Hoàng Tử Truyền Kỳ

Chương 25




Lúc sắp bắn ra, ta vươn tay cầm lấy ngọc hành của Như Ý vuốt vài cái đơn giản, Như Ý lập tức cao trào khiến cho hậu huyệt cũng hưng phấn mà co rút lại, ta liền đạt được cao trào thứ nhất bên trong Như Ý.

Ta ôm Như Ý hổn hển từ trong cao trào hồi phục lại, bình tĩnh rồi, thấy trong lòng ta, dáng vẻ Như Ý thực mỹ mãn, khẽ nói, “Làm đau ngươi rồi, ta quá gấp đi.”

Như Ý lắc đầu, vùi vào lòng ta làm nũng.

Ta hôn nhẹ lên trán y, “Để ta xem chỗ đó một chút, thứ ta bắn vào cũng phải rửa sạch, đi tắm một lát rồi ngủ nha?”, Thiết Y có dạy ta, tinh dịch bắn vào phải rửa sạch, nếu không bên nhận sẽ không thoải mái.

Một bộ phận của ta vẫn còn bên trong Như Ý, đang định đứng dậy, Như Ý lại ôm lấy ta, lắc đầu, “Đừng, cứ thế này ngủ nhé, mai hãy tắm.”

“Không lấy nó ra, mai ngươi có thể đau bụng đó.”

Như Ý quật cường lắc đầu, “Không đâu, ta là thầy thuốc đó. Tiểu Thu, ta sẽ cứ thế ngủ thôi.”

Gật đầu thở dài, gắt gao ôm lấy Như Ý, dém chăn cho y, lại hôn lên trán, lên môi y, ôn nhu nói, “Ngủ đi, buổi tối nếu khó chịu phải đánh thức ta nhé.”

Như Ý gật đầu, nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ trong lòng ta.

Sáng sớm, khi tỉnh lại ta liền phát hiện Như Ý đang sốt nhẹ, vội vã rút bộ phận còn đang ở bên trong Như Ý ra, kiểm tra hậu huyệt của y. Nơi đó hơi sưng đỏ, từ bên trong chảy ra một ít dịch trắng có lẫn mấy tơ máu. Cũng phải, hôm qua ta thô bạo hấp tấp như vậy, nơi này của y nhất định bị thương.

Dặn Hoàng sai hạ nhân mang nước tắm cho hai người vào, ta ôm Như Ý còn đang mê man vào trong nước nóng, giúp y rửa sạch những thứ còn lại trong cơ thể. Quay lại giường, lại giúp Như Ý thoa thuốc mỡ lần trước dùng thoa chân vào hậu huyệt, sau đó mới đánh thức y, hỏi, “Như Ý, ngươi đang sốt, có sẵn thuốc gì dùng được không?”

Như Ý gật đầu, chỉ vào một cái lọ trong đống chai lọ hỗn loạn của mình, ta lấy một viên, cầm theo nước cho y uống. Vừa đọc sách vừa ôm Như Ý còn bọc trong chăn ngủ, cứ thế qua buổi sáng. Chờ cho y ngủ đến tỉnh, nhiệt độ cũng đã hạ, thuốc Như Ý điều chế thực kì diệu.

Lại kiểm tra hậu huyệt của y một chút, đã hết sưng rồi nhưng ta vẫn bôi thuốc thêm lần nữa để phòng ngừa. Giúp Như Ý kéo quần lên, thấy y đỏ mặt không dám nói gì. Vật nhỏ kì quái, buổi tối trên giường thì nhiệt tình như lửa, sáng ra lại xấu hổ vô cùng, chẳng lẽ là đa nhân cách?

“Còn đau không?”

Như Ý lắc đầu, đỏ mặt nói, “Chỉ có thắt lưng hơi mỏi.”

Ta giúp y xoa bóp một chút, lại dặn dò Đông Nhi chuẩn bị cơm nước, nhẹ nhàng nói với Như Ý, “Lát nữa phải đi gặp phụ hoàng, chúng ta trước ăn một chút lót dạ nha.”

Như Ý gật đầu, nằm yên trong lòng cho ta mát xa giúp mình.

