu, lại ẩn thân biến mất. Ta rất muốn ngẩng đầu tìm xem hắn đang ở chỗ nào, có điều biết hành động đó quá khó coi nên lại thôi.

Ca ca tới chỗ ta dùng bữa, biết việc ta làm hôm nay thì không nói gì, chỉ thở dài, xoa đầu ta.

“Ca ca, ta gây phiền phức cho ngươi sao?”

Ca ca lắc đầu, “Ta là sợ ngươi gây phiền phức cho chính mình a”, suy nghĩ một chút liền giống như kiên định điều gì, “Quên đi, cũng không có vấn đề gì đâu. Đừng lo lắng, ca ca sẽ bảo vệ ngươi.”

“Vâng, ca ca, nếu vì chuyện hôm nay của ta mà ca ca gặp phiền phức gì, nhất định phải bàn bạc với ta đấy.”

Ca ca cười gật đầu, “Hôm nay Tiểu Thu rất có phong phạm hoàng gia nha.” (khí phách, phong độ hoàng gia)

Ha, phong phạm hoàng gia? Ta chỉ là đối với người không đáng thì không thèm để ý thôi. Cái này vốn không phải tính cách tới đây mới có, kiếp trước ta cũng như vậy, hình như trời sinh khá là vô tình.

Đối với những người ta quan tâm thì rất tốt, những người không đáng quan tâm sẽ không thèm ngó tới. Cho nên nói ta cũng chẳng phải lương thiện hiền hòa gì.

Ta cười cười như không có gì đáng chú ý.

Buổi tối Như Ý không chịu về, ta đành tự mình đưa hồi cung, chờ nó ngủ rồi thì để Đông Nhi ở lại chiếu cố nó. Cung nhân và thị vệ trong tẩm cung này đã bị âm thầm thay đổi, không nghĩ cũng biết là hoàng hậu làm rồi. Mẫu hậu chắc chắn rất tức giận với việc làm của ta nhưng nhất định không dám công khai làm gì, bởi bà cũng không muốn phụ hoàng biết việc này, nếu bị tra ra sẽ không khỏi liên lụy đến bà. Tuy không bị nghiêm phạt gì nhưng không tránh khỏi bị sử quan phết một câu, “Đương kim hoàng hậu bụng dạ hẹp hòi không thể bao dung người khác, v.v” mà cũng không tránh khỏi bị hoàng đế kí thêm một món nợ vào sổ sách giữa hai người.

Tuy nhiên, hiện nay chuyện thị vệ và cung nữ nơi đây bị phạt đã thành chuyện ai ai cũng biết, nhìn sắc mặt cung kính của họ khi thấy ta đưa Như Ý trở về là hiểu. Vậy, cũng tốt, giết một kẻ đe trăm người. Để Đông Nhi lại đây, thêm cả ám vệ của Như Ý, chắc là không sao nữa rồi nhỉ.

Ngày hôm sau Như Ý tỉnh dậy, được Đông Nhi hầu hạ lại tới tìm ta, cứ thế mà thành một ngày ba bữa đều ăn cùng ta.

Nó rất nghe lời ta, ta bố trí thời gian hoạt động và nghỉ ngơi mỗi ngày đều không hề có ý kiến, vậy nên ca ca cũng không có gì bất mãn.

Triệu Viễn vẫn mỗi chiều dạy ta, nhưng thời gian ta tự đọc sách tăng lên mà thời gian nghe hắn giảng bài giảm dần đi, lại dùng hình thức vấn đáp để dạy ta nên ta học khá nhanh. Lúc có thời gian rỗi, hắn sẽ dạy Như Ý viết chữ.

Như Ý ở bên ta đã hơn hai năm nhưng học chữ không được bao nhiêu, lẽ nào trí lực của nó thực sự không thể phát triển? Ta nghĩ nếu có biện pháp hữu hiệu, phụ hoàng sẽ không tiếc công sức tìm tòi. Nếu phụ hoàng cũng không còn biện pháp gì, chẳng lẽ thực sự vô vọng?

Như Ý ngoại trừ lời ta, ai nói cũng không nghe, dĩ nhiên kể cả Triệu Viễn.

Ta nhận ra, Triệu Viễn thấy tiếc cho Như Ý nên vẫn nghĩ cách dạy nó học.

Ban đầu còn nghĩ Triệu Viễn lãnh đạm, nay mới thấy thì ra hắn cũng rất nhiệt tình nha.

Như Ý nghe ta nói mới miễn cưỡng tập viết chữ nửa canh giờ, tuy nhiên nó chưa từng chịu rèn luyện thân thể, cánh tay bé nhỏ mềm mại kia có thể viết nửa canh giờ đã là rất tốt rồi.

Những lúc khác nó thường thích ngắm nghía mấy món đồ chơi nhỏ ta cho, là mấy đồ chơi ích trí như cửu liên hoàn* chẳng hạn. Ta thật hi vọng nó không phải vĩnh viễn si ngốc, nhưng chủ nhân thực sự của thân thể ta đang dùng đã chết thật rồi, đó là bằng chứng rõ nhất, rằng đây không phải trò đùa. Để cho một đứa trẻ giả ngu hai năm mà không lòi đuôi là chuyện khó mà làm được.

—————————————-***————————————–

Cửu liên hoàn: Một loại đồ chơi phát triển trí tuệ, gồm 9 vòng tròn gắn với nhau, có nhiều kiểu dáng và nhiều nguyên tắc khác nhau, tùy từng dạng. Đây là vài dạng ví dụ:

     


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.