Tới giờ, Vương Phúc đến báo đã chuẩn bị xong kiệu, ta dắt Như Ý ôm theo Tuyết Thụy lên kiệu.

Phụ hoàng không thay đổi nhiều, gen tốt thật, chúng ta trưởng thành, ông thoạt nhìn lại không hề già đi. Năm năm không gặp, nhớ mong ông dành cho Như Ý không ít, ánh mắt nhìn Như Ý thật ôn nhu. Kì thực ông cũng coi là một người cha đạt tiêu chuẩn rồi, đối với ta và ca ca thì dụng tâm bồi dưỡng, đối với Như Ý thì toàn lực yêu thương. Vài năm qua, ta cũng đã dần dần minh bạch ý đồ của ông, ông muốn bồi dưỡng ca ca thành một đế vương tài đức sáng suốt, đào tạo ta thành cánh tay đắc lực cho ca ca. Còn Như Ý, ông để cho Như Ý muốn làm gì thì làm, thực sự là cưng chiều thái quá. Tình cảm của Như Ý với ta, ông chắc đã sớm phát hiện, nhưng vẫn bỏ mặc đó. Phải thôi, phụ hoàng mong muốn khi ông trăm tuổi, ta sẽ vẫn bảo hộ Như Ý. Chỉ là, liệu ông có thể thực sự tiếp thu chuyện hai đứa con trai mình muốn ở bên nhau?

Phụ hoàng đi thẳng vào vấn đề, “Các ngươi biết nguyên nhân ta triệu các ngươi về rồi?”

Như Ý nhìn ta, ta nắm lấy tay y, hướng về phụ hoàng gật đầu.

Phụ hoàng cũng gật đầu, “Vậy các ngươi có ý kiến gì? Ai sẽ cưới công chúa Viêm quốc?”

“Chúng nhi thần trước hết muốn nghe ý kiến của phụ hoàng.” Ta thản nhiên nói.

Phụ hoàng liếc nhìn ta, “Trẫm nghĩ Thu nhi hợp hơn là Như Ý, các  ngươi nghĩ sao?”

Như Ý nắm chặt tay ta, ta nở một nụ cười trấn an y, “Phụ hoàng, nhi thần và nhị hoàng huynh yêu nhau, muốn được ở bên nhau. Chúng nhi thần đều không thể cưới công chúa Viêm quốc.”

Vẻ mặt phụ hoàng trở nên tức giận, “Hồ đồ!”, lại đi tới đi lui trên điện, bỗng nhiên quay đầu nói với Như Ý, “Như Ý, ta muốn nghe ngươi nói.”

Từng lời của Như Ý tuy nhẹ nhàng nhưng lại phi thường rành mạch, “Trong lòng Như Ý chỉ có Tiểu Thu một người, Như Ý muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với Tiểu Thu. Chúng con cũng sẽ không cưới công chúa Viêm quốc.”

Sắc mặt phụ hoàng bỗng trở nên bí hiểm, quay lại nói với Như Ý, “Như Ý, Thu nhi chiến công hiển hách, tương lai sẽ vào triều đại triển tài năng. Các ngươi bên nhau, là vi phạm đạo trời, làm trái tổ huấn, là loạn luân. Chuyện của các ngươi nếu bị kẻ khác biết, tương lai sẽ phải chịu sự lăng mạ của người trong thiên hạ. Ngươi chẳng quan tâm danh lợi thế gian thì không sao. Nhưng ngươi có nghĩ tới Tiểu Thu không? Hắn là một vương gia chiến công hiển hách, nhưng trong mắt mọi người lại thành súc sinh bội đức loạn luân, ngươi cũng không để ý sao? Không vì Thu nhi suy nghĩ chút sao?”

BINGO! Chính giữa hồng tâm. Ý của phụ hoàng tuy ta chẳng để trong lòng nhưng lại nhất định đánh trúng tâm sự của Như Ý. Ta tuy hiểu rõ nhưng cũng không quay đầu cổ vũ hay ám chỉ gì cho Như Ý, đây là một cửa y phải tự vượt qua. Nếu những lời này của phụ hoàng đủ khiến y dao động, vậy sau này những lời vô tâm hay cố ý của người khác đều có thể khiến chúng ta xa nhau. Những lời này của phụ hoàng đều là những chuyện có thể phát sinh. Nhưng là ái nhân của ta, không thể lấy bất cứ lí do nào rời xa ta, cho dù nói là vì ta, ta cũng không cần sự hi sinh ấy. Nếu là chuyện ta đã quyết định, những hậu quả này đã ở trong phạm vi suy tính của ta.

Như Ý trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng mở miệng, “Ta biết muốn cùng Tiểu Thu bên nhau sẽ mang đến cho hắn nhiều phiền phức và thương tổn. Thế nhưng, ta cũng sẽ làm cho hắn hạnh phúc. Phụ hoàng, cho dù chuyện tương lai sẽ thành như người nói, ta vẫn muốn cùng Tiểu Thu, ta sẽ nỗ lực bảo hộ hắn.”

Ta cúi đầu hơi mỉm cười, đây là Như Ý của ta, là người yêu của ta.

Phụ hoàng nghe xong, trầm mặc không nói, lại dậm vài bước rồi mở miệng, “Như Ý, Thu nhi là anh hùng thiếu niên, vừa là vương gia vừa là tướng quân, đồng thời tướng mạo anh tuấn bất phàm. Các ngươi ở biên cương không sao nhưng sau này sẽ có rất nhiều người chung tình với hắn. Thế gian không thiếu nữ tử xinh đẹp, lại có người không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà còn có tài hoa khí chất, lại dịu dàng tri tâm. Phụ hoàng biết ngươi từ nhỏ đã thích Thu nhi, nhưng Thu nhi cũng không phải như vậy. Bản tính Thu nhi vốn là thích nữ giới, chỉ là ở biên cương vài năm, bên cạnh không có nữ tử, chỉ có mình ngươi nên mới thích ngươi thôi. Sau này nếu hắn phát hiện nữ tử có chỗ tốt, lại thích nữ tử thì phải làm sao? Mà cho dù hắn vẫn có tình cảm với ngươi, nhưng thân nam nhi tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, nếu hắn ở bên ngươi lại vừa muốn cưới vợ nạp thiếp, ngươi có thể tiếp thu sao? Lại có lẽ, có nam nhân khác cũng giống ngươi ái mộ hắn, liền dốc toàn tâm toàn lực, hắn liệu có thể vì cảm động mà tiếp nhận người ta?”

Lại một nhát xuyên tâm!!! Phụ hoàng quả là am hiểu tâm lí chiến a. Những lời này, đối với Như Ý mà nói, là quá mức tàn nhẫn. Như vậy, Như Ý, ngươi sẽ trả lời thế nào?

Như Ý lẳng lặng cúi đầu, bỗng một giọt nước mắt rơi trên y phục. Lòng ta tê rần, không để ý phụ hoàng vẫn còn ở đó, vội vã đứng dậy ôm lấy y, đang định mở miệng phản đối lời phụ hoàng, Như Ý đã nhẹ nhàng đè lại môi ta, khẽ nói, “Phụ hoàng, ta biết nhất định sẽ có người ái mộ Tiểu Thu, nhưng ta tin tưởng Tiểu Thu thật tâm thích ta, ta tin Tiểu Thu. Lui vạn bước mà nói (aka lấy tình huống xấu nhất), vạn nhất tương lai Tiểu Thu thích người khác, hay muốn cưới vợ nạp thiếp, chỉ cần trong lòng hắn có ta, ta sẽ không rời hắn.”

Như Ý chính là vẫn khổ sở trong lòng, mới nghĩ tới cảnh tượng đó đã đau đến rơi lệ. Ta lau khô nước mắt cho Như Ý, ghé sát tai y nói, “Như Ý, ta sẽ không thích người khác đâu. Đừng vì chuyện không xảy ra mà khóc.”

Như Ý gật đầu, ôm chặt thắt lưng ta, ngồi trên đùi ta, dựa vào ngực ta không nói gì nữa.

Phụ hoàng nhìn y, nhè nhẹ thở dài, “Si nhi …”

Ta hiểu lòng phụ hoàng, nếu hiện tại có thể để Như Ý thấy khó mà lui, sau sẽ không có chuyện gì nữa. Nếu nghe mấy chuyện này mà Như Ý vẫn kiên trì ở bên ta, người có thể cho chúng ta một cơ hội.

Phụ hoàng lại dậm vài bước trên điện, mới mở miệng nhàn nhạt nói, “Trẫm quyết định rồi, Thu nhi, ngươi cưới công chúa Viêm quốc đi.”

Như Ý vừa nghe, ngẩng đầu nhìn ông như không thể tin được, đang định mở miệng lại bị ta ngăn cản, nói khẽ vào tai y, “Đợi một chút, đừng sốt ruột”

Ta buông Như Ý, quì xuống trước mặt phụ hoàng, “Nhi thần tuân chỉ.”

Phụ hoàng nhìn ta một lát, lại bình thản mở miệng, “Chuyện này coi như cho ngươi một khảo nghiệm. Nếu ngươi có thể giải quyết tốt chuyện này, ta sẽ đồng ý chuyện hai ngươi. Nếu ngươi không thể giải quyết, vậy phải cưới công chúa Viêm quốc, từ nay về sau cùng Như Ý nhất đao lưỡng đoạn. Đây là cơ hội trẫm cho ngươi, hiểu chứ?”

Gật đầu, “Nhi thần minh bạch.”

“Ngươi trở về rồi, phòng ngự trị an của kinh thành và an toàn của hoàng cung đều giao cho ngươi. Ngày mai sẽ chính thức hạ chỉ, ngươi không có vấn đề gì chứ?”

Nói cách khác, thị vệ đại nội và quân đội trong kinh đều giao cho ta?

Gật đầu nói, “Nhi thần lĩnh chỉ, nhất định không phụ sự phó thác của phụ hoàng.”

Phụ hoàng gật gật đầu, “Đứng lên đi, hôm nay đưa Như Ý về nghỉ ngơi một chút. Sắp tới sẽ bận lắm đó.”

“Nhi thần hiểu được” Ta đứng lên kéo Như Ý đang ngơ ngác đến bên mình, lại gọi Tuyết Thụy đang ẩn thân trong lòng Như Ý ra, để Như Ý đưa cho phụ hoàng xem một cái.

Phụ hoàng quả nhiên rất cao hứng, nói trời cũng giúp triều ta, muốn chiêu cáo thiên hạ về việc này. Tuyết Thụy cũng rất thân cận phụ hoàng, không hổ là thánh thú của hoàng gia, tuy rằng rất vô dụng nhưng cũng là có chút linh khí.

Phụ hoàng nói vật này cũng không nhất định phải ở lại trong cung, cứ như cũ để Như Ý nuôi là được. Ta đoán trong lòng phụ hoàng cũng nghĩ như ta, coi như là thánh thú cũng không bằng một thứ được Như Ý yêu thích, chẳng thà để nó làm một sủng vật bình thường cho Như Ý nuôi.

Sau khi phụ hoàng rời đi, ta ôm Như Ý càng chặt, hôn lên đôi mắt vừa rơi lệ, nhẹ nhàng ghé sát tai y nói, “Đừng khổ sở, Như Ý, phụ hoàng chỉ là muốn biết liệu ngươi có kiên quyết muốn bên ta hay không nên mới nói thế. Những lời phụ hoàng vừa nói không phải sự thật, đừng đau lòng có được không?”

Như Ý ngẩng đầu nhìn ta, khẽ nói, “Ta biết rõ những điều đó không thật, thế nhưng chỉ là tưởng tượng, tim đã rất đau. Tiểu Thu, có phải ta quá vô dụng không?”

“Như Ý là thiên sứ của ta, sao lại vô dụng được? Không có Như Ý, ta sẽ không thể hạnh phúc. Như Ý phải ghi nhớ lời ngươi vừa nói với phụ hoàng, ngươi là người có thể cho ta hạnh phúc.”

Như Ý ngẩng đầu nhìn ta, cười rạng rỡ, ở trong lòng ta, quả nhiên tựa như thiên sứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.